"Anh im đi! Có người theo dõi tôi." Black dòm ngó xe cộ bên ngoài, nhỏ giọng nói, như sợ có ai đó thấy mình.
Lý Giao nhìn nàng như vậy cũng không hỏi nhiều, gật gù. Hắn đơn giản là đùa, nhìn qua tướng mạo nàng không giống kẻ mang cảnh nợ nần, ngược lại người thiếu nợ cho nàng càng nhiều mới đúng.
Black tháo kính ra, chu mỏ. "Đúng là phiền phức, ngày nào cũng một đám đi theo!"
"Theo như cô nói, một là cô gây chuyện mờ ám sợ người ta theo dõi, hai là cô là người nổi tiếng, còn không... Nhà cô rất giàu."
"Sao cũng được!" Black nói. Nhân viên phục vụ vừa đến, nàng gọi qua loa một món ăn.
Trong thời gian chờ, Black uống nước hoa quả, cắn ống hút nhìn Lý Giao mỉm cười. "Anh cho tôi biết kế hoạch đi!"
Lý Giao lắc đầu. "Đi vào là đi vào, không có kế hoạch. Trước hết tôi đến nơi khác, cô cứ ở đây chờ!"
Black bắt đầu suy nghĩ, trong đầu có tia sáng bừng tỉnh, chỉ tay vào Lý Giao. "Định tìm cớ bỏ tôi lại, hưʍ... Không dễ! Tôi sẽ đi cùng anh."
Lý Giao cười khổ, ngày đầu gặp mặt nàng không có như vậy, nhiều lúc thấy nàng thật sôi động. Có thể nói không phải đa nhân cách, nhưng khi trúng những thứ yêu thích nên bộc lộ, ban ngày sống thầm lặng, ban đêm phát tán. Có cảm giác như truyền thuyết cương thi.
Hắn căn dặn trước không được quay phim. Không phải lúc nào camera cũng có thể lưu lại, đêm qua nàng chỉ vô tình nhìn thấy. Hơn nữa hắn không thích quay, người âm càng không thích, hắn hành động tránh ảnh hưởng kẻ khác.
Black trả lời không sao, bất quá khi về nhà thì viết blog, Lý Giao không ý kiến.
Sau khi thanh toán, hai người tạm biệt quán ăn, tùy tiện bắt xe đến một con hẻm, bên ngoài còn có bảng hiệu Khu Phố Văn Hoá. Theo chân Lý Giao, cả hai vào sâu bên trong, đến một căn nhà màu hồng đơn giản bề ngang 5m, có hai tầng.
Đến đoạn này, Lý Giao không thể cho Black đi tiếp, bảo nàng đứng đợi ở bên ngoài. Hắn vào trong, gặp một cụ bà có thân hình nhỏ thó, trên mặt một đống nếp nhăn, biểu tình vô cảm. Hắn không quen bà ta, chỉ biết gọi là bà Từ. Nhưng động tác bà ta nhanh nhẹn dứt khoát lắm.
Chẳng qua thầy Toàn hướng dẫn hắn đến chỗ này. Bà Từ xác nhận là hắn, không nói câu nào, lấy ra cái l*иg sắt. Từ xa hắn đã nghe âm thanh như cười hắc hắc, hương thơm quyến rũ, tức khắc cảm xúc dâng lên.
Bà Từ mở l*иg, một con cáo toàn thân trắng muốt không chút tạp sắc, kích thước chỉ cỡ mèo con. Nó thấy Lý Giao liền phóng đến một mạch, nhảy thẳng lên vai hắn.
"Ha ha, lâu quá không gặp!" Hắn gãi gãi mặt cáo lông trắng, nó la như cười đáp trả, hai con mắt một màu xanh biếc. Cái đuôi bồng bềnh như đoá mây trắng ngoe nguẩy.
Lý Giao thường gọi nó là Hồ Tiên. Khoảng thời gian ở cùng thầy Toàn, hắn vào rừng gặp nó trong tình trạng bị bẫy, hắn cứu nó, đem nó về nhà. Thầy Toàn xem nó, nói nó đã đã thành tinh.
Có những loài thực vật động vật, vì cơ duyên có khả năng mở linh tính phi thường, hiểu được nhiều chuyện sẽ thành tinh. Mà con cáo này thành tinh đã hơn hai trăm năm, nó không hại người, tính cách lại ngoan ngoãn. Hoặc là nó nhớ ơn Lý Giao cứu nó nên không phá hoại.
Lý Giao nuôi nó một thời gian, thầy Toàn bảo nó cần về với môi trường thiên nhiên, Lý Giao mới chia tay nó, đem nó bỏ trong rừng.
Thời gian gần đây, Hồ Tiên quay về tìm Lý Giao, thầy Toàn thấy nó cùng Lý Giao thật có duyên, tìm cách đưa nó lên đây, gửi cho một bà thầy pháp người quen chính là bà Từ.
Vật và người có duyên với nhau, thứ nhất là suy xét có nên tiếp tục hay cắt đứt. Nếu có thể tiếp tục vì chuyện tốt thì gắn kết sẽ tốt hơn.
Lý Giao cảm ơn bà Từ, bà Từ vẫn không cười với hắn. Ra khỏi cửa, hắn đem bình sữa đút cho Hồ Tiên, nó khá là thích uống sữa.
Bên ngoài, Black thấy Lý Giao ân cần bế Hồ Tiên, tay kia nhét bình sữa, còn Hồ Tiên cứ "Chụt chụt" bú. Nàng cúi mặt nhìn, thấy cặp mắt long lanh của nó, kinh ngạc nói. "Mắt con chó này thật đẹp nha! Anh sắp nổi tiếng."
Lý Giao đưa mắt cảnh cáo ý cho Black. "Tôi không muốn người ta đem nó đi thí nghiệm đâu, cô đừng nói ai biết! Mà nó là cáo."
Black gật đầu, lại nghe loại hương thơm kỳ lạ. "Nó sứt nước hoa sao? Ừm, thật thơm..."
"Xạ hương của nó có thể mê hoặc người, chú ý chút! Kêu nó Hồ Tiên đi, nó thích lắm!"
Black nhìn lâu càng nhận ra bản thân mê mẩn Hồ Tiên, nhìn chỗ nào cũng đẹp. "Dễ thương quá!"
Nàng đưa tay định sờ, Hồ Tiên ngẩng đầu nhe răng gầm gừ, hai mắt cũng nhỏ lại không có hảo ý. Chỉ cần như vậy đủ để nàng rụt tay lại, bực mình nói. "Dữ cái gì dữ?"
"Nó đang uống sữa cô đừng làm phiền nó nha! Thôi đi thôi!" Lý Giao nói. "Đến công trường, cô nhìn Hồ Tiên giúp tôi bắt quỷ!"
Black nhìn xuống Hồ Tiên đang "Chụt chụt", có chút ganh tị nói. "Ghê vậy sao?"
"Ừm, hơn cô nhiều!" Lý Giao ôm Hồ Tiên ra ngoài hẻm, mượn cặp kính đen của Black đeo cho nó, che lại cặp mắt xanh bất thường.