Chương 27: Giang Liệt bạo ngược

Mạnh Vũ đi rồi, Lục Viễn nhìn khắp nơi trong biệt thự, trong thư phòng có đầy đủ các loại sách, phòng quần áo chuẩn bị rất nhiều đồ cùng giày phù hợp với số đo của hắn.

Tại phòng bếp cái gì cũng có, củi gạo dầu muối tương trà, đầy đủ mọi thứ, trong tủ lạnh cũng tràn đầy hôi hổi, nhìn vào thật là có vài phần cảm giác gia đình.

Lục Viễn ở phòng bếp nhìn một lát, phát hiện bản thân căn bản không thể tập trung tinh thần, đầu óc vô cùng loạn.

Lục Viễn cầm chai bia, ngồi trên sàn nhà ở phòng khách, hớp vài ngụm liền uống hết.

Lục Viễn bình thường không uống rượu, cũng không có tửu lượng cao, trên cơ bản chính là thuộc loại một ly liền say.

Uống hết một chai bia, Lục Viễn nặng nề nằm ở trên ghế sa lông, nằm một lúc đã mơ hồ ngủ mất.

Lục Viễn gặp phải một cái mộng xuân cực kỳ tục tĩu, hắn bị trói ở trên giường, Mạnh Vũ, Tiêu Cẩn Du, Giang Liệt, còn có Mạnh Dương, bốn người luân phiên thao hắn.

Hắn bị giằng co vài cái tư thế, thậm chí hai cái côn ŧᏂịŧ cứng rắn đồng thời cắm vào sau huyệt, nhưng hắn chính là cảm thấy thoải mái, một chút cũng không cảm thấy đau.

Làm Lục Viễn không có cách nào lý giải chính là trong bốn người, Mạnh Dương, cũng là người không có quan hệ với hắn, thao đến thực hung, lực đạo lớn nhất, như là muốn nuốt chửng hắn.

Đầṳ ѵú bị Mạnh Vũ ngậm trong miệng, lại cắn lại liếʍ giống như đang bú sữa mẹ, Tiêu Cẩn Du như là đem tính khí của hắn trở thành lạp xưởng nướng, gặm thật hăng hái.

Dươиɠ ѵậŧ lớn của Giang Liệt cùng Mạnh Dương vừa tiến vừa ra, ma sát tràng vách tường mang đến kɧoáı ©ảʍ vô tận, Lục Viễn thích đến không chịu được da^ʍ kêu, cổ họng cũng muốn khàn đặc.

Khi Lục Viễn tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm ở trên sô pha, áo bị kéo lên ngực, khóa quần rộng mở, tính khí vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ dính trên bàn trà thủy tinh.

Thật sự là mất thể diện a, cư nhiên làm mộng xuân, tự mình sờ mình, còn sờ bắn.

Tên tiểu hỗn đản Mạnh Vũ kia, hắn làm sao còn có thể cứng rắn a? Ai, qυყ đầυ tựa hồ cũng có chút sưng lên.

Lục Viễn ngồi dậy, mặt đỏ tai hồng mà chỉnh lại quân trang, cảm thấy hắn làm ra chuyện này đặc biệt dọa người, thực đặc biệt xin lỗi bộ đồ này. (Xin lỗi quân trang á)

Hơn mười hai giờ, Lục Viễn mê mê hoặc hoặc đi vào phòng tắm, trên người lại dính lại bẩn, muốn tắm nước lạnh rồi đi ngủ.

Mới vừa cởi đồ bước vào, cửa phòng tắm đã bị một cước đá văng, làm Lục Viễn hoảng sợ.

Lục Viễn ngay cả vòi hoa sen cũng chưa kịp mở, đã bị thiếu niên xông tới nắm chặt tóc, như kéo một con chó lôi ra ngoài.

"A!"

Lục Viễn bị dọa sợ, trạng thái say rượu khiến hắn nhất thời không thể thanh tỉnh, cho đến khi bị trần như nhộng mà vứt tại cửa sổ sát đất, mới trì độn mà kịp phản ứng.

Người này là ai vậy?

Vì sao lại đánh hắn?

"Tiện nhân! Ta yêu ngươi như vậy, ngươi cư nhiên dám phản bội ta?! Hôm nay không thể không gϊếŧ chết ngươi!"

Là Giang Liệt!

Lục Viễn nhận ra thân hình cao lớn trước mắt này, nam sinh có khuôn mặt đầy lệ khí, người vẫn luôn không xuất hiện, Giang Liệt.

Hai tháng trước, lần đó tại KTV, Giang Liệt toàn bộ quá trình đều cúi mặt xuống, nói chuyện ít nhất.

Sau khi gặp lại ở đại học quốc phòng, Giang Liệt không thấy xuất hiện nữa, Lục Viễn đã nhanh chóng đem hắn quên đi, ngàn lần không nghĩ tới đêm hôm khuya khoắt hắn sẽ chạy đến nơi này.

Giang Liệt thoạt nhìn rất không bình thường, mặt trướng đến đỏ bừng, giống như là mông khỉ, cả người đầy mùi rượu, vừa nhìn thấy liền biết uống không ít.

Giang Liệt miệng hùng hùng hổ hổ, ngồi xổm xuống, một phen bóp chặt cổ Lục Viễn, "Tiện nhân, ta thích ngươi, yêu ngươi nhiều năm như vậy, ngươi dám phản bội ta, ngươi có mù hay không?"

Lục Viễn bây giờ không có cách nào hô hấp, giãy dụa cố gắng gỡ tay của Giang Liệt ra: "A, ngươi buông, ngươi, ngươi uống nhiều quá!"

Giang Liệt thở dốc ồ ồ, thấy Lục Viễn kháng cự liền cho hắn một cái tát vào mặt "Mẹ nó, ta không có uống nhiều, ngươi không phải là muốn cỡi hết đi ra ngoài thông đồng tên đàn ông khác sao? Ta cho ngươi biết, không có cửa đâu!"

Lục Viễn bị Giang Liệt tát đến choáng váng đầu óc, cảm giác được từ trong lỗ mũi trào ra một cổ chất lỏng nong nóng, là máu.

Lục Viễn một chữ cũng cũng không nói ra được, tay Giang Liệt giống như hai cái kìm sắt, gắt gao bóp lấy cổ họng của hắn, làm hắn sắp hít thở không thông.

"A, ưm, ưʍ."

Lục Viễn sắp nghẹn chết, trong cổ họng phát ra mơ hồ không rõ âm thanh nức nở, như muốn kiệt sức tới.

Giang Liệt ánh mắt kia đặc biệt sâu xa, nhìn rất đáng sợ, hắn hung tợn mà cắn răng mắng, "Thối kỹ nữ! Đồ đê tiện! Ta thật tâm thật lòng với ngươi, con mẹ nó ngươi dám không cần ta?!"

Giang Liệt rống xong, cũng không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên hai tay buông lỏng ra.

Lục Viễn mệt mỏi ngã xuống đất, liều mạng giữ lấy cổ, giờ này khắc này, cũng không quan tâm có đang mặc quần áo hay không, trái tim như muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài.

Giang Liệt đang làm gì?

Muốn gϊếŧ hắn?

Vì cái gì?

Lục Viễn sợ hãi, thở ra một hơi, đảo mắt, bật người lên, dùng cả tay chân mà bò ra khỏi phòng.

Trốn!

Hắn không thể chết được, hắn còn có bà nội, hắn cũng không muốn chết.

Trốn, chạy nhanh trốn!

Đáng tiếc chính là, Giang Liệt từ chỗ tủ rượu cầm trong tay bình XO, rất nhanh liền trở về, một cước đem Lục Viễn đá trở lại.

Lục Viễn bị một cổ cường đại lực đạo đá đến trên vách tường, sau đó ngã xuống thật mạnh.

Giang Liệt cởi xuống dây lưng, quấn lên cổ Lục Viễn, kéo hắn đứng dậy, khản giọng rống to: "Đồ đê tiện! Ngươi không phải chê ta cho ngươi ăn không no sao? Hôm nay lão tử cho ngươi ăn đủ!"

Máu mũi của Lục Viễn còn chưa có ngừng chảy, khóe miệng cũng chảy máu, trong thoáng chốc, một đồ vật lạnh lẽo cay độc cắm vào thịt huyệt của hắn, đau đến hắn thảm thiết kêu ra tiếng.

"A a a a a!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Rượu XOThao Khóc Lão Sư - Chương 27: Giang Liệt bạo ngượcCmt cho truyện nó xôm mn ơi, cmt cho ad zui 😆, ad mà buồn ad hổng đăng chap mới đâu

P/S: sắp đi học rồi ಥ‿ಥ