Chương 20: Xe chấn (khẩu giao+kỵ thừa)

Kỵ thừa: cưỡi ngựa (chú thích cho những bạn không biết)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lục Viễn mãnh liệt giãy dụa, vươn cổ trừng Mạnh Vũ: "Ngươi điên rồi có phải hay không? Ở trước cổng có rất nhiều người!"

"Ta không điên, Lục lão sư, người hẳn là may mắn, xe này không phải là loại mui trần, sau cửa kính cũng không phải trong suốt, thao ngươi ở đây cũng không khác đường lớn là bao!"

Mạnh Vũ không phải chỉ là nói, hắn thật sự có một chút cử chỉ điên rồ, hắn từ nhỏ đã hận Mạnh Dương, chỉ cần vừa nghĩ tới Mạnh Dương từ trong tay đám người Đỗ Nghị kia cứu Lục Viễn, hắn liền có một loại xúc động muốn gϊếŧ người.

Mạnh Vũ kéo xuống khóa quần, côn ŧᏂịŧ bị môi Lục Viễn cọ vài cái liền cứng rắn, liền hung ác mà cắn răng nói: "Liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho ta, nhanh lên! Lục lão sư, ngươi nhưng đừng có quên, ngươi còn có bà nội lớn tuổi, ta muốn làm gì nhà các ngươi, cũng thực dễ dàng, nhưng lại không có ai dám quản ta. Ngươi hiểu hay không?"

Lục Viễn trong lòng nhất thời lạnh thấu, giận dữ cắn môi: "Ngươi, ngươi không được thương tổn bà nội ta, nếu không ta liều mạng với ngươi!"

Mạnh Vũ âm trầm cười, nắm trụ lấy tóc Lục Viễn mắng: "Ngươi lấy cái gì liều mạng với ta? Ân? Ta nói thật cho ngươi biết, cho dù ta có thao chết ngươi, đem ngươi ném vào chỗ đất hoang, cũng không có ai dám làm gì ta!"

Lục Viễn hốc mắt ẩm ướt, tức giận đến hô hấp đều khó khăn: "Mạnh Vũ, ngươi cái đồ súc sinh! Súc sinh!"

Mạnh Vũ dữ tợn cười to: "Đúng, ha ha ha, ta con mẹ nó chính là đồ súc sinh, súc sinh có mẹ sinh, nhưng không nuôi dưỡng. Mạnh Dương hắn có mẹ, ta không có, ta coi như là súc sinh mười mấy năm, chuyện thiếu đạo đức làm không ít, không làm người tốt được như ngươi!"

Mạnh Vũ rống một hồi, nắm lấy cằm Lục Viễn, một phát đưa côn ŧᏂịŧ cắm vào trong miệng hắn.

Lục Viễn nước mắt tràn khoé mi, ghé vào trên đùi Mạnh Vũ, bị hắn ấn đầu, một chút lại một chút bị hắn dùng lực thao miệng nhỏ.

Côn ŧᏂịŧ phía trước đỉnh vào cổ họng, Lục Viễn ghê tởm đến buồn nôn, phát ra âm thanh nức nở thống khổ: "Ngô, ngô ân, ách ngô!"

"Lục lão sư, ngươi rất tiện, ngươi có muốn hay không tiện hơn? A? Mạnh Dương kia có cái gì lợi hại? Hắn cứu ngươi là có mục đích ngươi biết không? Tê a, có phải hay không ta cùng Tiểu Ngư không cho ngươi ăn no, lại chạy đi thông đồng với bọn Đỗ Nghị Lưu Uy? Thực nên để mấy tên hỗn đản đó thao chết ngươi. Ta con mẹ nó quản chuyện của ngươi chính là ăn no rãnh rỗi."

Lục Viễn hoảng hốt, miệng bị nhồi đầy, không có nghe được Mạnh Vũ đang nói cái gì, côn ŧᏂịŧ cực đại trừu sáp trong miệng, khiến hắn sắp không hô hấp nổi.

Mạnh Vũ vẻ mặt tối tăm, như là điên rồi dùng sức sáp mấy chục lần, đột nhiên nắm lấy tóc Lục Viễn, kéo hắn lên.

"Cởϊ qυầи, chính mình tự ngồi lên."

Lục Viễn gương mặt đầy nước mắt, cần cổ đều đỏ lên, há miệng cố sức mà thở dốc: "Mạnh Vũ, coi như ta xin ngươi, về biệt thự được không? Ngô, ta không muốn ai nhìn thấy."

Mạnh Vũ ánh mắt hàn lẫm, cắn răng nói: "Không muốn làm cho người khác thấy? Hừ, Lục lão sư, ngươi nên làm rõ ràng, hai ta bây giờ là ai theo ai? Ngươi lấy cái gì nói điều kiện với ta? Ta nói cái gì, ngươi cứ làm theo thế đó, hiểu không?'

Lục Viễn sâu kín mà nở nụ cười: "Phải, ta nên sớm hiểu được."

Đối với Mạnh Vũ, người như vậy, tôn nghiêm của người khác lại tính là cái gì?

Hắn chỉ là một người bình thường, lấy cái gì cùng người ăn chơi trác táng so?

Tôn nghiêm mẹ nó tính cái rắm a! Người ta có quyền thế, có cha lợi hại, người ta có thể quang minh chính đại khi dễ ngươi, còn ngươi thì có cái gì a?

Lục Viễn hoàn toàn hết hy vọng, cởi ra dây lưng, kéo xuống quần một chân, khóa ngồi trên người Mạnh Vũ.

Mạnh Vũ ánh mắt nóng cháy, thô thanh thở dốc nói: "Chính ngươi mở rộng hậu huyệt tự mình ngồi xuống. Lão tử là ngươi theo tới, chẳng lẽ còn muốn lão tử giúp ngươi?"

Lục Viễn mỉm cười gật đầu: "Ân, chính ta tự tới."

Lục Viễn nói xong, kéo xuống qυầи ɭóŧ màu trắng, lộ ra cúc huyệt đã hơi hơi ướŧ áŧ, cầm lấy côn ŧᏂịŧ Mạnh Vũ hướng miệng huyệt đưa tới.

Miệng huyệt nhỏ ba ngày không dùng qua, trở nên đặc biệt chặt, không cách cắm vào được.

Lục Viễn dùng đầu lưỡi đưa hai ngón tay liếʍ đến ẩm ướt, sau đó tiến đến hậu huyệt tự mình làm khuyếch trương.

"Phốc két phốc két" một tiếng, hai tiếng, ba tiếng vang lên.

Lục Viễn nhìn thẳng ánh mắt Mạnh Vũ, rung giọng nói: "Khách làng chơi tiên sinh, thỉnh ngài chờ!"

Mạnh Vũ mím môi không nói gì, trong mắt như có gió lốc nổi lên.

Lục Viễn cắm trong chốc lát, cảm thấy lỗ nhỏ kia mềm nhũn một ít, còn có tự phân bố ra một ít chất lỏng, liền nhanh chóng tăng tốc độ bôi trơn.

Lục Viễn đè tay trên vai Mạnh Vũ, lần thứ hai cầm lấy côn ŧᏂịŧ của hắn muốn cắm vào, lúc này tiến vào so với lúc trước thuận lợi hơn một ít, nhưng là hiển thị khuếch trương vẫn chưa đủ.

Côn ŧᏂịŧ Mạnh Vũ chỉ đi vào qυყ đầυ, liền bất động, Lục Viễn nhăn chặt mày, nhẫn tâm dùng sức nhồi xuống, rốt cuộc nuốt trọn đi vào.

"A!"

Lục Viễn phát ra một tiếng dồn dập rêи ɾỉ, sau huyệt co rút đến lợi hại, cắn đến Mạnh Vũ cũng phải hít vào một hơi.

"Ta thao, tao thành như vậy, khó trách trong chốc lát đều không chịu ngồi yên, khắp nơi tìm người thao."

Mạnh Vũ trên mông Lục Viễn hung hăng nhéo một cái, Lục Viễn đau đến run run, thịt huyệt lại tự động co rút.

Mạnh Vũ bàn tay to tiến vào trong quân trang của Lục Viễn, sờ lên đầṳ ѵú, phát hiện đã muốn cứng rắn.

Lục Viễn rất đau, miễn cưỡng có thể cắn chặt răng chịu đựng, cũng may có xúc cảm ở đầṳ ѵú, phân tán đi một phần lực chú ý của hắn, để hắn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tê dại.

Lục Viễn mở to con ngươi ướt sũng, nhìn Mạnh Vũ cười khẽ: "Ta sẽ hảo hảo làm, khách làng chơi tiên sinh."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ai hóng ko nà, hóng thì cho tui sao đê nà 😙😙😙