Chương 5
Đêm tối vắng vẻ.
Lúc nàng tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài vẫn chưa rõ.
Tuy rằng nàng đã hết sức nhẹ nhàng khi rời giường nhưng vẫn đánh thức trượng phu nằm ở bên cạnh, hắn rêи ɾỉ muốn mở mắt ra.
“Trời sáng rồi ư?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Vẫn chưa, ta định dậy nấu cơm mà thôi.” Nàng nhẹ vỗ về khuôn mặt hắn, ôn nhu trấn an, “Chàng cứ ngủ tiếp đi, lúc nào trời sáng ta sẽ gọi chàng.”
Nàng nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán hắn.
Hắn chỉ lầm bầm nhưng không hề tỉnh lại.
Bộ dạng trượng phu thả lỏng khiến nàng mỉm cười nhẹ nhàng giúp hắn kéo chăn, rồi mới xuống giường, đi vào phòng bếp.
Trong phòng tối đen, cơ hồ không nhìn rõ năm ngón tay mà nàng lại hành động rất tự nhiên.
Trong nháy mắt, nàng đã gả cho hắn năm năm.
Năm năm này, nàng đã quá quen thuộc với căn phòng này, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể hoạt động thoải mái.
Trên tường phòng bếp có treo dao, thớt gỗ, muôi, củi thì được xếp gọn ở hai bên tường, còn có vại nước, chum đựng thóc và lương thực phụ thì được để ở cái góc cách bếp ba bước, còn một loạt hũ nhỏ mà nàng đựng rau dưa và thịt muối. Cách đó một chút là chỗ để nồi niêu, bát đũa bằng gốm, cái chảo, rìu, mâm, nồi đất đều có đủ.
Lúc thành thân, hắn giúp nàng làm một cái giá gỗ, để nàng có thể đem dụng cụ làm bếp lớn nhỏ để ở trên đó.
Trong phòng bếp này, chỉ cần là thứ nàng cần dùng thì không thiếu một thứ gì.
Ngồi xổm bên bếp, nàng dùng đá lửa châm lửa đốt lò, lại tăng cường cho thêm củi. Không bao lâu sau phòng bếp tối như mực liền ngập tràn ánh lửa mà sáng lên.
Nàng đem lửa nhóm tốt rồi mới đi qua một bên vo gạo nấu cơm rồi lại đem gạo đó đổ vào nồi đất rồi để ở trên bếp.
Lửa trong lò lúc này vẫn chưa đủ mạnh nên nàng bỏ thêm củi vào để duy trì ngọn lửa ổn định. Xong xuôi nàng lại lấy giỏ trúc treo trên đầu xuống đi ra vườn sau nhà hái rau nấu cơm.
Không khí vẫn còn lạnh khiến hơi thở của nàng đều biến thành một làn khói, tuy nhiên nó lại tưoi mát, sạch sẽ làm cho tinh thần nàng rất thoải mái.
Xa xa phía chân trời, đã có chút ánh sáng mờ ảo hiện ra.
Bầu trời cũng không còn hoàn toàn tối đen mà ở phía đông đã thấy sao mai hiện ra sáng ngời.
Hôm nay thời tiết sẽ tốt lắm đây.
Mỗi lần buổi sáng nàng nhìn thấy sao mai thì đại biểu cho ngày hôm đó mặt trời sẽ chiếu sáng cả ngày.
Nàng thích ngày có ánh mặt trời.
Mỉm cười mang theo giỏ trúc đựng rau, A Ti Lam đến bên rừng trúc đào lấy hai cây măng mùa xuân rồi lại tới chuồng gà tìm được vài quả trứng vẫn còn nóng ấm, lúc này nàng mới đi về phòng bếp.
Trong bếp có đốt lửa nên ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Nàng rất nhanh xử lý nguyên liệu mới hái mà lúc này cái nồi đất trên bếp cũng tỏa ra làn khói cùng bọt nước cơm màu trắng. Nàng liền cầm lấy một cái gậy gỗ đem củi trong lò gạt sang hai bên khiến ngọn lửa nhỏ đi, nhân tiện mang tới thêm một cái nồi nữa cho đống rau mới xử lý vào xào lên.
Bếp lò cháy rừng rực.
Nàng tay chân gọn gàng ở trong phòng bếp vội vàng làm việc, đợi đến khi gà gáy tiếng thứ nhất thì nàng đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn.
Cháo gạo trắng, rau trộn măng mùa xuân, trứng gà rán với hàng, rau cải xào dầu……
Nàng nhìn thức ăn trên bàn, suy nghĩ một chút.
Ân, lại nấu thêm chút thịt mới được, hắn làm việc vất vả, lại cần thể lực, nếu ăn không no thì sợ chưa đến giữa trưa đã đói bụng.
Nàng lấy ở trong chum ra một ít thịt muối đem nướng vàng rồi cắt miếng mang lên bàn, sau đó nàng lấy bát đũa, lau khô tay rồi mới trở lại phòng gọi hắn.
Căn phòng ban đầu còn tối đen, bây giờ có ánh sáng chiếu vào mới nhìn rõ mọi vật.
Hắn vẫn nằm ở trên giường, ngủ thật say.
Nàng rất muốn để hắn ngủ thêm nhưng nếu hắn đi làm muộn thì sẽ trách bản thân mình cho nên nàng vẫn ngồi xuống giường đem tay nhỏ bé đặt ở khuôn mặt góc cạnh của hắn.
Nàng có thể cảm nhận được thay đổi rất nhỏ của hắn. Nàng có thể thấy hô hấp của hắn nhanh hơn, tim cũng đập nhanh hơn, rồi hắn nhẹ than thở quay người sang đồng thời vuốt ve bàn tay nhỏ bé non mềm của nàng.
Nàng mỉm cười, cúi đầu hôn đôi môi ấm của hắn, nhẹ giọng nói.
“Ăn cơm.”
Hắn mở ra cặp mắt nhập nhèm, bàn tay to đưa đến trên lưng nàng, đem nàng kéo đến trên người hắn rồi xoay người đặt nàng dưới thân nhiệt tình hôn nàng rồi mới mỉm cười cất giọng khàn khàn mở miệng.
“Sớm.”
“Sớm……” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều phiếm hồng, lại có chút e lệ nhìn hắn, “Đừng đè nặng ta, mau đứng lên rửa mặt, rồi ta chải đầu cho chàng, nếu không nhanh thì cơm canh đều nguội hết đó.”
Tuy rằng rất muốn cùng tiểu thê tử âu yếm một chút nhưng ngoài cửa sổ trời đã mờ sáng thế nên hắn đành lưu luyến không rời mà ngồi dậy thay quần áo đi làm vào.
Nàng ở trên giường ngồi chồm hỗm ở sau lưng giúp hắn chải mái tóc dài đến thắt lưng rồi lại tết lại. Nàng biết những người khác ở trong xưởng vẫn để tóc tết, rất ít khi cởi bỏ nhưng hắn không thích bị trói buộc, có điều khi làm việc thì không bện tóc lại không được thế nên nàng mới dưỡng thành thói quen mỗi ngày thay hắn chải đầu, tết tóc.
Nàng không hiểu được những người khác nghĩ như thế nào, còn nàng thực thích mỗi buổi tối thay hắn gỡ bím tóc rồi mỗi sáng lại giúp hắn chải đầu tết tóc. Đó là thời gian hai người ở riêng với nhau, hắn sẽ ngáp dài, vừa thay quần áo vừa cùng nàng nói chuyện nhà. Kể cả khi hắn quá mệt mỏi không nói gì thì hai người ở chung một chỗ ưu nhàn như vậy vẫn tốt lắm.
“Đúng rồi, qua hai ngày nữa là đại thọ sư phó, sư mẫu muốn mời nàng qua hỗ trợ làm đồ ăn, như thế có được không?”
“Đương nhiên, tối nay ta liền đi qua hỏi sư mẫu khẩu vị sư phó thích ăn cái gì.”
Nàng giúp hắn cột chắc bím tóc dài thì hắn đột nhiên quay người ôm nàng xuống giường.
“Nha.” Nàng hoảng sợ, kêu nhỏ ra tiếng, đánh lên vai hắn nói: “Ta tự xuống được mà.”
“Ta biết.” Hắn đem mặt chôn ở cái gáy non mềm của nàng, hôn một ngụm, giọng nói khàn khàn cười nói: “Nhưng mà ta thích ôm nàng, người nàng thật thơm, thật muốn một ngụm đem nàng ăn luôn.”
Cảm giác được hắn thật sự khẽ cắn cổ nàng, nàng đỏ bừng mặt, “Đó là bởi vì chàng đói bụng. Mau buông ta xuống, ta cũng không phải là đồ ăn, đồ ăn ở phòng bếp kia kìa.”
“Ăn nàng cũng tốt lắm mà.” Hắn cười nhẹ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem nàng buông xuống.
“Nói hươu nói vượn.” Nàng xấu hổ túng quẫn trừng mắt nhìn hắn một cái, lại vỗ vỗ ngực hắn, “Nhanh đi rửa mặt, lại muộn nữa thì mặt trời đã chiếu đến mông rồi. Chàng hiện tại cũng là sư phó nếu đi làm muộn thì người ngoài cười chết mất.”
“Tuân mệnh.” Hắn nghiêm túc mà nói nhưng vẫn cúi đầu hôn nàng một ngụm.
“Đừng náo loạn, nhanh đi rửa mặt.” A Ti Lam đỏ mặt, chuồn ra khỏi lòng hắn, xoa thắt lưng nói: “Chàng đã hứa trước khi ra ngoài giúp ta chẻ ít củi, chàng còn nhớ không?”
Hắn nhíu mày, cười nói: “Không quên được, A Ti Lam phu nhân phân phó, tiểu nhân làm sao dám quên?”
“Vậy mau xỏ giầy, rửa mặt rồi đến phòng bếp ăn cơm a.” Nàng thừa dịp hắn còn chưa để ý liền nhanh chóng chạy xuống phòng bếp.
Nàng có thể nghe được tiếng hắn cười khẽ ở phía sau.
Nàng biết, nếu người bên ngoài nhìn đến hắn hiện tại, nhất định không thể tin được vào mắt họ.
Ba Lang là đại sư phụ xưởng đúc đồng trong cung, hắn làm việc rất nghiêm túc, mọi thứ đều có nề nếp. Hắn nghiêm khắc với mọi người và cả chính mình, cái bộ dáng nghiêm cẩn, ngoan cố cùng cá tính nghiêm khắc đó không khác gì vị sư phó A Kì đã nuôi dưỡng hắn.
Hắn đối với người ngoài là không thích đùa cợt nói nhiều, chỉ có ở trước mặt nàng hắn mới có thể an tâm lộ ra khuôn mặt thoải mái.
Thừa dịp trượng phu rửa mặt, nàng múc cho mình và hắn mỗi người một chén cháo nóng.
“Nàng hôm nay có đến Bạch tháp không?” Hắn cầm khăn vải ở bên cạnh lên lau khô mặt sau đó đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Rửa mặt xong, khuôn mặt hắn chỉnh tề, tinh thần sáng láng, mày kiếm thẳng tắp, tuấn tú phi thường, đây mới giống vị đại sư phụ cương trực công chính, ác liệt lãnh khốc Ba Lang mà mọi người biết.
“Ân, thừa dịp có ánh mặt trời, bọn ta phải đem thuốc ra phơi nắng nếu không để lâu chúng sẽ mốc.” Nàng đem bát cháo đưa cho hắn rồi cũng đến ngồi bên cạnh, “Linh nói mấy hôm nay thời tiết đều không sai nên có nhiều việc phải làm lắm.”
Hắn gật gật đầu, một bên cầm lấy bát đũa ăn cơm, một bên cùng nàng nói chuyện phiếm.
Hồi đầu hắn không có cùng nàng nói chuyện phiếm như thế này.
Lúc vừa mới biết thì hắn là người rất trầm mặc.
Mới đầu, nàng cũng sợ hắn.
Nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện hắn là một người rất ôn nhu, tuy hắn không giỏi nói chuyện nhưng lại là người cẩn thận và săn sóc.
Ngày qua ngày, một năm lại một năm, mùa xuân rồi đến mùa thu, nàng từ một cô gái nhỏ mềm mại trở thành thị nữ có khả năng nhất bên cạnh vu nữ, mà hắn cũng từ một thiếu niên ngây ngô trở thành đại sư phụ đúc đồ lễ, binh khí trong xưởng đúc đồng.
Lúc nương nàng qua đời, hắn cùng nàng vượt qua những ngày tháng thống khổ, bi thương nhất.
Trong khoảng thời gian đó, hai người từ bạn tốt biến thành người thân rồi lại kết làm vợ chồng.
Đối với nàng mà nói, ở cùng một chỗ với hắn là điều tự nhiên giống như hô hấp vậy.
Bởi vì hắn thích ăn, cho nên nàng học nấu cơm; Vì muốn nàng trải qua những ngày tốt đẹp mà hắn ở xưởng làm việc cố gắng hơn tất cả những người khác.
Tuy rằng bọn họ không có vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, nhưng nàng cùng hắn có cơm ăn, áo mặc, còn có một căn nhà nhỏ để che mưa tráng nắng.
Những ngày này, hắn đều thực hiện được những điều hắn đã hứa.
Hắn đối xử với nàng tốt lắm, hắn và nàng cùng nhau xây dựng một ngôi nhà ấm áp.
Ăn xong điểm tâm, A Ti Lam rửa chén thu thập đồ ăn còn Ba Lang ở ngoài sân giúp nàng chẻ củi, rồi lại đem xếp vào trong bếp cho nàng.
“Ta đi đây.”
“Trên đường nhớ cẩn thận.”
Hắn mỉm cười, ở trong ánh sáng sớm mai cúi đầu hôn nàng, thế này mới xoay người đi.
Nàng đỏ mặt, đứng ở cạnh cửa nhìn theo hắn, cho đến khi bóng hắn biến mất mới trở về nhà.
Mỗi ngày, hắn đi tới xưởng đúc đồng làm việc thì nàng liền ở nhà dọn dẹp, lúc nào rảnh thì nàng tới Bạch tháp hỗ trợ.
Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời vàng rực rỡ. Nàng đem quần áo bẩn ngày hôm qua ra giếng nước ở sân sau giặt sạch, sau đó đem chúng đều phơi lên sào trúc.
Y phục của hắn và nàng, cái to cái nhỏ cùng phơi ở một chỗ, bay lên trong gió.
Nàng nhìn xiêm y của hai người ở cùng một chỗ thì không khỏi mỉm cười.
Những ngày như thế này tuy rằng bình thản nhưng cũng rất hạnh phúc.
Phát hiện chính mình đứng ở một chỗ ngây ngô cười, nàng thè lưỡi, nhìn thấy trời không còn sớm nữa, vội vàng đem giỏ trúc mang vào nhà rồi lại đến Bạch tháp hỗ trợ.
Một chút nữa nàng còn phải về nhà làm cơm trưa mang đến xưởng cho hắn nữa.
Hôm nay buổi trưa nên nấu cái gì đây?
Thịt là nhất định phải có, ăn thịt mới có sức.
Hắn làm việc cần nhất là thể lực.
Hay là chưng cá với dược thảo? Lần trước nàng nấu món này hắn dường như rất thích, thiếu chút nữa còn nuốt luôn cái đầu.
Tuy rằng mới đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn có chút lạnh nhưng ở trong xưởng đúc đồng quanh năm đều nóng, nên nàng quyết định sẽ đun canh sườn củ cải để hắn giải nhiệt cũng tốt lắm.
Buộc lại khăn trùm đầu màu đen có thêu áng mây màu xanh, nàng mang theo giỏ trúc, vừa nghĩ trưa nay phải nấu cái gì vừa đi đến Bạch tháp ở thành nam.
“A Ti Lam, sớm a.”
“Sớm.”
“A Ti Lam, sớm an.”
“Ngài sớm.”
Trong thành, trên đường, người đến người đi, mà mọi người thấy nàng đều sẽ vẫy tay chào. Nàng cũng mỉm cười, ân cần hỏi thăm họ.
“Đông thúc, đợi lát nữa ta sẽ mang thuốc qua cho thúc, người đừng đi đâu nhé.”
“Đã biết.”
“A Ti Lam, vu nữ hôm nay sẽ ở đây sao?”
“Buổi sáng nàng tới Bạch tháp để lo việc phơi nắng, nếu ngài có việc thì trực tiếp đến gặp nàng đi.”
Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên đường, hoa dại ven đường cũng nở ra những bông hoa nho nhỏ, một con mèo nhẹ nhàng nhảy lên tường nhà, mấy thương đội vội vàng xua lừa đưa xe vào thành.
Ở trong chợ, mọi người đều đang hét to để bán hàng. Có vài tiểu nam hài đang đùa nghịch chạy theo một con chó, ở một căn nhà có cửa gỗ mở rộng, có vị phu nhân ôm một đứa bé đang khóc nỉ non, nhẹ giọng dỗ dành.
Hết thảy mọi thứ đều tự nhiên như vậy khiến nàng bất giác mỉm cười.
Bạch tháp ở thành nam được ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh.
Gió xuân phất qua má lúm đồng tiền của nàng, cũng mang thêm mấy phần lo lắng.
Nàng kìm lòng không được hít một hơi thật sâu, rồi lại phun ra.
Mùa xuân, quả nhiên đã đến đây nha……
Bạch tháp là một tòa tháp cao năm tầng, cũng là trung tâm tín ngưỡng của vương quốc. Nó ở vị trí đối xứng với hoàng cung khổng lồ ở thành bắc, dù ở đâu trong thành, mọi người cũng đều nhìn thấy hai tòa kiến trúc này.
Không giống với hoàng cung nguy nga ở thành bắc, Bạch tháp tuy rằng cao, nhưng không lớn, khu cung điện ở phía trước tháp mới là khu vực hiến tế chính, còn khu Bạch tháp là nơi ở và sinh hoạt của vu nữ.
Mà vu nữ hiện tại là Linh lại rất bình dị, gần gũi.
Linh nhỏ hơn nàng ba tuổi, cá tính cũng rất trầm ổn độc lập, có trí tuệ vượt qua tuổi của bản thân, và một trí thông minh tuyệt đỉnh. Trong vòng trăm năm trở lại thì nàng là vu nữ có năng lực cường đại nhất.
Tường thành phía bên ngoài vương đô là hình thanh để chống lũ, nhưng từ khi Linh kế nhiệm chức vu nữ, thủ hộ nơi này thì chưa từng có đại nạn hoặc mưa lớn bao giờ.
Đại bộ phận thời điểm, Linh đều thực thiện tận tâm chức trách của mình. Là thị nữ lớn lên cùng vu nữ từ nhỏ, A Ti Lam so với người khác đều biết vị vu nữ được cả nước sùng kính thực chất cũng có một mặt rất trẻ con.
“Bất quá chỉ là đồ ăn, ăn cái gì chẳng như nhau?”
“Đương nhiên không giống nhau a, cho dù nguyên liệu giống nhau, chỉ cần nêm nếm và phương thức nấu khác nhau thì sẽ hơn kém rất nhiều.”
“Hừ, nếu là ta thì ta liền đổ cơm trắng vào ống trúc, lại nướng vài khối thịt cho vào để huynh ấy đem đến nơi làm việc ăn, vừa đơn giản lại tiện lợi, ta thấy Ba Lang chắc cũng chẳng thấy khác ở chỗ nào đâu.”
Nghe được lời Linh nói, A Ti Lam đang cùng nàng phơi thảo dược trong sân nắng cũng không nhịn được phải bật cười.
“Chàng biết đó.” A Ti Lam cười nói, “Chàng ăn uống cũng thực kén chọn.”
Linh xem xét liếc nàng một cái, chống tay vao eo mà noi: “Ta cũng rất kén chọn a, nhưng mà hồi trước chẳng có ai mỗi ngày nấu cho ăn.”
“Lúc đó nô tì chưa giỏi bếp núc cho lắm.” A Ti Lam xấu hổ biện giải.
“Phải, phải, ta biết tỉ là vì hắn mới học nấu ăn.” Linh khẽ hừ một tiếng, giọng chua loét nói: “Sớm biết rằng tỉ có khả năng nấu ăn tốt như vậy, ta đã chẳng gả tỉ cho huynh ấy.”
“Nô tì…… Nô tì……” A Ti Lam mặt đỏ lên, không khỏi nghẹn lời.
“Quên đi, quên đi, toàn thành mọi người đều biết hai vợ chồng tỉ thực ân ái, cho nên mỗi ngày đều phải dính cùng một chỗ mà ăn cơm trưa.”
Linh vui đùa trêu chọc làm cho nàng càng quẫn, lắp bắp nói: “Tại ….. Tại vì nếu không đưa cơm đến…… Nô tì sợ chàng sẽ quên ăn cơm……”
Nhìn A Ti Lam quẫn bách lắp bắp, Linh thế này mới buồn cười phất phất tay nói: “Đi đi, đi đi, dù sao dược thảo cũng phải phơi nắng vài canh giờ. Tối nay ta dẫn tỉ đi tới con sông ở thành bắc, ở đó có người muốn khởi công dựng nhà, tế thần. Tỉ nhớ rõ buổi chiều qua đây giúp ta thu dọn rồi đem cất thảo dược lại là được.”
A Ti Lam xấu hổ đến không biết nên nói cái gì thấy nàng rốt cục nói sang chuyện khác thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vội gật đầu đáp ứng, “Được.”
Đúng lúc nàng vừa mới phơi hết đống thảo dược và đứng dậy thì một vị cô nương áo trắng bước vào cửa sân phơi nắng đi tới chỗ họ.
“Di? A Ti Lam, tỉ phải đi sao?”
Nhìn thấy người tới, nàng dừng tay bước đến hành lễ, “Công chúa.”
“A Ti Lam là muốn đi đưa cơm cho nam nhân nàng yêu ăn trưa đó.”
Linh lắc lư bước tới, lại ném ra câu này, làm cho mặt nàng lại đỏ lên.
Xem bộ dáng của nàng, Linh cười ra tiếng nói, “Được rồi, được rồi, ta không đùa tỉ nữa, tỉ nhanh đi làm việc của mình đi. Vân Mộng, đến đây, ngươi tới thật đúng lúc, ta mang ngươi đi xem cái này hay lắm.”
A Ti Lam nghe vậy, liền đỏ mặt chạy trối chết.
Chủ tử này tính tình không phải xấu chỉ là rất thích trêu ghẹo nàng.
Nói đến đó mới thấy, không biết thị nữ của công chúa đâu rồi? Không phải nàng lại không nói với người trong cung mà trốn đến đây chứ?
Nàng quay lại nhìn qua cửa, phía sau liền truyền đến tiếng cười như chuông bạc, nàng thấy Linh đang lôi kéo công chúa chạy vào trong Bạch tháp.
Thôi vậy, chắc các nàng muốn ở một mình không bị thị nữ quấy rầy. Ở đây dù sao cũng là Bạch tháp chứ không phải ngoài thành.
Lúc nàng vừa mới đến Bạch tháp được một năm, nàng còn không biết vị tiểu cô nương Vân Mộng hay chạy đến tìm Linh chính là công chúa, nếu không phải sau này nàng nhìn thấy công chúa ở đại lễ hiến tế thì cho đến giờ nàng sợ là vẫn ngây thơ nghĩ cô ấy chỉ là tiểu thư nhà phú thương.
Hai vị tiểu cô nương này còn có tiểu thư Điệp Vũ của nhà Dạ tướng quân đều mang trên người trách nhiệm nặng nề, thường ngày phải kiềm chế rất nhiều, lễ giáo lại nghiêm ngặt làm cho ba người tự dưng trở nên thân thiết. Các nàng từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, thường cùng nhau chuồn ra ngoài thành đi chơi, thẳng đến hai năm trước, Điệp Vũ bị tuyển cho vị trí vương hậu thì mới ít xuất hiện hơn.
Các nàng ba người tuổi cũng không nhỏ, Điệp Vũ thành vương hậu, công chúa cũng có không ít tù trưởng các bộ tộc đến cầu hôn nên về sau các nàng muốn cùng ở một chỗ nói vài lời tâm sự cũng ngày càng khó.
Thấy chủ tử khó có lúc cao hứng như vậy, A Ti Lam không muốn quấy rầy các nàng vui vẻ liền đem theo giỏ trúc đi ra ngoài, còn chưa ra đến ngoài đường thì chợt nghe Linh giương giọng gọi nàng.
“A Ti Lam!”
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy Linh ló đầu ra từ lầu 2 của Bạch tháp, hướng nàng hô: “Ta đã quên nói, qua một tuần nữa là đại lễ mùa xuân, tỉ giúp ta nhắc nhở tên quỷ tham ăn nhà tỉ một tiếng là lễ khí dùng cho đại lễ còn thiếu ba cái, kêu gắn đừng chậm trễ!”
Nàng có thể nhìn thấy Vân Mộng công chúa ở phía sau Linh nhìn nàng nở một nụ cười đồng tình khiến A Ti Lam vừa thẹn lại quẫn. May mắn sân phơi nắng phía sau Bạch tháp rất ít người, xung quanh cũng không mấy ai lui tới, bằng không nàng thật sự là không biết nên giải thích với người ta như thế nào. Họ chắc sẽ thắc mắc tại sao vu nữ phụ trách hiến tế lại thiếu giáo dưỡng như vậy hoặc cái tên quỷ tham ăn nhà nàng là ai……
Hai cái điều này có nói ra thì cũng chẳng có ai chịu tin.
Nhìn vu nữ và công chúa ở bên cửa sổ cười vang, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ vừa buồn cười vừa nâng tay vòng ở bên miệng, đáp lại: “Ta sẽ nói cho chàng.”
Lửa cháy hừng hực.
Đồng nóng chảy trông tựa như một dòng lửa đỏ bằng kim loại.
Đồng ở trong nồi nấu quặng đầu tiên tỏa ra khói đen rồi đến màu vàng, rồi màu trắng xanh và cuối cùng lại chuyển trong suốt.
Hắn nhìn chằm chằm cái nồi nấu quặng, thấy khí thoát ra trong suốt thì liền nắm nhằm đúng lúc đó mà nhanh chóng mở nắp nồi nấu quặng, đổ dung dịch nóng chảy ra khuôn tạo hình.
Dung dịch đồng nóng chảy theo nồi nấu quặng chảy ra, chậm rãi chảy vào trong khuôn bằng gốm. Để phòng ngừa khuôn gốm vì nóng quá mà bị vỡ hoặc biến hình, hắn đã kiểm tra sức chịu nóng của khuôn gốm sau đó lại bao lại chặt chẽ rồi tiếp tục cố định bằng đất cát ở bên ngoài nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy âm thanh nhỏ phát ra khi gặp phải dung dịch đồng nóng chảy.
Ở trong bếp lò bằng đất, lửa vẫn cháy không ngừng, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt hắn. Tuy rằng nồi nấu quặng vừa nặng lại nóng, mà mồ hôi của hắn vẫn như cũ rơi xuống như mưa nhưng hắn vẫn duy trì động tác ổn định.
Đổ xong cái khuôn thứ nhất, hắn không có dừng lại mà tiếp tục mở nắp nồi nấu thứ hai tiếp tục đổ vào khuôn.
Trong xưởng, nhóm công tượng cũng đang bận rộn làm việc. Có vài người đang đun chảy quặng đồng, vài người khác lại đang đáng bóng dụng cụ bằng đồng, một số người lại quản lý việc thông gió cho lò lửa, không ngừng đưa gió vào trong lò để tăng nhiệt độ, một nhóm khác lại đang đốt đồ gốm dùng để làm khuôn.
Tiếng chuông giữa trưa vang lên thì đám công tượng lúc này mới nhận ra đã đến lúc ăn cơm trưa. Mọi người đều dừng công việc đang làm lại, chỉ có Ba Lang vẫn như cũ ổn định, chuyên tâm bắt tay vào đổ dung dịch đồng nóng chảy vào khuôn.
A Ti Lam cầm giỏ trúc đứng ở một bên nhìn biểu tình chăm chú của trượng phu thì liền biết đây là khâu quan trọng, nàng không cho người gọi hắn mà chính mình cũng không đến quấy rầy hắn.
Đám công tượng trong xưởng đều gật đầu chào hỏi nàng mà nàng cũng mỉm cười, không lên tiếng mà chào lại họ.
Dù nàng đã đến nơi này vài lần nhưng vẫn thấy xưởng vô cùng nóng.
Lò lửa nóng đến nỗi nàng đứng ở một bên cũng toát mồ hôi. Nàng có thể nhìn thấy ngọn lửa trong lò cuồng loạn nhảy múa, tụi nó tranh nhau giãy giụa ở cửa lò giống như có thể lao ra bất kỳ lúc nào.
Nhưng hắn hoàn toàn không nhìn đến lửa đang cháy mãnh liệt ở bên cạnh, thậm chí có chút tàn lửa bắn ra cũng không làm hắn nhúc nhích, hắn hoàn toàn ngưng thần chuyên tâm vào công việc đang làm trong tay.
Nồi nấu quặng đựng đầy dung dịch đồng nóng chảy phải nặng gần hai, ba mươi cân, vì cầm nó mà cơ bắp ở tay và lưng của hắn đều nổi lên. Lúc đổ dung dịch đồng phải vừa nhanh vừa ổn định. Nếu không nhanh thì dung dịch sẽ cứng lại, còn nếu không ổn định thì dung dịch không thể dính tốt vào nhau làm cho sản phẩm có vết nứt.
Tuy rằng dung dịch đồng chảy thật chậm nhưng động tác của hắn rất nhanh và trầm ổn, khi hắn đổ nồi tiếp theo cũng vẫn động tác nhanh gọn và chuyên chú như vậy; Bình thường chế tác loại lễ khí cỡ trung này cần có hai ba người cùng làm mới có thể làm nhanh chóng ổn thỏa nhưng hắn chỉ cần một mình cũng có thể làm mà một giọt đồng cũng chưa từng chảy ra ngoài.
Đây là công việc cần mười phần kiên nhẫn cùng thể lực.
Nhưng nàng cùng tất cả mọi người đều biết, chỉ cần nói đến đúc đồng, nơi này không ai làm tốt hơn Ba Lang.
Trong ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt hắn thoạt nhìn càng thêm nghiêm khắc.
Rốt cục, dung dịch đồng cũng được đổ đầy vào khuôn gốm, lúc này hắn mới buông nồi, đứng thẳng lưng. Hắn xoay người và nhìn thấy nàng.
Cơ hồ là trong phút chốc, vẻ mặt của hắn liền dịu đi, đó thực là một sự biến đổi kỳ diệu, đường cong trên khuôn mặt hắn thả lỏng, khóe miệng khẽ nhếch một cái khó nhận ra nhưng hắn cũng không đi đến chỗ nàng mà chỉ là hướng nàng vuốt cằm, sau đó tiếp tục bắt tay vào làm việc.
A Ti Lam ở tại chỗ chờ, cho đến khi hắn thu thập tốt, đi đến phía nàng thì nàng mới tiến ra đón hắn.
“Nàng đã tới lâu chưa?” Ở trong xưởng lúc này, nhóm công tượng chỉ còn lại những tiểu học đồ đang canh lò lửa và một ít những người đang dở việc không thể rời đi thì toàn bộ đã ra ngoài ăn cơm.
“Chưa lâu lắm.” Nàng lắc đầu, hỏi: “Chàng đã xong việc chưa?”
“Còn chưa nhưng bây giờ phải đợi nó cứng lại thành hình.”
“Đó là cái đỉnh đồng dùng trong đại lễ mùa xuân phải không?” Nàng tò mò hỏi.
“Đúng.” Hắn quay người lại, nhìn cái đỉnh đồng nhỏ đang ở trong khuôn gốm, duỗi người và cổ để thả lỏng gân cốt, “Chỉ cần chờ nó cứng lại và mài là hoàn thành.”
“Có kịp xong trước đại lễ mùa xuân không?”
Hắn gật đầu, nhíu mày nhìn nàng hỏi: “Vu nữ hỏi nàng sao?”
Nghĩ đến lời nói của Linh, mặt nàng đỏ lên, “Phải, nàng nói vẫn còn ba món lễ khí chưa làm xong, muốn chàng đừng chậm trễ.”
“Ta sẽ không chậm trễ.” Hắn nói.
“Ta biết.” Nàng cười nhìn hắn, “Đến đây đi, nhân lúc này chúng ta tới bên kia ăn cơm trưa, no bụng rồi thì lát nữa mới có khí lực làm việc chứ.”
Ba Lang không có kháng nghị, trải qua cả buổi sáng làm việc, hắn đã sớm đói bụng cho nên hắn liền cầm lấy cái giỏ trong tay nàng rồi lại cầm tay nàng bằng tay kia, cùng nhau sánh bước đi ra khỏi xưởng.
Ngoài cửa, gió mát thổi đến.
Hắn nhịn không được hít sâu một hơi không khí trong lành, cho dù đang là giữa trưa thì độ ấm bên ngoài so với trong xưởng vẫn vô cùng mát mẻ.
Hành lang trúc ở bên ngoài xưởng đã có từng tốp ba đến năm người ngồi, vừa ăn cơm nắm trong tay, hoặc bánh lớn vừa uống rượu nói chuyện phiếm.
Thái độ của mọi người khi nàng chỉ có một mình và khi đi với hắn khác hẳn nhau, mọi người chỉ hướng hai người gật đầu chào sau đó liền quay đầu đi.
Cho dù sau nhiều năm hắn đã trở thành đại sư phụ của xưởng, đứng đầu nhóm công tượng thì mọi người vẫn đối với hắn kính nhi viễn chi.
Hắn thủy chung vẫn không thể hòa nhập với mọi người, vẫn bị người ta ngăn cách ở bên ngoài.
A Ti Lam hiểu mọi người nhất định nghĩ rằng hắn sớm đã quen, chỉ có nàng biết, hắn kỳ thật vẫn rất để ý chuyện này, nhưng lại không thể thay đổi gì.
Không có người nào chủ động mời hắn qua ngồi cùng, cũng chẳng có ai nhường cho hắn một vị trí, hoặc nhìn vào mắt hắn nói chuyện, thậm chí còn có người vội vàng tránh tầm mắt của hắn.
Hắn không thể hiện cảm xúc hờn giận hay khổ sở trên mặt nhưng A Ti Lam vẫn nắm chặt tay hắn.
Hắn sửng sốt, cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng mỉm cười, chỉ vào một thân cây cách đó không xa nói: “Chàng xem, chỗ đó còn chưa có người ngồi, lại có cây che, sẽ mát một chút.”
Nàng lôi kéo hắn hướng cái cây kia đi đến, sau đó lấy từ dưới đáy giỏ trúc ra một tấm thảm, trải trên mặt cỏ, lại đem cơm và canh mới nấu vẫn còn nóng ra để trên thảm.
Để tiện di chuyển nên nàng múc canh vào ống trúc để mang đến.
Ngoài ra còn một cái ống trúc để đựng nước trong.
Nàng cầm cái ống to kia ngồi chồm hỗm ở bên cạnh hắn nói: “Đến, rửa tay rồi ăn cơm.”
Ba Lang nhìn tiểu thê tử nhỏ nhắn trước mặt, ngoan ngoãn đưa tay ra hứng nước từ trong ống trúc, rửa đi bụi bẩn dính trên đó.