Chương 8: Thỏa hiệp

Lục Viễn sống ba mươi mốt năm, cuộc sống đều thực thanh thản, không có gì đặc biệt.

Cha mẹ mất sớm, hắn cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, thi vào trường đại học sư phạm, sau đó tốt nghiệp liền an phận thủ thường mà đi làm.

Nếu như không gặp được Tiêu Cẩn Du, ba người bọn họ, cuộc đời Lục Viễn chắc hẳn rằng sẽ bình yên mà trôi qua.

Chính là trên thế giới này không có cái gì gọi là nếu như, vì để bà nội được thay thận, hắn chấp nhận thỏa hiệp.

Dù sao đi nữa hắn cũng không phải đồ ngốc, hắn bây giờ đã nhận rõ được tình thế.

Tiêu Cẩn Du ba người bọn họ dám ở đại học quốc phòng, trong phòng làm việc của hiệu trưởng cường bách hắn, đã chứng tỏ rằng bọn họ có thân phận không đơn giản.

Cho dù hắn muốn phản kháng, muốn chống đối không thỏa hiệp, hắn cũng không có thực lực đó.

Hắn là một người bình thường, lấy cái gì để cùng bộ đội cán bộ cấp cao đối địch nhau?

Huống chi, bọn họ còn có thể giúp bà nội thay thận, tìm được thận thích hợp, không phải chỉ là bồi bọn họ trên giường thôi sao, vì bà nội, hắn nhất định sẽ chịu đựng.

Lục Viễn có cảm giác rằng trong nháy mắt đã nghĩ thấu triệt để, cho đến bây giờ cũng không muốn thay đổi quyết định.

Lục Viễn thở sâu, gật đầu nói: "Được, nhưng là các ngươi không thể ảnh hưởng ta đi học, muốn lên giường, liền đi ra bên ngoài.

Mạnh Vũ kìm lấy cằm Lục Viễn, cười tà nói: "Được a, Lục lão sư, ta liền muốn nhìn bộ dáng bị thao đến không khống chế được bắn nướ© ŧıểυ của ngươi."

Tiêu Cẩn Du liếc Mạnh Vũ một cái nói: "Đại Vũ, ngươi có thể hay không nói chuyện đàng hoàng một chút, đại thúc bây giờ là lão sư của chúng ta, cùng với bậc cha chú, cũng tính là trưởng bối, hiểu không?"

Mạnh Vũ ghê tởm, vẻ mặt đau khổ nói: "Này nhé, ngươi nhưng đừng nhắc đến cha của ta, ta không chịu nổi."

Mạnh Vũ nhân cơ hội đánh trống lảng, Tiêu Cẩn Du vui vẻ, Giang Liệt mặt than cũng không chịu được nâng lên khóe miệng.

Lục Viễn cúi đầu: "Hiện tại, các ngươi có thể đi rồi chứ?"

Tiêu Cẩn Du cười mỉm mà sờ đầu Lục Viễn: "Lục lão sư, sau khi tan học, ta sẽ chờ ngươi ở cổng trường, ta sẽ chuẩn bị kí túc xá cho ngươi. Chỉ cần ngươi nghe lời, chúng ta đảm bảo sẽ không bạc đãi ngươi."

Lục Viễn nghe xong thuận mắt sụp mi, chính là cảm giác l*иg ngực quặn đau, trong lòng thật lạnh thật lạnh.

"Ân, các ngươi yên tâm, ta khẳng định nghe lời."

Tiêu Cẩn Du đứng dậy, chỉnh lại quân trang: "Đến lúc đó gặp lại Lục lão sư."

Mạnh Vũ song mâu tinh lường, nhéo mặt Lục Viễn một phen, cười phá lên nói: "Đến lúc đó, chúng ta sẽ đặc biệt chơi ngươi, ngươi cái đồ run rẩy M, khẳng định thích."

Lục Viễn mím môi không nói chuyện, sau khi ba người đi, nhéo l*иg ngực, cắn răng run rẩy.

Không có cái gì hết, cùng lắm thì chính là lên giường thôi, cũng chẳng mất miếng thịt nào. Vì bà nội, không còn lựa chọn nào khác.

Lục Viễn tại trong phòng hiệu trưởng chờ chốc lát, hiệu trưởng Lý đã trở lại.

Trong phòng, hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng đã tản đi không sai biệt lắm. Lý hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, hòa ái cười nói: "Đến, Lục lão sư, ta mang ngươi đến khoa nhân sự làm thủ tục, vừa mới khai giảng, cũng không có quá nhiều việc, trước tiên ngươi cứ đi theo chủ nhiệm Đỗ, thích nghi với hoàn cảnh trước, sau đó từ từ tính tiếp."

Đến buổi trưa, Lục Viễn làm xong thủ tục nhận chức, chính thức trở thành giáo sư của đại học quốc phòng.

Thủ tục nhận chức này được thiết lập thực rườm rà, chỉ là đến phiên Lục Viễn lại rất nhanh qua, nhanh đến thái quá.

Lục Viễn đương nhiên cũng hiểu được, đây là do Tiêu Cẩn Du bọn họ bày mưu lập kế, hắn cũng không lấy làm lạ lẫm.

Chỉ cần có thể giúp bà nội, để hắn đi chết hắn cũng nguyện ý. Huống chi là làʍ t̠ìиɦ nhân của ba đứa nhỏ.

Không, cũng không thể tính là tình nhân, bất quá thì cũng chỉ là vịt chết, vì bà nội, vịt chết thì vịt chết, không hề gì.

*Vịt chết: ý chỉ trai bao

Chạng vạng giờ tan tầm, Lục Viễn thay bộ quân trang mới được phát, đến cổng trường học phía đông.

Lục Viễn thân hình hơi gầy, nhưng là thắt lưng thon thả, mông cong, mặc vào quân trang, so với trước kia nhìn khí chất hơn không ít.

Diện mạo Lục Viễn không tính là quá anh tuấn, chỉ là phi thường trắng nõn thanh tú, đeo vào kính mắt gọng vàng nhìn có vẻ âm trầm nội liễm, chính là nếu đứng yên không nói lời nào ngược lại nhìn có vẻ rất hù người.

Cơ mà, Lục Viễn chỉ vừa đứng tại cửa trường học mấy phút đồng hồ, liền có ba nữ sinh đến gần.

"Chào ngài, ngài đến đây tìm người sao? Chúng ta có thể giúp ngài."

Lục Viễn giật mình, xấu hổ mà cúi đầu nói: : "A, không phải, ta là lão sư ở đây."

Ba nữ sinh đồng thời cười: "Vậy ra ngài là lão sư a, ngài dạy cái gì? Trước đây chúng ta chưa từng thấy ngài?"

Lục Viễn có chút khẩn trương, lỗ tai đỏ cả lên: "Ta mới vừa được điều tới, tại ban tham mưu."

Ba nữ sinh vây quanh Lục Viễn, líu ra líu ríu mà nói, đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng còi ôtô dồn dập.

Nhìn từ xa, cách cổng vài mét, thấy được chiếc xe màu trắng đi đến ngừng lại, Mạnh Vũ từ vị trí phó lái ló đầu ra, ngoắc Lục Viễn.

"Lục lão sư, đi thôi."

Ba nữ sinh nhìn thấy là Mạnh Vũ đều ngây ngẩn cả người, không hẹn nhau mà đồng thời cùng đỏ mặt.

Lục Viễn trong lòng căng thẳng, sợ bị các nàng phát hiện ra cái gì, liền đi nhanh đến.

Mạnh Vũ xuống xe, nắm lấy bả vai Lục Viễn, nhìn trên dưới mà xem xét: "Lục lão sư, thật sự phù hợp nha, ngươi mặc một thân quân trang, thực mẹ nó soái. Mẹ nó, trong chốc lát ta liền muốn thao chết ngươi, làm ngươi nói mê sảng không ngừng."