Chương 6 (H)
(Chương này có H, bạn nào chưa đủ 18 tuổi thì cân nhắc nhé, mặc dù H cũng nhẹ nhàng thôi)
Nhìn hai tay của hắn, ngực nàng ngực không khỏi co rút lại.
Mỗi lần nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của hắn là nàng đều đau lòng.
Đốt đồ gốm, đúc đồng đều phải dùng đến lửa, nhiều năm tiếp xúc với công việc liên quan đến lửa khiến cái tạp dề hắn mặc trước người để bảo hộ đã cũ cháy đen, mà hai cánh tay không được che chắn thì có vô số vết bỏng.
Vết bỏng này mọc vẩy bong ra lại bị bỏng tiếp, rồi lại kết vẩy bong ra, hắn cứ như vậy không ngừng bị bỏng khiến cho da hắn cũng cứng rắn như da thuộc.
Từ nhỏ nàng đã thay hắn băng bó xử lý vết thương bị bỏng vô số lần đễn nỗi không đếm nổi. Nhưng mỗi lần hắn bị thương, nàng vẫn cảm thấy khó nhịn được. May mắn là sau này kỹ thuật đúc đồng của hắn có tiến bộ, bị thương ít hơn mới làm cho nàng chậm rãi an tâm.
Nhưng mỗi lần nàng nghe đến trong xưởng có người bị thương thì vẫn không nhịn được mà kinh hãi.
Một giọt mồ hôi đọng lại trên thái dương của hắn, nàng nhịn không được đưa tay ra lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Hắn ngóng nhìn nàng, đôi mắt đen tối lại khiến nàng đỏ mặt nhưng vẫn lấy ra khăn tay kiên trì muốn hắn đem mồ hôi lau khô. “Mới đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn lạnh, chàng mau lau mồ hôi đi, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Hắn nhếch miệng cười, khẽ gật đầu, tiếp nhận khăn tay nàng đưa qua để lau mồ hôi.
Nàng có chút xấu hổ túng quẫn, nàng nhìn ra cách đó không xa các công tượng đều đang vụиɠ ŧяộʍ nhìn bọn họ.
“Có phải ta thực rầy ra lắm chuyện không?” Nàng ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi hắn.
“Ta thích nàng dông dài nhiều chuyện.”
Hắn mặt không đổi sắc nói ngược lại khiến nàng thẹn thùng, khuôn mặt lại càng phiếm hồng.
“Hôm nay nàng nấu cái gì vậy?” Hắn hỏi.
A Ti Lam nghe vậy liền đem hộp và ống trúc đều mở ra như hiến vật quý mà nói: “Nhạ, có cá chưng với dược thảo, rau hạnh xào (một loại rau mọc dưới nước), gà xào ớt, nấm rơm đôn cơm, canh sườn nấu củ cải.”
Nàng vừa mở nắp hộp ra, mùi thơm nhất thời bay bốn phía, khiến cho hắn cũng thèm chảy cả nước miếng.
Hắn đem khăn tay ướt đẫm trả lại cho nàng, cầm lấy chiếc đũa, cầm lấy ống trúc đựng cơm to như cái chân bàn lên bắt đầu gắp thức ăn mà ăn.
Đối với đồ ăn nàng nấu, hắn chưa bao giờ phải chọn, vì nàng có thể nhìn ra được hắn thích ăn hay không thích ăn cái gì. Nếu là đồ hắn không thích thì hắn sẽ ăn rất nhanh, còn nếu thích thì hắn lại chậm rãi nhấm nháp.
Bởi vì công việc của hắn nặng nề lại cần nhiều sức, cộng thêm quanh năm ở cái nơi nóng nực như vậy làm việc nên hắn thích đồ ăn có khẩu vị đậm đà. Hắn phi thường thích ăn thịt, cũng thực thích ăn ớt, giống như cơm hôm nay nàng nấu, ngoài gà xào ớt còn có cá chưng cũng bỏ ớt, một món cá đó mà nàng cũng bỏ thêm hai thìa ớt đỏ thẫm.
Vì hắn, ngay cả muối đồ ăn trong nhà cũng có một nửa được nàng bỏ thêm tiêu và ớt.
Nhưng khác với mọi người là hắn không thích uống rượu mà chỉ thích uống trà.
Nàng có hỏi hắn thì mới biết hắn sợ uống rượu say dễ làm hỏng việc, uống trà sẽ thanh tỉnh.
Nhìn hắn thỏa mãn ăn cơm và đồ ăn, tâm tình của nàng không hiểu sao rất vui vẻ.
Nàng cũng cầm một ống trúc cơm, nhưng chưa ăn được hai miếng mà chỉ nhìn hắn ăn rồi hỏi: “Ăn ngon sao?”
“Ân.” Hắn vừa ăn vừa gật đầu.
“Có phải ớt như thế là chưa đủ không?”
Ba Lang lắc đầu, hướng nàng cười cười.
Nàng vui vẻ liền cười khẽ, thấy ống trúc đựng cơm của hắn đã muốn thấy đáy, nàng đưa cho hắn một cái ống trúc đựng cơm khác.
“Ăn chậm một chút, đừng nghẹn.”
Sức ăn của hắn luôn rất lớn, cho nên nàng đều đặc biệt nấu nhiều một chút vì sợ hắn ăn không đủ no.
Thức ăn nàng nấu luôn cân xứng với lượng cơm mà rất nhanh toàn bộ đã bị xử gọn chỉ còn gần một nửa.
Cơm trong tay nàng mãi mới ăn xong thì hắn cũng đã ăn đến cái ống thứ ba rồi.
Gió ngày xuân từ từ thổi qua làm đám lá cây kêu soàn soạt.
Lúc nàng buông đũa hắn mới mở miệng hỏi: “Nàng ăn no rồi?”
“Ân, ta no rồi.” Nàng gật gật đầu, mỉm cười nói: “Vừa nãy nấu cơm ta có thử một chút nên giờ không ăn được nhiều nữa, chàng mau ăn đi.”
Xác định nàng đã ăn no, hắn mới đem toàn bộ đồ ăn còn lại ăn sạch.
Sự quan tâm của hắn làm cho ngực nàng ấm áp. Hắn trước nay đều vậy, tuy rằng còn đói nhưng vẫn chờ nàng, phải xác định nàng đã ăn no thì hắn mới ăn nốt chỗ đồ ăn còn lại.
A Ti Lam vẫn thấy rất kỳ quái, vì sao không ai chú ý tới hắn là người săn sóc như vậy. Lúc đầu nàng mới ở bên cạnh hắn, có người còn đến cảnh cáo nàng phải cẩn thận chút, rằng hắn là sói tử, không biết lúc nào sẽ bộc phát thú tính đem nàng mang vào rừng cho anh em sói của hắn làm thức ăn.
Thân phận đặc thù của hắn làm cho người ta không thể quên, trên mặt hắn từ nhỏ còn có hình xăm mặt hổ, cũng chính nó luôn nhắc nhở người khác rằng hắn là người ngoại tộc.
Nhưng nàng biết, hắn mới không dã man như mọi người nghĩ, cho dù trong thân thể hắn có thú tính tiềm tàng thì hắn cũng khống chế tốt lắm, chưa bao giờ làm tổn thương nàng.
Nói thực ra, hắn so với đại đa số những người nàng biết còn văn minh hơn.
Nếu không như thế thì lương bổng hàng tháng hắn đã không đem hơn phân nửa đi chiếu cố lão sư phụ đã về hưu và cô nhi mà ông thu dưỡng.
Vì bận tâm đến mặt mũi của lão sư phụ, hắn chỉ nói hắn giúp đỡ những cô nhi kia nên lão sư phụ cũng không có lý do để từ chối.
Thầy trò hai người lúc ở chung thì nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại phi thường quan tâm đối phương.
Bất quá, cũng may mắn không nhiều người biết được chỗ tốt của hắn nếu không những cô nương muốn tranh trượng phu với nàng chắc nhiều đến mức đạp nát cửa nhà nàng mất. Nghĩ đến đây, nàng không tự giác giương lên khóe miệng.
“Nàng cười cái gì vậy?”
Nghe được tiếng hắn, nàng hoàn hồn, mới phát hiện bàn thân không tự giác cười khẽ ra tiếng.
“Cười chàng đó……” Nhìn nam nhân cao lớn lại ôn nhu, A Ti Lam vươn ngón trỏ gạt một hạt cơm trắng dính trên mặt hắn, đưa cho hắn xem rồi cười nói: “Chàng cái người tham ăn, ăn cơm liền ăn đến cả trên mặt.”
Hắn giơ lên khóe miệng, thừa dịp người bên ngoài không chú ý, nhưng lại một ngụm liếʍ hạt cơm trên tay nàng.
A Ti Lam ngây ngẩn cả người, đỏ bừng mặt, nhưng hắn lại bày ra bộ dạng thản nhiên, không có việc gì tiếp tục ăn cơm, chỉ có trong mắt là ngập tràn ý cười.
“Chàng……” Nàng há hốc mồm nhìn hắn, mắng hắn cũng không được mà không mắng hắn cũng không được cuối cùng chỉ đành phải ngậm miệng, thu lại ngón tay đang để giữa không trung.
Hắn cười đem đồ ăn đánh bay còn nàng vừa đỏ mặt vừa thu dọn đồ.
Vài năm này, lúc hắn ở cùng với nàng da mặt ngày càng dày, càng vô lại hơn, phiền thì có phiền nhưng sâu trong lòng nàng lại thấy cao hứng vì hắn có thể trước mặt nàng thả lỏng, chơi xấu.
Gió xuân lại nhẹ thổi qua mà ánh mặt trời cũng thản nhiên rơi xuống.
Nhìn khuôn mặt tục tằng của hắn, lòng nàng hơi hơi rung động.
Thành thân đã năm năm, nàng vẫn như cũ bị hắn hấp dẫn thật sâu, nàng biết, cho dù có năm mươi năm nữa thì nàng cũng không thể đem tầm mắt dời khỏi người hắn……
Mặt trời chiều ngã về tây, ngày làm việc đã kết thúc.
Xử lý tốt công việc đang làm, Ba Lang cởi tạp dề và đi ra ngoài.
Bên ngoài xưởng, mặt trời đã lặn xuống dưới tường thành, đám mây trên trời vẫn còn nhuộm một màu hồng phấn nhưng phía đông bầu trời đã chuyển màu xanh đen.
Hắn biết, rất nhanh trời sẽ tối đen.
Trong không khí hương vị đồ ăn phiêu tán.
Trên đường cái, mọi người đều vội vàng trở về nhà ăn cơm.
Trên đường hắn trở về nhà hắn thấy từng nhà thắp lên ngọn đèn.
Bỗng dưng, xa xa truyền đến tiếng vang ù ù, không lâu sau một đội nhân mã theo hướng trước mặt đi đến, trên lá cờ cắm ở xe ngựa có ký hiệu của nhà vua khiến mọi người đều né tránh, kể cả hắn.
Đại đội người ngựa rất nhanh đi qua.
Dẫn đầu đoàn binh là một vị nữ tướng uy phong lẫm lẫm, tuy rằng nàng mặc chiến bào, ngồi ở nơi cao nhưng chỉ nhìn lướt qua hắn cũng vẫn nhận ra nàng.
Trong vương quốc bọn họ chỉ có một vị nữ tướng quân mà thôi.
Dạ Điệp Vũ.
Tuy rằng thân là tướng quân, nhưng nàng lại tuyệt không cường tráng, vài năm trước nàng liền nhận ra mình không có khả năng có bộ dạng như một nam nhân khác nên nàng sớm không cùng bọn họ so sức mạnh mà tập trung vào luyện tập kiếm thuật và binh pháp.
Qua vài năm, nàng một lần lại một lần ở đại hội luận võ đả bại những võ tướng khác, đây là chứng minh kiếm thuật của nàng khi tham gia trận đấu đều lợi hại hơn người khác. Sau này nàng chính thức ra chiến trường lại thắng hết lần này đến lần khác, chứng tỏ nàng cũng vô cùng thông minh.
Ba năm trước đây, nàng thành tướng quân; Hai năm trước nàng gả cho vương thành vương hậu.
Ngay cả như vậy, nàng vẫn đi theo vị vua hiếu chiến của bọn họ đánh Đông dẹp Bắc.
Khi xuất chinh số lượng binh lính không phải nhỏ nhưng hôm nay quay trở lại thành chỉ chỉ có một tiểu đội, có điều hắn có thể nhìn thấy nét mặt hân hoan vui sướиɠ của bọn họ.
Rất nhanh bọn họ đã đều đi qua.
Tuy rằng gương mặt nàng vẫn lạnh lùng không có nụ cười nhưng lần này xem ra nàng đã thắng trận.
Nàng là vị tướng quân đánh đâu thắng đó, những người lúc trước phản đối nàng thì giờ đều không dám nói gì.
Chỉ tiếc, những năm gần đây, nàng càng bước lên vị trí cao hơn thì tươi cười cũng ít đi.
Khi hắn và A Ti Lam vừa thành thân, ba tiểu cô nương này thỉnh thoảng còn chạy đến nhà bọn họ ầm ĩ muốn A Ti Lam nấu cơm cho các nàng ăn, nhưng hai năm nay, nàng cũng ít lần tới.
Nhìn đội ngũ đã đi xa, hắn không nghĩ nhiều nữa, chỉ xoay người tiếp tục hướng về nhà mà đi.
Đến khi về đến cửa nhà thì trời đã hoàn toàn tối.
Mặt trăng treo trên bầu trời, những ngôi sao nhỏ cũng ở đầu ngọn cây ló ra.
Từ rất xa hắn đã thấy khói trắng lượn lờ từ góc bếp bay lên.
A Ti Lam lúc này đã đem đèn thắp sáng, mở rộng cửa nhà để lộ ra ánh sáng ấm áp, mà mùi thức ăn cũng theo trong nhà truyền đến.
Đó là ngôi nhà của hắn và nàng.
Mỗi ngày hoàng hôn, hắn đều về đây, thấy ngôi nhà được đèn đuốc chiếu rọi, thấy nàng, hắn đều đã cảm thấy trái tim đập nhanh hơn.
Đây là ngôi nhà chân chính thuộc về hắn.
Nhìn đèn đuốc ấm áp, bất giác hắn rảo nhanh bước chân đi đến.
Từ nhỏ, hắn cũng không dám vọng tưởng có thể có được gia đình của chính mình.
Đại sư phụ đối với hắn rất tốt nhưng chính hắn không thể bình yên ở tại một chỗ.
Thân là sói tử, hắn từ lúc còn nhỏ tới nay, liền vẫn bị người ta chỉ trỏ, hắn biết rõ cô nương bình thường sẽ không muốn gả cho hắn nên hắn đều bảo bản thân không được suy nghĩ nhiều.
Hắn vốn tưởng rằng, hắn sẽ cứ như vậy cô đơn đến già, nhưng nàng xuất hiện, đem ấm áp cùng cười vui mang vào trong sinh mệnh của hắn.
Đến bây giờ, có đôi khi hắn vẫn không thể tin được nàng đáp ứng gả cho hắn.
Ba Lang xuyên qua khóm trúc, lướt qua sân, đi vào bên cạnh cửa.
Trong phòng, chỉnh tề mà sạch sẽ.
Trên bàn, đã bày đầy đồ ăn phong phú.
Không nghe thấy tiếng hắn đi vào cửa, nàng vẫn đưa lưng về phía hắn, quỳ gối bên cạnh bàn ăn sắp xếp bát đũa, sau đó đem mấy đóa hoa đỗ quyên nở rộ cắm ở một cái bình ngày thường dùng để muối đồ ăn rồi để ở chính giữa bàn.
Nhìn bóng dáng bận rộn của nàng, trong l*иg ngực hắn cảm thấy ấm áp.
“Ta đã trở về.”
Nghe tiếng, nàng quay đầu, thấy hắn, liền hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười đi tới đón hắn.
“Ta đang nghĩ chàng hẳn cũng sắp về đến nhà rồi.” Nàng cười giúp hắn cởi giày, nắm tay hắn vào cửa, lại giúp hắn rót một ly trà. “Buổi chiều công việc có tốt không?”
“Hoàn hảo.”
Khi hắn ngồi ở bên bàn uống trà thì nàng bưng một chậu nước tới, ngồi chồm hỗm ở phía trước thay hắn cẩn thận lau tay, lau chân.
Tay nàng rất nhỏ, lại trắng, cùng với bàn tay hắn thô ráp khó coi, đầy vết sẹo thật là vô cùng bất đồng.
Nàng từng có ý định giúp hắn khâu bao tay để bảo hộ tay hắn, lúc đó hắn không biết tư vị trong lòng là gì, chỉ có thể thành thật nói với nàng khi hắn làm việc, cho dù là khắc đồ gốm, rèn đồ đồng thì đều cần đến cảm nhận của hai bàn tay, nếu cách một lớp bao tay dày thì hắn không thể làm được.
Hắn nhận lấy bao tay da nàng đưa mà cất giữ như vật quý giá, chỉ có lúc mùa đông trời lạnh phải đi ra ngoài hắn mới đem ra dùng.
Nàng một bên giúp hắn lau tay chân, một bên nói: “Buổi chiều hôm nay ta đến chỗ sư mẫu một chuyến. Thân thể bà gần đây có vẻ không được tốt lắm. Đúng rồi, mái nhà của sư phụ cũng có chút cũ rồi, lần sau chàng được nghỉ thì chúng ta qua đó lợp lại nóc nhà mới cho họ có được không?”
“Được.” Hắn nhẹ nhàng lên tiếng.
Nàng hướng hắn cười, đem khăn vải cùng chậu nước đến phòng bếp rồi mới trở về xới cơm cho hắn.
“Đến, chúng ta ăn cơm đi.” Nàng cười đưa chén cơm cho hắn.
Bữa tối trên bàn, đều là đồ ăn mới lạ, lấy lá sen bao lại, hắn chưa từng nhìn thấy.
“Đây là đồ ăn mới sao?” Hắn tò mò hỏi.
“Ân, hôm nay ta đi chợ thấy có chân giò liền mua trở về (ta chém, tra mãi không biết đề bàng là cái món gì).” Nàng kích động đem lá sen mở ra, “Chàng xem, ta cho vào nồi dùng lửa nhỏ đun một canh giờ rồi mới nêm nếm.”
Chân giò kia trông rất mềm lại ngon, hắn lấy đũa trúc rẽ thịt ra thì thấy nước ngọt chảy ra, khói trắng mang theo mùi thịt bốc hơi lên bốn phía.
Hắn đưa đến bên miệng căn một ngụm, miếng thịt vừa vào đến miệng giống như lập tức liền tan ra, vị không mặn mà rất vừa phải, còn mang theo mùi lá sen thơm ngát.
“Ăn ngon không?” Nàng lo lắng hỏi, đây là lần đầu tiên nàng làm món này.
“Ân.” Hắn cười nói: “Nàng chắc đã chiên thịt trước đúng không? Dầu nóng làm cho nước thịt vẫn được giữ ở bên trong, lá sen lại làm bớt vị ngấy của chân giò, cái này rất ngon, ăn thật tốt.”
“Thật sự? Ta còn sợ chân giò ta nấu quá cứng.” Nàng nở một nụ cười vui vẻ, khuôn mặt hồng lên như một trái đào non mịn.
“Thật sự.” Hắn tán dương: “So với món chân giò lần trước ta ăn ở trong cung cũng không hề thua kém.”
Nàng nở nụ cười còn đẹp hơn hoa hướng hắn nói, “Cám ơn.”
“Nàng làm đồ ăn này là chuẩn bị cho đại thọ của sư phó sao?” Hắn hỏi.
“Ân.” Nàng vui vẻ gật gật đầu, “Sư phó giống chàng, đều thích ăn thịt, nhưng hai năm nay răng của người không còn chắc nữa nên sư mẫu nói để tiện ăn uống, nàng đều phải đem thịt băm nhỏ ra. Có điều làm thế sư phó không thích lắm, cho nên ta mới nghĩ ra phương pháp này, làm thế này có thể vừa giữ nguyên hình dáng của thịt vừa nhưng ăn vào lại mềm, sư phó ăn vào cũng thoải mái.”
Nhìn tiểu nữ nhân huệ chất lan tâm trước mặt vô tư kể ra ý tưởng của nàng, hắn thật sự rất cảm động, nàng luôn như vậy, thay người khác chiếu cố nọ kia nhưng vẫn nghĩ đến mặt mũi của họ.
“Sư phó nhất định sẽ thích.” Hắn thiệt tình nói.
“Nếu như thế thì tốt quá.” Nàng cười tiến đến bên cạnh hắn, hưng phấn nói: “Còn có, ta đã hỏi Mỗ Lạp phương pháp khác đem thịt nấu mềm, bà nói có thể đem củ cải trắng nấu cùng với thịt cũng có thể làm thịt mềm ra. Ta nghĩ cũng đúng, giữa trưa ta nấu canh sườn với củ cải, thịt cũng là rất mềm phải không?”
“Đúng.” Hắn gật đầu đồng ý.
“Ta còn nghĩ tới, cam quýt cũng có thể giúp đỡ ngán, lại có thể làm thịt nạc mềm ra chút, đáng tiếc những quả đó phải tới mùa thu mới có. Nhưng ta nghĩ có thể đem mấy quả đó làm thành tương như vậy sẽ có thể để lâu, sau này sư mẫu có thể dùng chúng thay phiên nấu các món cũng sẽ không ăn đến ngán……”
Nàng cao hứng phấn chấn ở bên cạnh hắn, một bên cùng hắn ăn cơm, một bên cùng hắn trò chuyện về những ý tưởng của nàng nghĩ ra.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua thật mau.
Lúc ở cùng nàng, không biết vì sao thời gian trôi qua đặc biệt mau.
Ăn xong cơm, hắn cùng nàng dọn dẹp, rửa bát, nàng trong lúc đó còn thuận tay giúp hắn đun nước tắm.
Hắn vốn không có thói quen tắm thùng nhưng sau khi thành thân, nàng kiên trì thuyết phục là làm vậy sẽ giúp hắn thả lỏng cơ bắp sau một ngày làm việc thế nên dù cảm giác bản thân ngồi trong thùng gỗ đầy nước nóng, khói trắng bốc lên chẳng khác gì một tảng thịt bị nấu thì hắn vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Bởi vì nàng là người bên cạnh cùng vu nữ hành y cứu người nên hắn tin.
Không nghĩ tới phương pháp thật đúng là hữu hiệu, từ đó về sau hắn rốt cuộc không phản đối nữa.
Hắn vừa lau sạch cái bàn thì tốt lắm cái bàn, nàng liền theo đi vào.
“Ta đun xong nước rồi.”
“Đợi chút.” Hắn đi lên phía trước, từ trong tay lấy ra một chuỗi chuông đồng để vào trong tay nàng. “Cái này tặng nàng.”
Nàng sửng sốt.
Đồng thực đắt tiền. Tuy rằng hắn là thợ đúc đồng nhưng một nửa lương bổng đã đưa cho sư phó để nuôi dưỡng cô nhi, còn lại thì cũng chi hầu hết vào tiền mua đồ ăn trong nhà vì công việc của hắn vất vả, nên sức ăn của hắn cũng lớn. Chính vì thế hai người cũng chẳng còn dư tiền mà mua trang sức bằng đồng, cho dù là một cái vòng cổ chuông đồng nhỏ như vậy cũng không dễ mà có được.
Cái vòng cổ này được làm rất lung linh, khéo léo, bên mặt chuông còn khắc hình mặt sói và hoa đỗ quyên, rất đáng yêu lại thanh lịch.
Nàng biết, đây là hắn tự tay làm, chỉ có hắn mới có tay nghề tinh xảo như vậy.
“Ngày này năm năm trước là ngày nàng gả cho ta.” Thấy nàng im lặng không nói gì, hắn lại một lần nữa cầm lấy vòng cổ, tự tay đeo cho nàng. “Tiền của ta không nhiều lắm, cho nên chỉ có thể làm được chuông đồng nho nhỏ này.”
Chuông đồng sáng long lanh, lúc hắn đeo cho nàng còn phát ra tiếng kêu leng keng.
Hắn nâng tay lau giọt nước mắt ở khóe mắt nàng, bất an hỏi: “Nàng không vui sao? Có phải chuông này rất nặng?”
“Không, tuyệt đối không nặng……” Nàng lắc đầu, vuốt ve vòng cổ hắn giúp nàng đeo, lại cúi đầu nhìn hoa văn tinh xảo trên chuông, A Ti Lam không khỏi có chút nghẹn ngào, nói giọng khàn khàn: “Nó đẹp quá……”
Thấy nàng là thật lòng thích, Ba Lang nhẹ nhàng thở ra.
Nàng cắn môi, hít hít mũi, đôi mắt hồng hồng nhìn hắn hỏi: “Chàng làm sao có tiền mà mua đồng làm vòng cổ cho ta?”
“Sau khi tan tầm ta đến nhà người ta giúp họ làm đồ gốm kiếm tiền.”
Dù cho tay nghề hắn khéo léo thì cũng phải làm rất lâu mới đủ tiền mua chỗ đồng này.
Khó trách mấy tháng này hắn đều về trễ hơn so với trước kia, nàng còn tưởng là vì chuẩn bị đồ cho đại lễ mùa xuân, không nghĩ tới hắn là vì muốn kiếm tiền làm cái vòng cổ này cho nàng.
A Ti Lam cảm động vương tay ôm hắn thật chặt.
“Cám ơn chàng……” Nàng nghẹn ngào nói.
Được tiểu thể tử ôm, yết hầu của hắn liền co rút nhanh, nghẹn lớn nói.
“Ta yêu nàng……”
Nàng rưng rưng nước mắt mà bật cười, ngửa đầu ôm lấy mặt hắn, hôn lên môi hắn.
“Ta cũng yêu chàng……” Nàng ôn nhu nói.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kia không có biện pháp nào làm hắn thỏa mãn, hắn một tay bế nàng lên đi về phía giường.
“Nha……” Nàng thở nhẹ ra tiếng.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, thuận tay kéo mở vạt áo của nàng.
Lưỡi ấm nóng khẽ lướt qua da thịt mềm mại của nàng dẫn đến một trận run rẩy, nàng không khỏi khàn khàn nhắc nhở hắn: “Nước tắm…… sẽ nguội mất……”
“Lạnh……” Đôi mắt hắn sâu thẳm, tiếng nói ngắt quãng khi liếʍ hôn cổ tuyết trắng của nàng, “thì lại đun lại là được rồi.”
“Nhưng là……” Nàng vội nâng người nhưng còn chưa hoàn toàn ngồi dậy thì môi hắn lại một lần nữa áp xuống môi nàng.
Cảm giác được bàn tay to của hắn luồn vào trong áo, A Ti Lam hút một ngụm khí, thẹn thùng co người lại, nhưng tay kia của hắn lại đỡ lấy lưng nàng khiến nàng không còn chỗ để lùi nữa.
“Thật mềm.” Hắn lẩm bẩm bên tai nàng.
Nàng đỏ bừng mặt, bàn tay thô nóng của hắn ôn nhu âu yếm non mềm trước ngực khiến nàng bất giác ưm ra tiếng, tay nhỏ bé cũng nhanh chóng tóm lấy vạt áo hắn.
Môi ẩm ướt ấm nóng của hắn hôn từ tai xuống cái gáy duyên dáng của nàng, khiến chuông đồng trên cổ nàng rung lên rồi mới rời xuống đầu vai tròn, y phục của nàng cũng bị hắn đùng răng cắn rớt xuống.
Nàng có thể cảm giác được xiêm y của mình tuột ra rồi rơi xuống.
Hơi lạnh trong không khí làm cho nàng run rẩy.
Tuy rằng đã thành thân với hắn thật lâu nhưng mỗi khi thân mật, nàng vẫn không nén được e lệ. Lúc này nàng thẹn thùng xoay mặt sang một bên nhưng hắn lại vươn tay ôn nhu vuốt ve cằm của nàng, đem nàng quay lại đối mặt với hắn.
“Nàng là thứ đẹp đẽ nhất mà ta từng thấy……”
Hắn mê muội nhìn đường cong xinh đẹp trên cơ thể nàng, ngón tay thô ráp chậm rãi lướt từ cằm xuống cổ, lại đến hai khối rất tròn mềm mại trước ngực nàng, giọng nói gần như sùng bái nỉ non: “Thật tao nhã ….. Thật hoàn mỹ……”
Ửng hồn trên khuôn mặt nàng chậm rãi lan xuống dưới nhưng nàng không thể khống chế cũng không thể dời mắt, chỉ có thể nhìn ngón tay hắn ở trên thẩn thể run run của nàng mà dạo chơi.
Khi ngón tay hắn lướt qua nụ hoa thẳng đứng trước ngực, nàng không khỏi nhanh hít vào. Hắn ngước mắt nhìn khuôn mặt đổ hồng của nàng, khóe miệng khẽ nhếch.
“Thật mẫn cảm……”
Nàng ngượng ngùng muốn lấy tay che khuất chính mình nhưng hắn lại giữ tay nàng lại.
A Ti Lam khẩn trương nhìn hắn, nam nhân trước mắt lại giơ lên khóe miệng.
“Đừng che, ta muốn nhìn nàng, ta thích nhìn nàng.”
Đôi mắt đang nhìn nàng chằm chằm giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt khiến nàng không thể thốt nên lời, hoàn toàn mất đi khả năng mở miệng nói chuyện.
Hắn buông lỏng tay nàng, ngồi xuống cởi y phục của hcính mình, để lộ ra thân hình rắn chắc tinh tráng.
Cả người hắn trần trụi, đôi mắt màu đen sáng ngời, cơ bắp nổi lên hoàn toàn giống như một con mãnh thú.
Hắn thật xinh đẹp, lại, dọa người.
Hắn cúi người, cơ bắp dưới làn da màu đồng cổ trượt lên xuống.
Nàng nhìn hắn tiến đến gần, hai cánh tay đưa lên ôm lấy hai bên sườn của hắn. Hắn chậm rãi liếʍ hôn đôi môi của nàng, tiếp theo lại đi xuống.
Hơi thở ấm áp, phất qua da thịt mẫn cảm mát mẻ của nàng, theo môi lưỡi của hắn càng lúc càng dời xuống dưới.
Nàng vì đυ.ng chạm của hắn mà thở hào hển, không biết từ khi nào, bàn tay to lớn ấm nóng của hắn lại một lần nữa trở lại trên người nàng, mơn trớn thắt lưng, lại vuốt ve cặp mông tròn của nàng.
A Ti Lam choáng váng, vì hơi thở nóng rực của hắn mà cả người nhũn ra trên giường. Khi môi lưỡi của hắn duyện hôn nơi tư mật thẹn thùng, nàng không tự chủ được nâng lên thân mình, có chút hoảng khẽ nấc lên yêu kiều.
Chuông đồng bởi vì run rẩy của nàng mà phát ra tiếng vang nhỏ.
Đầu lưỡi của hắn đùa bỡi, đôi môi ma sát làm nàng khinh ngâm ra tiếng.
“A……”
Nàng nắm chặt vai hắn, toàn thân vì cảm giác khó nhịn kia mà toát ra một tầng mồ hôi ẩm ướt, cả người run run, cơ hồ muốn ngất đi.
“Ba Lang……”
Lúc nàng dường như chịu không được thì hắn rốt cuộc cũng trở lại trước mặt nàng, thâm tình hôn lên môi nàng.
Từ trong miệng hắn nàng có thể nếm được mùi vị của chính mình, đồng thời vào lúc này, hắn tiến vào cơ thể nàng, cùng nàng hợp làm một.
Hắn khàn giọng ở bên người nàng lẩm bẩm.
“Thật nóng…… Nóng quá……”
A Ti Lam thở gấp ngẩng đầu nhìn hắn, cảm giác được hắn chậm rãi lui ra phía sau, liền siết chặt vai hắn.
“Tựa như……” Hắn mê luyến nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng, lại thật sâu tiến vào nàng, khiến chuông đồng trên cổ nàng rung lên leng keng: “Giống như lò lửa cực nóng.”
Hắn lại rời khỏi, nàng liền rêи ɾỉ.
“Khiến ta bị thiêu đốt……”
Hắn một lần nữa tiến vào, chuông đồng lại kêu leng keng.
“Làm ta bị hòa tan……”
Khó có thể thừa nhận những lời hắn nỉ non dọa người, nàng ôm lấy cổ hắn, hôn trụ đôi môi hắn.
Hắn không có phản kháng, chính là cùng nàng môi lưỡi giao triền hết sức, một lần lại một lần thật mạnh tiến sâu vào cơ thể nàng.
Mà tiếng chuông đồng phát ra từ chiếc vòng cổ càng ngày càng thêm rõ ràng.
Hắn thong thả ở trong thân thể nàng luật động, mỗi một lần đều làm cho chuông đồng trên cổ nàng phát ra tiếng kêu leng keng.
Nàng không tự chủ được nâng người lên nghênh đón hắn, nước mắt vì kɧoáı ©ảʍ dâng trào mà chảy xuống khóe mắt.
Trong màn đêm yên tĩnh, nàng chỉ cảm thấy cơ thể thật nóng lại tràn đầy sinh lực của hắn, cùng với tiếng chuông đồng không ngừng vang lên.
Hơi thở, nhiệt độ cơ thể cũng hết thảy mọi thứ thuộc về hắn cứ như vậy ôn nhu bao quanh nàng, nàng hoàn toàn không thể cũng không muốn phản kháng, chỉ có thể đem đôi chân dài kẹp chặt lấy thắt lưng hữu lực của hắn, thân thể mềm mại theo mỗi chuyển động mà như sóng triều dập dềnh.
Ở trong lúc đó, cây trâm cài đầu của nàng rớt ra, mái tóc đen bóng như tơ đổ xuống như thác, màu đen đối lập làm da thịt tuyết trắng của nàng càng thêm nổi bật, càng thêm phấn nộn.
Leng keng leng keng…… Leng keng leng keng……
Hắn luật động càng lúc càng nhanh, chuông đồng vang cũng càng lúc càng nhanh.
Leng keng leng keng leng keng…… Leng keng leng keng leng keng……
Thân thể của hắn tăng tốc, kɧoáı ©ảʍ dâng trào. Nàng vì cảm giác cực hạn mà hắn mang tới mà ôm chặt lấy hắn, không thể nhịn được hét lên.
“Ba Lang…… Ba Lang……”
“Đừng sợ, ta ở đây.”
“Ta yêu chàng…… Ta yêu chàng……”
Con ngươi đen thẫm của hắn co rút lại, chấn động vì lời bày tỏ của nàng, liền tiếp đó hắn đem chính mình vùi sâu vào thân thể mềm mại ấm nóng như dung dịch đồng nóng chảy của nàng mà hoàn toàn phóng thích nhiệt tình của bản thân.
Con sóng kí©ɧ ŧìиɧ thật lâu không tiêu tan.
Hắn vẫn còn ở trong cơ thể nàng. Nàng có thể cảm nhận được cơ thể mình và hắn vẫn đang run lên.
Ánh trăng rơi bên ngoài cửa sổ.
Ánh trăng trắng noãn, chiếu rọi lên tấm lưng cường tráng ướt đẫm mồ hôi.
Khi hắn đứng dậy rời khỏi, nàng không khỏi run rẩy, vì thân thể của chính mình cuốn lấy không muốn hắn rời đi mà cảm thấy ngượng ngùng.
“A Ti Lam……”
Hắn nỉ non gọi tên nàng, ở dưới ánh trăng lại cúi người hôn nàng.
“A Ti Lam……”
Nàng không thể mở miệng trả lời, chỉ có thể nghe hắn một lần lại một lần gọi tên của nàng, cảm giác hắn liếʍ lên gáy cùng ngực mình. Nàng bình thường hay nói nhiều nhưng mỗi khi hai người làm chuyện vợ chồng thân mật thì nàng giống như bị líu lưỡi không nói được lời nào cả.
Trên người nàng bây giờ hoàn toàn trần trụi, chỉ còn lại cái vòng cổ chuông đồng. Hắn ôm cả người nàng tới bên thùng tắm, lúc này nước trong thùng không bốc lên khói trắng nữa nhưng vẫn còn ấm.
Hắn cùng nàng ngâm mình trong thùng tắm, vành tai mái tóc hai người vẫn dây dưa một chỗ, hắn lại dùng bàn tay thô ráp của mình giúp nàng rửa sạch mồ hôi.
Nàng xấu hổ đến ngay cả đầu ngón chân đều cuộn lại, chỉ có thể ở trong lòng hắn mà rêи ɾỉ.
Ở trong thùng tắm, hắn và nàng lại hoan ái thêm một lần nữa.
Tiếng chuông đồng không ngừng vang lên, khi thì ôn nhu, khi thì trào dâng, cùng tiếng kêu yêu kiều gián đoạn của nàng đan vào thành tiếng nhạc khiến người ta phải mặt đỏ tim đập.
Nàng biết, về sau nàng chỉ cần vừa nghe đến tiếng chuông này sẽ nghĩ đến đêm nay cùng hắn triền miên liều chết.
Khi hắn đem nàng ôm đến trên giường thì nàng sớm đã mệt mỏi, toàn thân vô lực, chỉ có thể thẹn thùng để mặc hắn thay nàng lau khô thân thể và mái tóc dài.
Nàng vốn muốn đứng lên thu dọn đồ, còn nhiều việc chưa làm xong nhưng khi hắn thay nàng lau khô người, cảm giác đó thật sự quá mức ấm áp, bất giác mí mắt nàng càng ngày càng nặng, nàng cuối cùng vẫn thϊếp đi trong lòng hắn.
Một thoáng yên tĩnh.
Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu khắp cả căn phòng đơn sơ nhưng ấm áp.
Nhẹ ôm lấy tiểu nương tử trong lòng mình, khi Ba Lang xác định hô hấp của nàng đều đều thì mới nhẹ tay nhẹ chân đặt nàng xuống giường.
Hắn giúp nàng đắp chăn thật cẩn thận rồi mới lặng yên không một tiếng động thu dọn thùng tắm, khăn lau, cho đến khi làm hết mọi việc mới trở lại phòng.
Nàng nằm ở trên giường ngủ rất say.
Lúc nàng xoay người làm chăn bị kéo lên khiến hắn nhìn thấy những dấu hôn trên người nàng, mặc cho hắn đã vô cùng cẩn thận.
Hắn lên giường nằm xuống bên cạnh nàng.
Nàng thở dài, xoay người tiến vào trong lòng hắn.
Hắn đến giờ cũng không biết mình có tài đức gì mà có thể lấy nàng làm vợ. Có đôi khi, hắn thường cảm thấy, nàng năm đó gả cho hắn là vì mất đi chỗ dựa, nhưng vài năm này, từ từ hắn cũng không còn nghĩ như vậy nữa.
Ta yêu chàng……
Lời bày tỏ của nàng quanh quẩn bên tai hắn.
“Ta yêu nàng……”
Hắn ở dưới ánh trăng, đối mặt với nàng đang say giấc mà lẩm bẩm.
Hắn không biết nàng có nghe thấy hay không, nhưng trong giấc ngủ nàng khẽ nhếch môi lên cười mỉm.
Ba Lang không tự giác cũng mỉm cười, nhẹ nhàng, hắn ôm lấy nàng, ở trên trán nàng hạ xuống một nụ hôn rồi mới an tâm nhắm mắt, thả lỏng tiến vào giấc ngủ.