Chương 38: Nụ hôn đầu tiên cùng Giang Liệt

Kỳ thật Tiêu Cẩn Du cũng không biết, vì sao hắn lại động tâm với Lục Viễn, hắn lớn tới bây giờ, vẫn là lần đầu tiên có loại cảm giác này, có chút mờ mịt hoang mang.

Cái gì gọi là thích?

Cái gì là tình yêu?

Những cái đó Tiêu Cẩn Du đều không hiểu, hắn chỉ biết rằng, Lục Viễn là của hắn, hắn muốn mỗi ngày đều ở cùng Lục Viễn.

Cái mông vừa trắng vừa tròn của Lục Viễn, cũng chỉ có thể để hắn thao.

Ngay khi chữ "Thích" từ trong miệng Lục Viễn nói ra, trong tim Tiêu Cẩn Du sẽ vừa hoảng vừa đau.

Loại cảm giác này, xa lạ, quái dị, mặc dù có chút đau đến hoảng, nhưng không làm hắn chán ghét.

Tiêu Cẩn Du bắn, Lục Viễn cũng nhịn không được, chất lỏng màu trắng ngà nồng đậm văng lên cả trên mặt hắn, Lục Viễn mơ mơ màng màng còn lấy đầu lưỡi liếʍ hai cái.

Tiêu Cẩn Du nhếch miệng nở nụ cười, "Thầy cảm thấy như thế nào? Con cháu của mình, mùi vị chắc hẳn không tệ?"

Lục Viễn cắn môi dưới, lười biếng mà cười: "Trước hết đừng rút ra."

"Vâng, thưa thầy."

Tiêu Cẩn Du ôm Lục Viễn nằm trong chốc lát, đúng lúc này, truyền đến âm thanh cửa lớn biệt thự mở ra, có người đang vào.

Người tới là ai, kỳ thật cũng không khó đoán, trừ bỏ Mạnh Vũ chính là Giang Liệt, không có người thứ 3.

Giang Liệt ngàn lần không nghĩ tới khi bước vào phòng, lại nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức đơ người.

Tiêu Cẩn Du quay đầu thấy Giang Liệt, mỉm cười nói, "A, anh, anh đến rồi."

Lúc này Lục Viễn cũng thanh tỉnh một ít, nhưng là nghe thấy tên Giang Liệt, vẫn là không khỏi run lên một chút.

Tiêu Cẩn Du cảm giác được, vội sờ sờ đầu Lục Viễn: "Đừng sợ, thầy, anh của em không uống rượu, anh ấy tuyệt đối sẽ không lại làm ra chuyện kia. Thật sự, thầy tin tưởng em."

Lục Viễn không thấy Giang Liệt, mà là nhẹ nhàng đẩy Tiêu Cẩn Du ra "Tiểu Ngư, em ra ngoài đi."

Tiêu Cẩn Du giả ngu: "A? Em đi ra ngoài? Em cái gì đi ra ngoài?"

Lục Viễn mày nhíu lại: "Cái kia của em đi ra ngoài."

"Cái gì của em?"

Lục Viễn kéo tai Tiêu Cẩn Du, cắn răng nói: "Dươиɠ ѵậŧ chết tiệt của em đi ra ngoài."

Tiêu Cẩn Du cười to: "Ha ha ha, nếu em không ra ngoài, vẫn cứ ngốc bên trong thầy, còn ai có thể đem em rút ra?"

Lục Viễn mân mê miệng: "Đừng đùa giỡn, anh của em đến rồi, thầy muốn mặc quần áo."

"Mặc quần áo sao? Trước hết, nào, anh, anh lại đây xin lỗi thầy Lục đi, nói cho rõ ràng chuyện này."

Giang Liệt mặt không đổi sắc mà đi đến bên giường, thản nhiên mà nói, "Thầy Lục, chuyện lần trước là do em uống quá nhiều, thật xin lỗi thầy, về sau sẽ không có nữa."

Lục Viễn vốn là vừa mới bị Tiêu Cẩn Du thao thoải mái, không muốn để ý Giang Liệt, nhưng lại sợ hắn tức giận, liền quay đầu hướng hắn câu môi cười.

"Ừm, không có việc gì, thầy không sao, chuyện đó xem như bỏ qua, về sau tất cả mọi người đừng nói tới."

Ánh mắt Giang Liệt sáng quắc mà nhìn Lục Viễn, gật đầu nói, "Vâng, được ạ."

Lục Viễn giữ lấy cằm Tiêu Cẩn Du, cắn lên mũi hắn một cái, hắn giọng: "Mau đi ra, thầy đói bụng."

Tiêu Cẩn Du ý cười tăng thêm: "A? Em đã cho thầy ăn hai lần rồi, thầy còn chưa ăn no sao? Thầy Lục, cái miệng nhỏ của thầy cũng thật giỏi, nếu không để anh của em lại đút cho thầy nhé?"

Lục Viễn giận tái mặt nói: "Thầy là đã đói bụng, không phải phía dưới đói, Tiểu Ngư, em đừng lại đùa giỡn khiến thầy tức giận."

Tiêu Cẩn Du ủy khuất mà bĩu môi, nhìn về phía Giang Liệt vứt cho một ánh mắt ra hiệu: "Ai lão Giang, lát nữa nhớ mua cho em đồ bổ thận đấy, em muốn nướng ăn."

Tiêu Cẩn Du đem côn ŧᏂịŧ nửa cứng của hắn, chậm rãi từ bên trong Lục Viễn đi ra ngoài, một cỗ tình dịch màu trắng lập tức trào ra.

Hậu huyệt Lục Viễn co rút lại, nhìn thấy rõ chính là cái miệng nhỏ dụ người, Giang Liệt nhìn, cảm thấy bụng mãnh liệt nóng lên, dươиɠ ѵậŧ cũng trướng lớn.

Lục Viễn xấu hổ đỏ mặt, ngồi dậy, cảm giác được tầm mắt nóng rực của Giang Liệt dừng ở trên người mình, bên trong tiểu huyệt vậy mà cảm thấy có chút ngứa.

Còn chưa đủ, đúng vậy, tuy rằng đã bắn qua hai lần, nhưng là Tiêu Cẩn Du nói đúng, tiểu huyệt của hắn ăn không no, còn muốn dươиɠ ѵậŧ lớn đâm vào tuyến tiền liệt, nghĩ tới lại cảm thấy vui sướиɠ.

Lục Viễn theo bản năng mà nghiêng đầu sang chỗ khác, tầm mắt cùng Giang Liệt dừng một chỗ, ngực không khỏi khẽ run.

Giang Liệt có vẻ hơi chần chờ mà vươn tay, đặt ở trên vai Lục Viễn, thanh âm trầm thấp đến đáng sợ: "Thầy, em muốn làm thầy."

Lục Viễn ngửa đầu trừng Giang Liệt, thở sâu, đứng lên ôm cổ của hắn: "Được a, làm thầy đi."

Giang Liệt ngơ ngẩn, Lục Viễn không khỏi phân trần mà đem môi dán đi qua, không liếʍ vài cái liền cạy mở khớp hàm của Giang Liệt.

Chuyện này, không, đây đúng là lần đầu tiên Giang Liệt cùng Lục Viễn hôn môi.

Lần đó ở KTV, Giang Liệt chính là thao miệng và hậu huyệt Lục Viễn, không hề cùng hắn hôn môi.

Trong lòng Lục Viễn cảm thấy kì lạ, nói thật ba tên súc sinh này hắn một chút cũng không muốn ở gần, nhưng là hiện tại không có cách nào, lại nói hắn quả thật cũng có nhu cầu, thao thì thao đi, không có cái gì cùng lắm thì.

Lục Viễn mυ"ŧ đầu lưỡi Giang Liệt, tay mò xuống dưới mở quần hắn ra, sờ nắn côn ŧᏂịŧ đã phình to trong qυầи ɭóŧ.

Lục Viễn nghĩ, đúng, phải như vậy, sau này, hắn cũng không nợ bọn họ cái gì.

Từ giờ trở đi, không phải là bọn họ bao dưỡng hắn , mà là hắn gây sức ép cho bọn họ.

Nếu không thể nhìn bọn họ như một con người, thì đem ba tên xấu xa đó thành mát xa lớn miễn phí, rất tốt, đủ sống.