Thao Thiết Luyến

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 3 Ma Ảnh Mị Linh Hệ Liệt
Từng, Nàng là người vợ hắn yêu chân thành. Hai người vốn nên hạnh phúc lâu dài. Lại bởi vì hắn quá mải theo đuổi tôn nghiêm cùng vinh dự mà không tiếc đáp ứng đúc binh khí nên mới đưa đến bất hạnh. Lử …
Xem Thêm

Chương 2
Hai năm, hắn đã mười sáu tuổi, so với trước kia đã cao hơn rất nhiều, cũng không còn bộ dáng ngây ngô mà là bộ dạng lưng hùm vai gấu. Thoạt nhìn hắn so với nam nhân bình thường còn uy mãnh hơn.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn hỏi.

“Muội cũng không biết.” Nàng lắc đầu, nhìn hắn nói: “Đại vu nữ muốn gặp đại sư phụ, cũng chưa nói là có chuyện gì.”

A Ti Lam cảm giác được trên mặt mình nóng lên. Nàng hiểu được chính mình nhất định lại đỏ mặt: Không biết vì sao, nàng chính là không thể ở trước mặt hắn mà không mặt đỏ, tim đập.

Sau lần kia, hắn thường hay tới Bạch tháp thay A Kỳ sư phó truyền lời, còn nàng cũng hay đến xưởng đúc đồng để truyền lời của vu nữ.

Mỗi một lần nàng đều nhịn không được nhìn lén hắn, hoặc tìm hắn nói chuyện.

Đại bộ phận thời gian, hắn đều thực im lặng.

Sau đó nàng mới hiểu là bởi vì mọi người cho rằng hắn là sói tử, có lang thần (thần sói) bảo hộ nên đối với hắn vừa kính vừa sợ, luôn dùng ánh mắt kỳ dị mà nhìn hắn. Mọi người đều sợ hắn, những đứa nhỏ cùng tuổi không chơi với hắn mà người lớn thì tận lực tránh tới gần.

Điều này làm cho hắn trở nên trầm mặc.

Dần dần, sau một lần lại một lần ở chung với hắn, nàng phát hiện hắn kỳ thật cũng không phải trời sinh lạnh lùng, cũng thích nói chuyện nhưng trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy đã khiến hắn ít nhiều tạo thành thói quen như thế.

Đa số thời điểm, luôn là nàng nói, hắn nghe.

Nhưng lâu dần, hắn cũng từ từ bắt đầu hỏi nàng về chuyện của nàng, cũng sẽ bắt đầu nói một chút việc của chính mình.

“Muội là đến một mình sao?” Hắn hỏi lại.

Nàng liền gật đầu nói “Vâng.”

“Vậy ta đưa muội trở về.”

“Huynh không cần trở về làm việc sao?” Nàng kinh ngạc nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ. Nàng biết, hắn là người làm việc có trách nhiệm, trừ phi đại sư phụ phân phó, còn lại nàng chưa từng thấy hắn đi ra ngoài trong thời gian làm việc.

“Ta đã làm xong việc rồi.” Hắn chỉ vào một cái xe lừa bên cạnh, trên đó chất đống mấy cái rương gỗ lớn: “Ta vừa vặn muốn mang dụng cụ làm lễ qua Bạch tháp theo lời sư phụ giao phó.”

“À.” Nàng trả lời đã biết.

Khó trách hắn mới vừa rồi chủ động mở miệng hỏi nàng. Nếu muốn đưa lễ khí tới Bạch tháp thì bình thường A Kỳ sư phó hẳn là sẽ gọi hắn đi.

Hắn lên xe lừa, quay đầu lại thấy nàng tuy rằng đi theo hắn đến bên xe nhưng vẫn đứng bên cạnh nhìn đông nhìn tây, chính là không lên xe.

Đôi mắt của Ba Lang bỗng nhiên buồn bã, bàn tay nắm chặt lại, nhìn nàng nói: “Nếu muội sợ bị người khác nhìn thấy đi cùng với ta thì thôi vậy.”

A Ti Lam nghe vậy thì sửng sốt, nói: “Muội vì sao lại sợ người ta nhìn thấy?”

Hắn nhìn nàng, một lúc lâu sau mới cất giọng khàn khàn: “Bởi vì ta là sói tử.”

“Muội biết a.” Nàng trừng mắt nhìn, nghi hoặc hỏi: “Nhưng chuyện đó có liên quan gì?”

Thấy nàng vẻ mặt khó hiểu, tựa hồ không hiểu vấn đề là gì, hắn kinh ngạc mở to mắt nhìn nàng, chậm rãi mở miệng hỏi: “Muội không phải bởi vì để ý, mới không lên xe sao?”

Nàng ngây người, đỏ mặt lắc đầu nói: “Muội không phải không muốn lên xe nhưng mà cái xe này cao quá muội không lên được cho nên mới suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể lên.”

Cho nên, nàng cũng không phải đang để ý bên cạnh có người nhìn hay không, cũng không phải không muốn lên xe.

Hắn ngây ngốc nhìn nàng lại đã thấy nàng nhìn về phía bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười chỉ vào cách đó không xa, nhìn hắn nói: “A, huynh có thể đem xe lừa đi qua kia một chút không, muội có thể đứng ở trên cái bậc đá kia rồi leo lên xe.”

Nhìn biểu tình vui vẻ của nàng, trong phút chốc, hắn thiếu chút nữa bật cười.

“Không cần.”

Vì sao?

Nàng còn không kịp hỏi, đã thấy hắn nhảy xuống xe, vươn tay, ôm lấy eo mảnh khảnh của nàng, một phen đã đem nàng ôm lên xe.

Nàng hoảng sợ, thở nhẹ ra tiếng.

Không biết có phải tay hắn còn lưu lại nhiệt độ khi đúc đồng hay không mà thật ấm áp.

Ôm nàng lên xe đối với hắn là việc hoàn toàn không phí chút sức lực. Nàng cảm thấy đối với hắn nàng cũng chỉ nặng bằng con mèo con thôi.

“Như vậy không phải đã lên rồi sao.” Hắn nói.

Nàng quay đầu lại, thấy trong mắt hắn đầy ý cười, khóe miệng cũng hơi hơi giơ lên giống như đang nở một nụ cười.

Nàng một chữ cũng nói không nên lời, tim thì đập thùng thùng, chỉ có thể cười e lệ nhìn hắn vòng đến bên kia rồi dễ dàng nhảy lên xe.

“Ngồi vững.” Hắn nói xong liền giật dây cương. Con lừa lông ngắn nhận được chỉ thị liền hướng về phía trước mà đi.

Trên đường cái, người đến người đi.

Bầu trời mùa thu lãng đãng những đám mây, gió lạnh thổi đến khiến nàng nhịn không được mà run cả người.

Tựa hồ phát hiện nàng bị lạnh, hắn lôi từ sau xe ra một tấm thảm lông dê để nàng khoác lên.

“Thật có lỗi, cái thảm này không được sạch sẽ.” Cái thảm lông dê này bình thường hắn dùng nên có dính mồ hôi. Hắn nhíu mi, trước đây cũng không để ý đến chuyện này nhưng bây giờ hắn mới phát hiện cái thảm này vừa đen lại vừa cũ, ở góc còn bị sút lông.

Trong nháy mắt hắn có khát vọng muốn lấy lại cái thảm nhưng nàng lại lắc đầu, đem chính mình bao lại trong cái thảm lông dê cũ, hướng hắn cười mà nói, “Cái này thật ấm, cảm ơn huynh.”

Nhìn nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt nàng, tim hắn không hiểu sao lại đập nhanh hơn.

Kỳ quái là, cái thảm cũ kia khi khoác lên người nàng liền trở nên đẹp hơn, ngay cả cái viền bị sút lông cũng tựa hồ nhìn không trướng mắt như trước nữa.

Hắn bắt buộc chính mình đem tầm mắt kéo trở lại phía trước, trong lòng không hiểu sao tự nhiên ấm áp lên.

Bánh xe lộc cộc gõ ở trên đường cái.

Thời tiết tuy rằng lạnh nhưng nàng ngồi bên cạnh hắn lại thấy mặt và ngực đều nóng lên.

“Đúng rồi, mấy ngày hôm trước muội cùng Mỗ Lạp lên núi hái thuốc. Hôm qua mới trở về.” A Ti Lam trộm nhìn hắn, ý đồ muốn tìm đề tài cùng hắn nói chuyện phiếm. “Huynh gần đây có khỏe không?”

“Ổn.”

“Muội nghe Mỗ Lạp nói, A Kỳ sư phó đã bắt đầu cho huynh đúc đồng rồi sao?”

“Đúng.”

“Thật sự? Vậy thật tốt quá. Chúc mừng huynh.” Nàng thiệt tình nói.

Đúc đồng là một kỹ năng rất khó. Một người nếu muốn đúc đồng thì trước tiên phải làm học đồ rất nhiều năm, hỗ trợ nhóm sư phó đốt lò, mỗi ngày chuyển than đá, chuyển đất nung, thép thỏi và quặng, giúp nhóm sư phó làm những việc vặt khác rồi mới đến học điêu khắc, nung đồ gốm và cuối cùng mới là học đúc và rèn đồ đồng.

Thợ đúc đồng bình thường cũng phải mất mười năm học tập mới có thể xuất sư. A Kỳ sư phó lại đặc biệt nghiêm khắc. Tuy rằng Ba Lang là con nuôi của ông nhưng điều này chỉ khiến ông càng thêm khắc nghiệt với Ba Lang.

Kỹ thuật của Ba Lang nhất định là phải tốt lắm thì A Kỳ sư phó mới có thể cho hắn chuyển đến tuyến đầu làm việc.

Hắn mới mười sáu tuổi, trẻ như vậy đã có thể bắt đầu đúc đồng, thực sự là rất giỏi.

Nghe thấy lời chúc của nàng, hắn có chút ngượng ngùng gật gật đầu.

“Cảm ơn.”

Nàng cười nói, “Huynh thật sự là lợi hại. Như muội đến bây giờ đều vẫn là kẻ học nghề. Hai ngày trước ở trên núi, muội thấy một con rắn thật là lớn. Lúc đó muội sợ đến mức chân nhũn ra, đứng ở sau Mỗ Lạp mà run rẩy. Cái con rắn kia so với chân muội còn to hơn. Mỗ Lạp nói loại rắn đó gọi là ba xà. Cái con rắn mà bọn muội gặp là rắn con, còn chưa có trưởng thành. Nếu là rắn trưởng thành thì có thể so với người muội và huynh còn to hơn, nghe nói có thể nuốt được cả con voi nữa.”

Nàng nhanh cầm lấy cái thảm lông dê mà run một chút. Nàng lè lưỡi biểu hiện không thể tin được nói: “Nếu nuốt được voi thì nó cũng nuốt được cả muội, huynh cùng với cái xe lừa này và cả người đánh xe nữa. Muội chỉ cần nghĩ đến nó là đã thấy da đầu run lên rồi, thật muốn bỏ chạy chứ đâu có như Mỗ Lạp còn tiếp tục đi xung quanh đó mà hái thuốc.”

Biểu tình sinh động hoạt bát của nàng mỗi lần nói chuyện đều khiến hắn nhịn không được muốn nhìn nhiều hơn.

“Ta cũng chỉ là kẻ học nghề mà thôi.” Hắn nói.

A Ti Lam nghe vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.

Thấy bộ dáng của nàng không tin, hắn thành thật nói: “Ta vừa mới bắt đầu học mà thôi, đến bây giờ đúc đồng cũng vẫn sẽ có lúc đúc hỏng. Có đôi khi do không làm tốt khâu đúc khuôn đất nung nên đến khi đúc đồng sẽ làm cho sản phẩm bị phá hỏng.”

“Thật sự? Muội còn nghĩ là huynh sẽ không phạm sai lầm.”

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, xấu hổ nói: “Ta đương nhiên cũng sẽ làm sai.”

Nàng xem xét hắn, chém đinh chặt sắt nói: “Nhưng huynh sẽ không tái phạm cùng một sai lầm đúng không?”

Hắn thực không hiểu được tín nhiệm cùng hiểu biết của nàng dành cho hắn là đến từ đâu nhưng nhìn cô nương bên cạnh không biết là thông minh hay đơn thuần, hắn vẫn gật đầu, đồng ý với những gì nàng nói.

“Ta đúng là sẽ không tái phạm cùng một sai lầm.”

Thấy hắn đồng ý, khóe môi nàng cong thành hình bán nguyệt rồi lại vui vẻ nhìn phía trước.

“A, đến Bạch tháp rồi.”

Nhìn thấy ngọn tháp cao ở phía trước, nàng bật thốt lên: “Nhanh quá”.

Nàng không nghĩ tới đi bằng xe lừa lại nhanh như vậy. Khó có được lúc nào hắn nói chuyện với nàng nhiều chút nên nàng có chút luyến tiếc không muốn xuống xe.

Nghe được lời nàng thốt ra, hắn nhịn không được nhìn nàng một cái, thấy nàng trên mặt có biểu tình lưu luyến không rời làm cho trái tim trong ngực hắn không khỏi đập nhanh hai nhịp.

Hắn đem xe lừa đánh qua phía trước tháp rồi vòng vào mặt sau của Bạch tháp rồi mới xuống xe, đi tới bên kia ôm nàng xuống.

“Cám ơn huynh đã đưa muội về.”

Mặt nàng lại đỏ ửng lên, giống hệt lúc hắn ôm nàng lên xe, thoạt nhìn thật đáng yêu.

“Không có gì.”

Hắn thu hồi bàn tay to đang đặt ở eo nhỏ của nàng, lúc này nàng mới thấy tay áo của hắn bị thủng một lỗ.

“Di, sao tay áo của huynh lại rách như vậy?”

Ba Lang sửng sốt, nâng tay lên, theo chỉ dẫn của nàng mà nhìn lại, nhìn đến cánh tay bên kia thì quả thật có một lỗ rách vì bị cháy. Hắn lúc này mới nhớ ra hai hôm trước hắn làm việc ở xưởng, không cẩn thận bị lửa bắn vào tay làm cho hắn bị bỏng còn áo thì rách ra một cái lỗ.

Hắn còn không có kịp giải thích, nàng đã buông một tiếng thở dài nho nhỏ.

“Ai nha, huynh bị phỏng sao? Sao không nói cho muội biết?” Nàng nhíu đôi lông mày nho nhỏ, lo lắng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên rồi yêu cầu hắn: “Huynh ở chỗ này chờ muội một chút, muội lập tức quay lại ngay, đừng chạy đi nha.”

Nói xong, nàng liền xách theo váy, xoay người chạy vào trong, hoàn toàn không cho hắn có cơ hội nói gì.

Nhìn thân ảnh nàng biến mất ở trong Bạch tháp, hắn có chút buồn bực, không biết nàng muốn làm cái gì, chỉ phải xoay người đến phía sau xe, đem những dụng cụ làm lễ bằng đồng ở trong rương chuyển đến bên trong Bạch tháp.

Hắn còn chưa có chuyển xong, thì nàng đã như cơn gió mang theo một cái hộp gỗ nhỏ mà chạy tới.

“Ôi trời, huynh đang làm gì vậy?” Vừa nhìn thấy hắn, nàng liền ngạc nhiên kêu lên.

“Đem dụng cụ làm lễ chuyển vào a!” Hắn tự nhiên mà nói.

“Nhưng tay huynh bị bỏng mà –”

Thì ra là vì thế, hắn nhẹ nhàng thở ra, “Không có gì đáng ngại.”

“Cái bọng nước lớn như vậy làm sao có thể không sao chứ?” Nàng vừa nhìn qua đã thấy đau rồi, thế nên nàng nhướn mi tức giận mà nói: “Huynh mau buông cái rương đó ra a!”

Hiếm khi thấy nàng phát hỏa như vậy khiến hắn sửng sốt một chút. Dù sao đây cũng là cái rương cuối cùng rồi, hắn cũng đã mang vào đúng chỗ, đang định đặt xuống nên hắn không nói hai lời mà liền bỏ xuống ngay.

Hắn làm sao biết mình vừa đặt cái rương xuống thì nàng được một tấc lại muốn một thước yêu cầu: “Huynh mau cởϊ áσ –”

Hắn ngẩn ra nhìn nàng thì lại thấy nàng nói: “Muội giúp huynh bôi thuốc thật tốt.”

“Không cần.”

Hắn thuận miệng đáp vậy mà đã thấy nàng lấy ra một ngọn đèn, quỳ xuống trước người hắn, cũng không để ý hắn có cự tuyệt hay không, chỉ mở hòm thuốc, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nhanh chút, thừa dịp bọt nước còn chưa vỡ, muội giúp huynh xử lý bôi thuốc băng bó. Nếu để nó vỡ rồi lại chạm vào bụi bẩn thì sẽ to chuyện đó. Kỳ quái, kim của muội ở chỗ nào nhỉ, rõ ràng là ở trong này mà……”

Hắn nhìn nàng ở trong hòm thuốc tìm đông tìm tây, liền mở miệng.

“Không sao đâu, muội đừng bận tâm, vết thương sẽ tự lành thôi, trước kia đều như vậy.”

“Tự khỏi ư?!” Nghe thấy câu đó, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, hung hăng lấy ngón tay chọc lên ngực hắn mà cằn nhằn: “Lần trước có đứa bé bị bỏng, mẹ nó cũng nghĩ là không sao, kết quả miệng vết thương thối rữa làm cho đứa bé kia suýt nữa là mất mạng! Trong thành này mỗi năm đều có vài người chết vì vết thương bị thối rữa đó huynh có biết không? Mau ngồi xuống!”

Thanh âm có chút hung ác của nàng quanh quẩn ở bên trong lầu một của Bạch tháp.

Từng tiếng phát ra từ cái miệng nhỏ phấn nộn kia đều leng keng hữu lực, bộ dáng bình thường ôn nhu e lệ của nàng chẳng biết đi đâu mất rồi. Một tràng chỉ trích vừa tuôn ra rồi lại dội vào tháp mà vọng lại ba từ cuối cùng nàng yêu cầu hắn.

Hắn ngây người.

Mà nàng cũng ngẩn ra.

Mau ngồi xuống, ngồi xuống, ngồi xuống, ngồi xuống —

Tiếng nàng ra lệnh cho hắn cứ quanh quẩn vọng lại trong đại sảnh im ắng lại càng đặc biệt chói tai.

Mà ngón tay trỏ nhỏ nhắn của nàng vẫn chọc ở trước ngực hắn.

Phát hiện chính mình đang làm cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ti Lam đỏ hết cả lên, nàng nhanh chóng thu tay lại, xấu hổ nói: “Ý muội là ….. Muội muốn nói……”

A Ti Lam lắp bắp nhìn hắn, quẫn bách đến muốn phủi mông chạy mất, nhưng hắn lại hai ba cái đã nâng tay cởi xong áo, để lộ ra khuôn ngực rắn chắc tinh tráng.

Tuy rằng chính nàng kêu hắn cởϊ áσ, nhưng khi hắn thật sự cởi rồi thì nàng lại hoảng sợ, chỉ có thể hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã nóng bừng lên như bị thiêu.

Hắn đem áo đưa cho nàng rồi ngồi xếp bằng xuống phía trước.

Nhẹ ôm áo hắn, A Ti Lam vừa thẹn lại quẫn chậm rãi quỳ xuống.

Nàng đem hắn áo đặt ở một bên, rồi cúi đầu xoay người tiếp tục tìm kiếm cái kim ở trong hòm thuốc. Trong đại sảnh yên tĩnh đến độ chỉ nghe thấy thanh âm nàng đang tìm kiếm này nọ.

Ông trời ơi, đỉnh đầu nàng sắp nóng đến bốc khói rồi.

Nàng mặt đỏ tai hồng lục tung hòm thuốc, thật vất vả mới tìm được cái kim kia. Lúc này nàng mới dám ngẩng đầu, cũng không dám nhìn hắn mà chỉ dám nhìn chỗ cánh tay bị bỏng của hắn.

Không xem còn tốt, vừa nhìn thấy da đầu của nàng đều tê dại hết cả.

Cái bọt nước ở ngay cánh tay trái của hắn rất lớn, gần bằng nửa nắm tay của nàng. Không biết hắn nghĩ gì mà để nó tự khỏi.

Hắn còn nói trước kia hắn cũng toàn để cho vết thương tự khỏi nữa chứ.

Nàng nhịn xuống xúc động muốn cằn nhằn hắn, chậm rãi đem ngòn đèn đến để tẩy trùng kim khâu sau đó cầm lấy tay hắn, liếc nhanh mắt nhìn hắn một cái.

“Muội phải làm vỡ nó, sẽ đau một chút, huynh cố nhịn nhé.”

Hắn nhìn nàng, trong con ngươi đen, có thứ cảm xúc kỳ lạ.

“Được.” Hắn lên tiếng, hai mắt lại vẫn nhìn chằm chằm nàng.

Nàng bị hắn nhìn thì có chút hoảng hốt, cúi đầu, mặt đỏ hồng nói: “Đừng lộn xộn, nếu không muội lại đâm kim vào chỗ khác làm huynh bị thương.”

“Ta sẽ không lộn xộn.” Hắn nói, giọng nói khàn khàn.

Nàng đem kim đã đốt qua ngọn lửa tiến đến cánh tay bị thương của hắn, thật cẩn thận châm lên bọt nước ở chỗ bị thương rồi chọc vỡ nó khiến chất lỏng bên trong chảy ra.

Nàng vội vàng cầm lấy vải trắng đã chuẩn bị tốt đặt ở một bên, nhẹ nhàng đặt ở trên miệng vết thương của hắn để thấm chất lỏng chảy ta từ vết thương.

Hắn không có lộn xộn, cũng không có rêи ɾỉ hoặc co rúm lại run run.

A Ti Lam nhịn không được lại liếc mắt nhìn hắn thấy hắn vẫn như cũ ngóng nhìn nàng chứ không phải vết thương của bản thân.

Khuôn mặt nàng lúc này mới thoáng thả lỏng, nhưng lại ửng hồng. Nàng đem tầm mắt trở về chỗ vết thương của hắn, ôn nhu mở miệng hỏi: “Huynh làm sao có thể bị bỏng thành như vậy?”

“Ta làm việc ở xưởng đúc đồng.” Hắn nhắc nhở nàng, “bị bỏng là chuyện bình thường.”

Cũng đúng, hắn làm ở xưởng đúc đồng, lúc nào cũng phải tiếp xúc với bếp lò nóng rực nên rất hay bị bỏng.

Tuy rằng biết hắn nói đúng, nhưng nàng vẫn vừa vệ sinh vết bỏng, bôi thuốc vừa không nhịn được mà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm gì có chuyện bị bỏng lại còn nói là chuyện bình thường được.”

Hắn không có trả lời, chính là nhếch khóe miệng.

Nàng nhìn thấy, đúng là hắn đang mỉm cười, làm cho khuôn mặt bình thường lạnh lùng cứng rắn của hắn cũng mềm mại hơn.

A Ti Lam ngây ngốc nhìn hắn cười, nhất thời nhìn đến choáng váng.

Hắn thế nhưng đang cười.

Nàng cơ hồ có thể nghe được tiếng trái tim của mình đập.

Một trận gió thổi từ ngoài cửa lớn chưa đóng vào trong khiến nàng hoàn hồn, phát hiện chính mình đang ngây ngẩn nhìn hắn. Nàng kích động thẹn thùng cúi đầu, nhanh chóng tiếp tục giúp hắn đắp thảo dược sau đó cẩn thận băng bó lại.

Băng bó được một nửa, nàng lại chịu không nổi cảm giác im lặng nên lại nhịn không được liếc nhanh nhìn hắn một cái.

“Huynh nhất định cảm thấy muội là một tiểu cô nương đanh đá lớn mật đi?”

“Không.”

Nàng nhíu mày.

Hắn ôn nhu nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta không cảm thấy muội là một tiểu cô nương đanh đá lớn mật.”

Trên thực tế, hắn thực thụ sủng nhược kinh (được yêu mà kinh sợ).

Trừ bỏ sư phó cùng sư mẫu, chưa từng có người nào quan tâm đến hắn như vậy.

Nàng sợ làm đau hắn, nên khi xử lý miệng vết thương, từ đầu tới cuối đều làm rất cẩn thận.

Nói thực ra, cái cảm giác được người khác quan tâm này thật sự tốt lắm.

“Kia……” Sau khi thay hắn băng bó vết thương thật tốt, nàng ở một bên tẩy rửa kim khâu, một bên cắn cánh môi phấn hồng cố lấy dũng khí, nhìn hắn nói: “Huynh về sau nếu bị bỏng thì có thể tới tìm muội được không?”

Không dự đoán được nàng lại hỏi như vậy, Ba Lang sửng sốt, nhưng lại nhìn thấy lo lắng thật lòng trong mắt nàng.

“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, huynh xem, rất nhanh là xong rồi.” Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, cực lực thuyết phục hắn, “Chỉ cần khi nào huynh rảnh, hoặc buổi tối lúc về nhà cũng được, huynh thuận tiện vòng lại Bạch tháp để muội xử lý một chút là tốt rồi, muội sẽ làm rất nhanh. Huống hồ, đắp thuốc vào thì vết thương sẽ lành mau hơn cũng sẽ không ảnh hưởng tới công việc của huynh. Cho nên nếu huynh bị bỏng nữa, có thể tới tìm muội để đắp thuốc được không?”

Việc này rất phiền cho nàng.

Nhưng nhìn nàng nhíu lại đôi mi thanh tú, cùng cặp mắt lo lắng, hắn lại không thể nói ra lời cự tuyệt.

Huống hồ từ nhỏ đến lớn, nàng là người bạn duy nhất mà hắn có.

Hắn kỳ thật cũng rất muốn gặp nàng.

Cho nên cái từ đồng ý cứ như vậy mà bật ra khỏi miệng hắn.

“Được.”

Nghe thấy hắn đáp ứng, trong nháy mắt nụ cười của nàng nở rộ.

“Huynh hứa rồi đó.”

Nàng vui vẻ quay người lại, lấy từ trong hộp gỗ ra một cuộn chỉ, gọn gàng xe chỉ luồn kim, sau đó vừa cười vừa nhìn hắn nói: “Huynh yên tâm, muội tuy rằng phơi nắng quần áo không tốt nhưng khâu quần áo lại là sở trường của muội đó. Chờ muội khâu xong, cam đoan nếu không nhìn kỹ thì không ai biết chỗ thủng ban đầu là ở đâu.”

Hắn tuyệt không hoài nghi lời nàng nói, hắn chính là lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nhìn nàng cầm lấy áo của hắn, cúi đầu, nhanh chóng giúp hắn khâu ống tay áo bị rách.

Ba Lang im lặng lại hoang mang nhìn A Ti Lam nhỏ bé ngồi trước mặt.

Có đôi khi, đặc biệt như lúc này, hắn nhịn không được cảm thấy kỳ quái, vì sao mỗi người đều đối hắn e sợ không kịp mà nàng lại đối tốt với hắn như vậy.

Nàng có một đôi mắt to linh động, lông mi dày và dài, cái mũi khéo léo, đôi môi phấn nộn, da thịt trắng mịn và một trái tim lương thiện.

Mọi người thích sự ôn nhu và tính cách sáng sủa của nàng. Hắn thường nghe thấy có người nào đó bị thương thì thường nghĩ đến Bạch tháp để tìm A Ti Lam hỗ trợ.

Nàng vẫn là cô gái nhỏ xinh đẹp lại ưa nói chuyện. Hai năm không gặp, hắn lúc đầu còn tưởng vì nàng không biết hắn là ai nên mới cười với hắn.

Vì sợ hãi thân phận kỳ lạ của hắn nên mọi người mỗi khi gặp hắn, luôn cố ý né tránh tầm mắt, cho dù ban đầu có không biết thì sau khi biết cũng sẽ thay đổi thái độ thành cứng nhắc, mất tự nhiên.

Chỉ có nàng vẫn luôn giữ thái độ trước sau như một.

Hắn từng thử giữ khoảng cách với nàng, sợ nàng bị liên lụy, bị chỉ trích và gặp phiền toái vì hắn nhưng nàng tựa hồ không chút để ý ánh mắt của mọi người, luôn tìm được cơ hội để bắt chuyện với hắn.

Trên người nàng có hương thơm tự nhiên của thảo dược, càng ngày hắn càng quen với sự tồn tại của nàng.

Chỉ cần nàng xuất hiện ở gần, hắn không cần quay đầu cũng đoán được là nàng.

Mấy ngày hôm trước không thấy nàng, hắn thậm chí nhịn không được tìm việc đến Bạch tháp hỏi. Hắn lo lắng nàng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không. Tuy rằng nghe thị nữ trong Bạch tháp nói nàng cùng Mỗ Lạp đi lên núi hái thuốc nhưng trong núi nhiều mãnh thú như vậy, nàng thì trông ngon miệng như thế, dù cho có Mỗ Lạp nhiều kinh nghiệm đi cùng thì hắn vẫn không nhịn được lo lắng.

Mãi đến khi nhìn thấy nàng ở cửa của xưởng đúc đồng thì hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Gió thổi nhẹ nhàng qua trán nàng.

Nàng cúi đầu khâu y phục một cách rất cẩn thận.

Có một nỗi lo lắng chậm rãi khuếch tán trong ngực hắn.

“Tốt lắm.” Nàng ngẩng đầu, cười đem áo đã vá tốt lộn ra rồi đưa qua cho hắn xem. “Nhìn xem, có phải không nhìn ra chỗ vá không?”

Từng đường kim của nàng đều chặt chẽ mà cẩn thận, nếu không để ý kỹ thì đúng là không nhìn ra chỗ đó từng bị rách một lỗ.

“Ân.” Hắn gật đầu.

Nàng vui vẻ đem áo trả lại cho hắn, “Huynh mau mặc áo vào đi đừng để bị cảm lạnh.”

Ở trong phòng nên hắn một chút cũng không cảm thấy lạnh có điều rõ ràng là nàng không nghĩ vậy.

Hắn đứng dậy đem áo một lần nữa mặc lên, mà nàng cũng theo đó đứng dậy chủ động vươn tay ra thay hắn cột lại vạt áo cho chắc.

Ba Lang hơi hơi cứng đờ, nhưng không có ngăn cản nàng.

Nàng tựa hồ không phát hiện bản thân mình đang làm cái gì.

Có lẽ nàng đã quen với việc giúp người khác xử lý vết thương và thay quần áo. Trừ bỏ sư mẫu, chưa từng có ai đối đãi với hắn như thế, chứ đừng nói đến còn giúp hắn bôi thuốc thay quần áo.

Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang thực sự giúp hắn buộc lại vạt áo, tim hắn lại không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

“Cám ơn.” Hắn khó khăn mở miệng nói.

A Ti Lam hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu, một rặng mây đỏ lập tức hiện lên trên hai gò má của nàng.

Trong nháy mắt nàng tực hồ như ngây ngẩn cả người.

Nàng đang đứng ở trước người hắn, hai tay vẫn đặt ở trên vạt áo của hắn.

Hắn có thể cảm giác được hơi thở của nàng, còn thấy được chính mình trong đôi mắt đen xinh đẹp của nàng. Hai người gần đến nỗi hắn chỉ cần hơi cúi đầu là có thể chạm vào nàng.

Bỗng dưng, bụng hắn vang lên tiếng réo ùng ục vì đói.

Hắn đột nhiên hoàn hồn, xấu hổ đỏ cả mặt.

“Huynh đói bụng sao?” Nàng kinh ngạc hỏi.

“Ta phải đi trở về.” Hắn cảm giác được mặt mình nóng lên, liền không dám liếc nàng lần nữa mà vội vàng xoay người chạy trối chết.

Hắn cũng không có trả lời câu hỏi của nàng. A Ti Lam đuổi tới bên cạnh cửa, vốn muốn gọi hắn lại nhưng lời lên đến cổ họng lại nuốt xuống.

Nàng biết hắn bắt đầu một ngày làm việc từ rất sớm, tuy bây giờ còn chưa tới trưa nhưng vì hắn phải làm việc nặng nhọc nên nhất định là đói bụng rồi.

Nàng không nên trực tiếp hỏi hắn, nhưng lúc đó nàng không nghĩ nhiều đến thế.

Cho nên, cuối cùng nàng liền vọt tới xe giữ, đem tấm thảm lông dê trên người trả lại cho hắn, “Đợi chút, huynh còn quên cái này.”

Hắn có vẻ thập phần không được tự nhiên nhưng vẫn đưa tay ra đón lấy.

Nàng lộ ra mỉm cười, “Cám ơn huynh đã đưa muội trở về.”

“Tiện đường thôi.” Hắn nói.

“Muội biết.” Nàng cười cùng hắn vẫy tay, “lần sau gặp lại.”

“Ách, lần sau gặp lại.” Hắn lễ phép lên tiếng, gật đầu với nàng rồi mới đánh xe lừa ra khỏi Bạch tháp.

Thêm Bình Luận