Chương 10: Làm Bảo An

Đạo đồng thắp lên hai cây nến đỏ đặt hai bên tô đậu khiến cho dưới gối lão đạo sĩ một mảng sáng quỷ dị. Lão đạo sĩ đọc chú giây lát, đậu bên trong tô như bị ai đốt rung rung lên.

Lý Giao nhìn là biết Tát Đậu Thành Binh của lão, hắn cũng biết sử dụng thứ này, được liệt vào Thiên Cang 36 Pháp. Ngoài ra, trong Mao Sơn đạo thuật, hắn học được Bát Đại Pháp, Tiên Gia 22 Thần Chú, Mao Sơn Sát Quỷ.

Lão đạo sĩ hốt một nắm đậu ném ra phía trước, liền xuất hiện hai bóng người ăn mặc toàn khôi giáp, trên tay cầm một cây trường thương. Gương mặt đen đúa của hai người này đều hung thần ác sát, lại là âm binh của lão, không thấy Quỷ Môn.

Lý Giao bước lên đón đầu âm binh, tay trái bắt Ngũ Lôi Ấn chỉ về trước. Đằng sau, lão đạo sĩ đem ngón tay vẽ trên không khí một đoạn chú, hai âm binh toả ra hồng quang, dùng vũ khí đâm Lý Giao.

Hắn phát hiện pháp lực bản thân cạy không ra, hai mũi thương đâm vào bụng đau nhói. Bất quá bị đâm nhưng không chảy máu, cơ thể văng ngược ra sau. Hắn ngã nhào đánh văng cái bàn, sau lưng ê ẩm.

"Sư phụ giỏi quá!" Đạo đồng lên tiếng nịnh bợ.

Lão đạo sĩ cười nhạt, ra lệnh cho hai âm binh vây bắt Ma Chó.

"Chạy đi!" Lý Giao ngồi dậy, nhìn Ma Chó nói. Ma Chó ban đầu sợ lão đạo sĩ ghê gớm, bị lão làm phép trục đến đây, nhưng trên lầu đều có dán bùa, nó không còn đường chạy nên cầu cứu Lý Giao. Khi thấy Lý Giao bị đánh, nó oán hận, từng li từng tí cái răng nhọn nhảy đến cắn.

Hai âm binh kềnh càng đâm nó, một cây thương đâm trên đầu, cây kia chọt ở cuống họng. Ma Chó trực tiếp bị xiên, thân thể móc lên, phát ra âm thanh thảm thiết.

Trong mắt Lý Giao, con Ma Chó đã mờ mờ nhạt nhạt đi. Hắn khẩn trương cắn bể ngón tay út, máu toát ra. Mà giây phút máu chảy xuống hãm hại thành một màu đen. Lý Giao bật dậy, ngón út vẫy một cái máu văng lên Ma Chó.

Bên trong Miêu Cương cổ thuật, vu thuật, tồn tại một thứ gọi là Hàng Hồn Pháp, nhất thanh nhị sở tà ác. Linh hồn trúng Hàng Hồn Pháp trở nên điên cuồng, sức mạnh bạo tăng.

Đột nhiên Ma Chó nhú lên một cái đầu chó bên cạnh, hai đầu chó mọc dài cổ, cắn phía trên hai âm binh. Nghe tiếng nhai nước đá vang lên, hai đầu âm binh bị cắn nát. Bên phía lão đạo sĩ, hai cái người giấy không đốt mà cháy, lão ta thất sắc nhưng đã muộn, phun ra cơn mưa máu.

"Sư phụ!" Đạo đồng vội đỡ lấy lão đạo sĩ sắp gục xuống.

Ma Chó tràn đầy lửa giận, phóng đến hai người đạo sĩ. Lão đạo sĩ hồn vía bay mất, đẩy đạo đồng ngã xuống phía trước. Lý Giao nhìn như vậy nhanh chân chạy đến. Hắn không theo kịp, Ma Chó vọt đến đạo đồng rồi biến mất, chỉ thấy đạo đồng trợn trắng hai con mắt, quay phắt qua, hai bàn tay bóp cổ lão đạo sĩ đè xuống đất.

"Mau quay lại!!!" Lý Giao thét lên, tiếp theo nhìn ra cửa. "Chết người rồi, mau mở cửa đi!"



Năm giây trôi qua, người bên ngoài không nhịn được đẩy cửa vào. Ma Chó cũng vừa thoát khỏi đạo đồng, hắn ta sa sút nhìn sư phụ. Lão đạo sĩ suýt nữa sùi bọt mép, đẩy đạo đồng ra, bồi thêm một cái tát ngay mặt. "Thằng mất dạy!"

Mọi người bên ngoài nhìn, rốt cuộc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lý Giao len lén mở hòm thư cho Ma Chó chui vào. Hắn cũng len lén nhảy lên gác dọn dẹp đồ đạc.

"Ông đẩy tôi vào chỗ chết còn nói?" Đạo đồng vứt cái túi xuống đất.

"Uổng công tao nuôi mày, phản rồi!" Lão đạo sĩ chỉ đạo đồng mắng.

Hai người ngổn ngang cãi nhau, cô Ngọc xen vào nói nhỏ. "Thầy ơi, có bắt được yêu quái chưa?"

"Yêu quái..." Lão đạo sĩ quay lại, Lý Giao xách ba lô đến cửa.

"Còn không cho tôi đi sao?" Lý Giao nhìn lão đạo sĩ chắn ngay cửa, lão né qua một bên, vẫn là nhịn.

Hắn liếc qua cô Ngọc, sau đó liếc mọi người. "Nhà gì toàn... Mê tín!"

Hắn ra đi, mọi người nhìn theo, cũng không ai dám giữ chân hắn. Không ai thấy Ma Chó hay yêu quái mà lão đạo sĩ nói, lấy cớ gì mà bắt hắn đây, cho nên hắn nói như vậy xong chuyện.

Đi chỗ khác, Lý Giao vừa gọi cho thầy Kim than vãn. Sao lại đưa hắn đến chỗ này, quá hỗn loạn. Thầy Kim còn tưởng hắn trừ tà thì kiếm tiền được rồi, hắn nói bây giờ hắn cười so với khóc còn khó coi hơn.

Đến một công ty, mặt trời đã đứng bóng. Kết quả hắn đồng ý vào làm bảo an, sau một số giấy tờ rườm rà, được dẫn vào phòng nhận đồng phục.

Ngày đầu tiên Lý Giao làm trong một công trường, chia ra ba ca trong ngày, hắn được đẩy vào ca đêm. Buổi chiều, hắn vô một quán ăn, sau đó đi dạo công viên gần đó vài vòng. Gần mười giờ đêm có mặt tại công trường.

Ban đêm công trường không làm việc, bảo vệ chỉ canh giữ máy móc và vật liệu, ngăn kẻ khác đột nhập. Chỉ có hai người, người còn lại tên là Kiên, hơn ba mươi tuổi, làn da bánh mật, mắt xếch.

Hai người uống cà phê, bảo vệ Kiên tung toé nước bọt tâm sự. Mãi đến mười hai giờ, anh ta nhìn lên đồng hồ treo tường, bắt đầu kể về chuyện tâm linh.