Chương 32: Liếʍ

Ngày đó Mạnh Vân Hi cuối cùng vẫn là để lại tờ chi phiếu, bộ dáng giả bộ kiên cường của Lục Viễn, hắn nhìn thấy được, trong lòng cũng không tốt được bao nhiêu.

Mạnh Vân Hi đi rồi, Lục Viễn cầm lấy tờ chi phiếu, nở nụ cười tự giễu, lấy nha, vì cái gì không lấy?

Hậu huyệt cũng đã bị thao hỏng, lấy số tiền này thì có làm sao?

Mạnh Vân Hi nói rất đúng, hắn là một công dân luôn tuân thủ kỷ luật, là người bị hại, đương nhiên phải được bồi thường hợp tình hợp lý, phải làm tròn bổn phận.

Nhưng mà tiền này cầm ở trong tay, hắn luôn cảm thấy rằng đây là tiền bán thân mà có được, giống như là kỹ nam.

Cũng tốt, chờ sau này hắn mang bà nội cao chạy xa bay, tiền này chắc chắn dùng được.

Lúc này giả bộ thanh cao cũng không có ý nghĩa gì, số tiền cầm trong tay mới tác dụng thật sự, đây chính là hai mươi vạn đó, phải nói rằng, hắn bán cái mông này quả thật là đáng giá.

Lục Viễn đem tờ chi phiếu nhét vào dưới gối, chưa được bao lâu Tiêu Cẩn Du đã trở lại: "Lão sư, ngươi ăn chưa? Ta mua đồ ăn cho ngươi, chú của Đại Vũ đi rồi sao, làm ta sợ chết mất."

Lục Viễn mỉm cười với Tiêu Cẩn Du: "Ân, ta mới vừa mới vừa ăn chút cháo."

Tiêu Cẩn Du sợ run hai giây, liền bổ nhào vào bên giường, ôm cổ Lục Viễn hôn một cái: "Lão sư ngươi không giận ta sao, ngươi thật tốt quá!"

Lục Viễn đưa tay sờ đầuTiêu Cẩn Du, ôn nhu nói: "Cũng không phải ngươi sai, là ngươi cứu ta, vì sao ta phải giận ngươi?"

Tiêu Cẩn Du ôm lấy Lục Viễn, đau lòng mà hôn cái trán của hắn: "Yên tâm đi lão sư, ta đã hỏi qua chủ nhiệm Lý, hắn nói may mắn là đưa tới đúng lúc, không có gì hết, khâu hơn mười mũi, không phải đặc biệt nghiêm trọng. Vừa rồi cũng đã truyền cho ngươi hai túi máu, chỉ cần kiên trì bôi dược uống thuốc, một tháng sau liền sẽ tốt lên. Đúng rồi Lục lão sư, nhóm máu của ngươi giống ta, đều là AB, thật là trùng hợp, cái này gọi là duyên phận, đúng không?"

Lục Viễn gật gật đầu: "Ân, cám ơn ngươi Tiểu Ngư, nếu không có ngươi, ta có lẽ đã sống không được."

"Lục lão sư ngươi đừng nói như vậy, đều do anh của ta uống quá nhiều rượu, bình thường hắn cũng không có như vậy."

Lục Viễn ngây người một chút, cau mày nói: "Hắn là anh của ngươi?"

Tiêu Cẩn Du chu lên cái miệng nhỏ nhắn: "Đúng vậy, trước kia ta chưa nói qua sao?"

"Ân, chưa nói qua."

"A, lão Giang là con của cô ta, đáng tiếc thời điểm sau khi sinh hắn ra, bởi vì khó sinh nên cô của ta lại không qua được. Chú của ta sau này cũng không có tái giá, ở trong quân đội làm việc, quân hàm càng ngày càng cao, nhưng cũng không làm chú ấy quan tâm hắn nhiều. Lão Giang hắn vốn là không xấu, so với ta cùng Đại Vũ mạnh hơn nhiều, ngày hôm qua hắn nổi điên, là bởi vì mối tình đầu tên là Đổng Hữu Dân của hắn. Hai người bọn họ từ lần đầu gặp đã chú ý nhau, qua được ba năm, tên kia lại đi nɠɵạı ŧìиɧ, ngủ với người khác. Anh của ta từ lúc đó liền bị kí©h thí©ɧ, theo chúng ta cùng quậy phá. Thực xin lỗi, Lục lão sư, ta không biết tâm tư của hai người bọn họ, ngươi đừng giận chúng ta có được không?"

Lục Viễn trầm ngâm không nói, nghe được Giang Liệt vừa ra sinh đã không có mẹ, trong lòng hắn có một chút cảm giác không nói rõ là gì.

Mạnh Vũ không mẹ, Giang Liệt không mẹ, Lục Viễn hắn chẳng những không mẹ, ngay cả cha cũng không có.

Trên đời này có biết bao nhiêu người giống như vậy?

Vừa rồi Mạnh Vân Hi có nói một câu đặc biệt hay, gia đình bất hạnh, không phải là lý do để có thể tùy ý mà tổn thương người khác.

Trên thế giới này, người đáng thương còn rất nhiều, nhưng những người đó có đi gây chuyện với người tốt sao?

Giang Liệt cùng Mạnh Vũ tuy rằng không có mẹ, nhưng bọn hắn áo cơm không lo, ăn mặc không lo, không cần tham gia thi vào trường đại học cũng có thể vào trường quân đội, có cái gì khổ sở sao?

Bọn họ nếu khổ như thế, vậy còn hắn thì tính là cái gì?

Đương nhiên, trên đời này, người khổ hơn so với hắn còn rất nhiều, nhưng khổ, không phải là lý do có thể tùy ý làm bậy.

Tiêu Cẩn Du thấy Lục Viễn không nói lời nào, trong lòng thậm chí có chút thấp thỏm bất an, vội thấp giọng nói, "Lục lão sư, chuyện lần này anh của ta chắc chắn là làm sai rồi, ta thay hắn giải thích với ngươi. Chúng ta dù là chơi bời, cũng không muốn nháo đến gây ra tai nạn chết người, trải qua lần này, anh của ta về sau tuyệt đối sẽ không dám nữa."

Lục Viễn thở dài, ôm lấy cổ Tiêu Cẩn Du, ở trên môi của hắn nhẹ nhàng hôn.

"Ân, yên tâm đi, ta không có sao, mấy ngày nữa thì tốt rồi."

"Lão sư, ta muốn hôn ngươi."

Ánh mắt Tiêu Cẩn Du sáng ngời, áp đến trên người Lục Viễn, ngăn chặn đôi môi cánh hoa mềm mại của hắn, mυ"ŧ vào liếʍ hôn.

Lục Viễn bắt đầu thử ngốc mà đáp lại, vươn ra đầu lưỡi cùng Tiêu Cẩn Du đầu lưỡi giao triền một chỗ.

Tiêu Cẩn Du được Lục Viễn ngây ngô chủ động, khiến cho hắn hưng phấn dị thường, dươиɠ ѵậŧ trong đũng quần rất nhanh liền cứng rắn.

Tiêu Cẩn Du vẻ mặt ủy khuất: "A, lão sư, ta cứng rồi, làm sao đây?"

Lục Viễn âm thầm kinh hãi, áy náy nói: "Thực xin lỗi, ta như bây giờ, không có khả năng làm với ngươi."

Tiêu Cẩn Du nghịch ngợm mà chớp chớp mắt: "Có thể dùng phương pháp khác làm nha, nào, Lục lão sư."

Tiêu Cẩn Du xem ra là không thể không làm, Lục Viễn biết bản thân không tránh thoát được, đơn giản liền bình tĩnh mà tiếp nhận.

Tiêu Cẩn Du cởϊ qυầи ngồi vào đầu giường, để Lục Viễn nằm úp sấp, giúp hắn khẩu giao.

Lục Viễn nắm chặt côn ŧᏂịŧ Tiêu Cẩn Du, nhịn xuống cảm giác cuồn cuộn khó chịu ở ngực, dọc theo âm nang liếʍ lên trên.

Đầu lưỡi bao lấy đỉnh dươиɠ ѵậŧ, ở qυყ đầυ nhẹ nhàng đảo quanh, khiến Tiêu Cẩn Du dồn dập than nhẹ.

"Tê, a, Lục lão sư, ngươi cũng thật lớn!"

Lục Viễn có chút hoảng hốt mà nghĩ, GV (Gay video) thật sự không lừa người, liếʍ láp như này, tựa hồ cũng không quá khó để chịu đựng.

Tiêu Cẩn Du cúi đầu nhìn cái ót phập phồng lên xuống của Lục Viễn, đột nhiên ma xui quỷ khiến mà nói: "Lão sư, cảm giác liếʍ dươиɠ ѵậŧ có tốt không? Muốn hay không, ta cũng liếʍ cho ngươi?"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương này có một chi tiết liên quan đến cú plot twist cuối, ai biết hông ?? Biết cũng đừng sờ poi nha!!!

Thả sao để thể hiện tình yêu thương cho tui đi các tình yêu 😘😘😘