Chương 4

Edit: Quảng Hằng

Lần đầu tiên thất bại cũng

không

sao,

không

ngừng cố gắng!

Đỗ Phi Hồng bị Đỗ Tri Thư bức bách, lại chấp hành nhiệm vụ đòi lại vật đính ước, lần này lại đổi địa điểm,

không

phải ở Sở phủ, mà là cửa hàng Sở gia.

thì

ra

hắn

cũng có việc phải làm a! Nàng tò mò

đi

theo hạ nhân dẫn đường

đi

vào

một

trang viên ở bên ngoài.

“Đến rồi, xin đợi

một

chút, tiểu nhân

sẽ

thông báo đại thiếu gia

một

tiếng.” Gã sai vặt dẫn đường

nói.

“Được.” Đỗ Phi Hồng đứng bên ngoài, buồn bực nhìn từ trong nhà ra, xếp thành

một

đám đông dài và hẹp, duỗi thẳng cổ hướng trong phòng dò xét, rốt cục nhìn thấy bên trong có bày

một

cái bàn lớn, hai bên có chồng vở màu lam

thật

dày,

thật

nhiều người

đang

vây quanh cái bàn, giống như

đang

thảo luận gì đó.

Di? Đỗ Phi Hồng mở to mắt, có người vừa vặn cử động, lộ ra

một

khe hở, khiến nàng nhìn thấy người ngồi ở sau bàn ——

thì

ra là Sở Bạch Ngọc!

Nàng thấy gã sai vặt mới dẫn đường

đi

đến bên cạnh bàn, hướng Sở Bạch Ngọc

nói

một

chút,

hắn

lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng nàng

đang

đứng, hai hàng lông mày khẽ cau lại, rồi sau đó lại quay đầu phân phó gã sai vặt vài câu, gã sai vặt mới gật gật đầu,

đi

đến trước mặt nàng.

“Tiểu thư, đại thiếu gia

đang

bận công việc, ngài ấy mời tiểu thư ra phía sau chờ” Gã sai vặt dẫn nàng vào cửa, đẩy ra

một

cánh cửa khác trong góc phòng, là

một

gian phòng

nhỏ

bố trí đơn giản.

“Huynh ấy

đang

bận cái gì a?” Đỗ Phi Hồng nhịn

không

được tò mò hỏi.

Gã sai vặt ngừng lại, cười cười trả lời: “hiện

tại

đã

vào mùa thu, đại thiếu gia phải hỗ trợ sửa sang lại sổ sách mùa thu, thế nên có nhiều công việc, chờ

một

chút, đại thiếu gia

thì

sẽ

đến đây ngay.”

“Được.” Đỗ Phi Hồng gật gật đầu, gã sai vặt sau khi rời

đi, nàng

đi

đến bên cạnh cửa sổ,

nhẹ

nhàng đẩy cửa sổ ra, từ cửa sổ nhìn ra, vừa vặn có thể nhìn thấy Sở Bạch Ngọc.

hắn

đang

cùng vài quản

sự

cửa hàng thảo luận công việc, biểu tình phi thường nghiêm túc chăm chú, hoàn toàn

không

có nụ cười xấu xa của ngày đó lúc

hắn

trêu nàng.

Đỗ Phi Hồng

không

nghĩ tới có thể nhìn thấy

một

bộ mặt khác của

hắn

như vậy, ngồi

trên

giường êm ái bên cạnh cửa sổ, hai tay vén màn

trên

cửa sổ, khéo léo tựa cằm vào, quay đầu nhìn

hắn

——

hắn

có đôi mày rất đẹp, hàng lông mày

không

quá mức sắc bén, mắt phượng hẹp dài, đen bóng mà thâm thúy, nàng còn nhớ



lần đầu tiên khi nhìn thấy

hắn,

đã

cảm thấy ánh mắt của

hắn

xinh đẹp

không

thể tin nổi, đen sâu như muốn thu hết hồn người khác, mũi

hắn

cũng rất đẹp, miệng của

hắn

dường như so với miệng của nàng càng non mềm hơn.

nói

thật...... Nàng cũng

không

có chán ghét

hắn

a, nhớ tới lần trước

hắn

đem nàng ôm lên kiệu,

không

biết sao, lòng của nàng vẫn có cảm giác ngọt ngào, kỳ

thật

hắn

cũng

không

xấu, tại sao Tri Thư chán ghét

hắn

như vậy?

Đợi cho Sở Bạch Ngọc đem

sự

tình đều giải quyết xong,

đi

vào phòng

nhỏ,

đã

thấy nàng ghé vào bên cạnh cửa sổ mà ngủ, buồn cười lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu,

nhẹ

nhàng ôm lấy nàng đặt tới

trên

giường

nhỏ

một

bên. Nha đầu kia, tìm đến

hắn

để ngủ sao?

“Đại thiếu gia, Võ tiểu thư đến đây.” Phúc Quế

không

dám vào phòng, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa

nhỏ

giọng kêu.

Sở Bạch Ngọc

không

kiên nhẫn nhướng mày lên, “Nàng ta đến đây làm gì?”

Phúc Quế cười cười, “Đại thiếu gia, ngài biết



còn cố hỏi!” Ỏ thành này

không

ai là

không

biết nữ nhi Võ Tướng quân có tình ý với đại thiếu gia, nhưng chàng

thì

vô tình, nàng cố ý,

hiện

tại chuyện đại thiếu gia cùng Đỗ tiểu thư đính hôn truyền ra ngoài, nàng tức giận

không

chạy nhanh tìm tới tận cửa cũng là lạ rồi.

Sở Bạch Ngọc tức giận trừng mắt liếc

hắn

một

cái, “Mời nàng tiến vào”. Chỉnh đốn xiêm y ngay ngắn, nhìn thoáng qua nha đầu ngốc

đang

ngủ, kìm lòng

không

được khóe miệng cong lên.

Chỉ chốc lát sau, Võ Thu Đồng dưới

sự

dẫn dắt Phúc Quế tiến vào cửa.

“Ngươi lui ra trước, ta có việc cùng Sở đại thiếu gia

nói.” Võ Thu Đồng cố nén lửa giận ở ngực, khoát tay muốn Phúc Quế lui ra.

Phúc Quế chần chờ

một

chút, nhìn về phía chủ tử, Sở Bạch Ngọc cằm

nhẹ

hất lên, ý bảo

hắn

cứ

đi

xuống

không

sao.

“Võ tiểu thư,

không

biết tiểu thư có chuyện gì muốn

nói?” Sở Bạch Ngọc

đi

đến trước tủ sách, rút ra

một

quyển sách giả vờ lật xem, nhưng đuôi mắt lại liếc về cửa sổ gian phòng

nhỏ, nhìn người nằm ở

trên

giường ngủ

thật

say..

Võ Thu Đồng

không

phát

hiện

trong phòng

nhỏ

có người, cắn

nhẹ

môi dưới, đôi mắt đẹp tràn đầy lửa giận cùng ủy khuất, “Bạch Ngọc, ta nghe

nói

chàng cùng Đỗ Phi Hồng đính hôn phải

không?”

không

thể!

không

thể như vậy!

“Đúng vậy,

không

nghĩ tới Võ tiểu thư nhanh như vậy

đã

biết tin tức.” Bạch Ngọc?

hắn

cùng nàng có thể gọi như vậy sao?

Người nằm trong phòng

nhỏ, tư thế ngủ

thật

là bất nhã, chân

nhỏ

đạp rồi đá, cảm thấy oi bức, đá mạnh làm chăn nhanh rơi xuống đất, sau đó xoay người

một

cái,

một

chân đè nặng chăn tiếp tục ngủ say.

Sở Bạch Ngọc cố nén cười, tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Đỗ Phi Hồng, mỗi

một

cái động tác của nàng đều rất đáng

yêu, đáng

yêu

đến mức

hắn

muốn, rất muốn

một

ngụm ăn nàng!

“Bạch Ngọc! Chàng, chẳng lẽ chàng

không

biết

đã

hơn

một

năm này, ta, ta đối với chàng......” Võ Thu Đồng tuy rằng lá gan rất lớn, nhưng dù sao cũng vẫn là

một



nương, e thẹn xấu hổ, làm sao có thể dám nghênh ngang

nói

rõ.

hắn

biết nàng muốn

nói

cái gì, cũng

không

nói

tiếp, chỉ thản nhiên nhìn nàng.

Võ Thu Đồng

đã

hiểu rồi, nhìn thái độ như

hắn

ôn nhã, kì thực là đối với nàng lạnh lùng, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, “Tại sao là nàng ta, bộ dạng nàng ta xấu như vậy! Vừa xấu vừa ngu xuẩn, chỉ là nữ nhân thấp kém, làm sao xứng với chàng!”

Nghe từ trong miệng nàng ta

nói

ra lời tệ hại, ánh mắt Sở Bạch Ngọc chuyển động, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, “Nàng là vị hôn thê của ta, xin tiểu thư đừng mở miệng

nói

ra lời đả thương người!”

“Ta

không

tin! Bạch Ngọc, Bạch Ngọc, chàng

thật

sự

không



một

tia

yêu

thích ta sao? Chàng

không

cảm giác được tình ý ta đối với chàng sao?” Võ Thu Đồng bị đả kích lớn,

không

thể tin được

hắn

lại có thể mắng nàng?

Vốn dĩ Đỗ Phi Hồng

đang

ngủ say lại bị tiếng

nói

chói tai của Võ Thu Đồng đánh thức, nàng chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, rời chăn liền

đi

về hướng thanh

âm

đang

phát ra ầm ĩ.

“Tiểu thư

yêu

thích ta, ta phải thích lại tiểu thư sao?”

hắn

châm chọc hỏi lại.“thật

ồn ào nha......” Đỗ Phi Hồng ngủ còn mơ màng vừa ngáp

một

cái, từ trong phòng

nhỏ

đẩy cửa

đi

ra.

Võ Thu Đồng kinh ngạc quay đầu,

không

nghĩ tới nàng lại đột nhiên xuất

hiện, lại nhìn đến, áo nàng cũng

không

ngay ngắn, khuôn mặt

nhỏ

nhắn hồng nộn, lại từ trong phòng

đi

ra...... Chẳng lẽ?

Nàng ta tức giận vọt tới trước mặt Đỗ Phi Hồng, trực tiếp tát

một

cái.”Con tiện nhân kia!”

“A!”

trên

đôi gò má hồng nộn của Đỗ Phi Hồng lập tức xuất

hiện

dấu năm ngón tay, nàng kinh ngạc mở to mắt,

không

hiểu vì sao

đang

buồn ngủ lại bị đánh.

“Ngươi làm gì!”

không

dự đoán được Võ Thu Đồng

sẽ

ra tay đả thương người, Sở Bạch Ngọc cố nén tức giận, khẽ quát

một

tiếng, sau đó vung tay giữ chặt cổ tay của nàng ta.

“Nàng ta tại sao lại ở chỗ này? Các người

đã

làm chuyện ám muội gì?” Võ Thu Đồng giọng điệu the thé ép hỏi.

Đủ! Sở Bạch Ngọc rốt cuộc chịu

không

nổi rồi,

hắn

dùng sức lôi tay nàng ta, lôi nàng ta ra xa, tiếp theo lập tức đem Đỗ Phi Hồng

đang

bị dọa ngốc che ở phía sau mình, “Cút! Chuyện lần này ta

không

so đo, xin tiểu thư tự trọng!”

“Ta tự trọng? Sở Bạch Ngọc! Ta thích chàng a!” Võ Thu Đồng khó chịu gầm

nhẹ, cắn chặt môi dưới, cực lực nhịn xuống nước mắt.

Đỗ Phi Hồng nhìn thấy nàng như thế, sợ tới mức

không

dám

nói

lời nào,

một

tay bụm mặt, sợ hãi níu chặt lấy quần áo Sở Bạch Ngọc.

“đi

ra ngoài!” Sở Bạch Ngọc lạnh giọng quát.

Võ Thu Đồng chưa từng phải chịu đựng như vậy, nàng ta từ trước đến nay là bảo bối mà phụ thân thương

yêu

nâng niu trong lòng bàn tay a,

không

có nam nhân nào

không

thương nàng, nhưng

hiện

tại

hắn

lại có thể dùng ánh mắt như thấy

một

vật gì bẩn thỉu nhìn nàng! “Sở Bạch Ngọc! Ngươi

thật

quá đáng!” Bưng kín miệng, liền nức nở chạy

đi.

“Hừ!” Sở Bạch Ngọc cực kỳ tức giận,

hắn

đối với nàng cho tới bây giờ chỉ dùng lễ đãi người, nàng dựa vào cái gì

nói

như

hắn

vứt bỏ nàng! Đột nhiên,

hắn

quay đầu nhìn Đỗ Phi Hồng còn ngơ ngác lo lắng hỏi: “Nàng

không

sao chứ?”

Đỗ Phi Hồng lắc đầu, nước mắt

không

hề báo trước rơi xuống, “Đau quá! Ô ô......” Từ

nhỏ

đến lớn nàng chưa từng bị đánh, “Ta chẳng qua chỉ ngủ

một

lát, nàng ta tại sao tức giận như vậy?” Nước mắt ngân ngấn, ủy khuất đầy mình.

Sở Bạch Ngọc chậc lưỡi, cũng

không

biết giải thích như thế nào,

hắn

biết đại khái Võ Thu Đồng hiểu lầm cái gì, chỉ có thể

nói, người mang tâm tư xấu xa, nghĩ đều là chuyện xấu xa, nha đầu đáng thương.

“Đau quá, ta về sau

không

bao giờ tới nơi này ngủ nữa.” Đỗ Phi Hồng vỗ vỗ gương mặt đáng thương.

“Ta giúp nàng bôi thuốc.”

hắn

lôi kéo nàng định quay về phòng

nhỏ, tìm

một

hòm thuốc thay nàng bôi thuốc.

Đỗ Phi Hồng thấy thế, lập tức phản kháng.”Ta

không

vào đó!” Nàng vừa rồi chỉ

đi

vào ngủ

một

giấc

đã

bị đánh

một

cái tát,

hiện

tại nếu lại

đi

vào,

không

biết kế tiếp còn có thể phát sinh chuyện gì, nàng mới

không

đi

vào đâu!

Sở Bạch Ngọc bất đắc dĩ híp mắt liếc nhìn nàng

một

cái, buông tay ra, để mặc nàng, tự mình

đi

vào trong, tìm kiếm trong ngăn tủ, sau khi tìm được hòm thuốc lại

đi

ra.

“Lại đây.”

hắn

một

tay mang theo hòm thuốc,

một

tay lôi kéo nàng ngồi lên

trên

ghế, mở thùng ra tìm tòi bên trong, lấy ra

một

bình sứ

nhỏ

màu xanh, mở nút gỗ ra, đầu ngón tay điểm

nhẹ, sau khi dính chút dược thủy lại bôi lên

trên

má sưng đỏ của nàng.

Tuy rằng nóng rát đau đớn, sau khi bôi thuốc,

đã

khá nhiều, nhưng Đỗ Phi Hồng vẫn còn có chút sợ hãi, “Nàng ta vì sao tức giận như vậy? Đó là gian phòng của nàng sao? Ta cũng

không

phải cố ý, tuy rằng nếu như là ta, ta cũng

sẽ

tức giận, nhưng ta

sẽ

không

đánh người.”

Sở Bạch Ngọc nghe được lời của nàng, nhịn

không

được lộ ra mỉm cười, “không

phải.” Nha đầu kia làm sao có thể nghĩ đến Võ Thu Đồng là vì căn phòng

nhỏ

mà tức giận?

“Nàng ta tại sao tức giận vậy?”

“Nàng tìm đến ta làm gì?”

không

muốn cùng nàng giải thích, Sở Bạch Ngọc đổi đề tài.

nói

đến đây, Đỗ Phi Hồng mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, có chút bất an nhúc nhích người,

không

yên liếc mắt nhìn

hắn

một

cái, “À...... Ta tới là muốn......”

Vừa nghe ngữ khí thiếu tự tin của nàng,

hắn

lập tức đoán được ý đồ của nàng đến đây, mắt nhíu lại, ngón tay xức thuốc cố ý tăng thêm chút sức.”Muốn làm gì, hả?” Nàng còn muốn lấy lại khăn thêu sao?

“Tê —— Đau quá! Ngươi

nhẹ

chút!” Nàng bất mãn đánh xuống cánh tay

hắn.

hắn

nhất định là cố ý, nghĩ đến lần trước dọa nàng như vậy, vù...... Hít sâu! Tri Thư

nói

không

thể cúi đầu trước thế lực ác, lần này nàng nhất định phải thành công!”Ta muốn......”

Sở Bạch Ngọc đương nhiên

sẽ

không

cho nàng cơ hội

nói, vì thế cố ý lại chọc vào chỗ nàng bị đánh, quả nhiên ——

“A! Đau quá!” Đỗ Phi Hồng đau đến nhịn

không

được rớt nước mắt xuống, hổn hển đẩy

hắn

ra, định đứng dậy rời

đi.

Nhưng

hắn

làm sao dễ dàng để cho nàng như vậy

đi,

hắn

nhanh tay lẹ mắt,

nắm vành tai khéo léo của nàng, khí lực

không

nặng

không

nhẹ, lại làm cho nàng

không

thể

không

ngoan ngoãn ngồi ở ghế

trên, “Nàng tốt nhất hiểu



ràng nàng là tới đây làm gì, nếu

nói

điều ta

không

thích nghe, hừ hừ......” Cúi đầu, híp mắt, hung tợn trừng mắt nhìn nàng.

Ôi! Lá gan của Đỗ Phi Hồng vốn cũng

không

lớn bị

hắn

như vậy làm giật mình, dũng khí lại toàn bộ rụt trở về, miệng run lên, “không

có...... Ta, ta chỉ là muốn tới thăm ngươi

một

chút......”

Xem như nàng thức thời! Sở Bạch Ngọc vô cùng hài lòng buông tay ra, cho nàng

một

nụ cười hài lòng.

Nàng ôm khuôn mặt sưng đỏ, đáng thương cúi đầu, vì ủy khuất chính mình rơi xuống hai giọt nước mắt, đến nơi này chẳng hiểu vì sao

đã

bị đánh

một

cái tát, còn khuất phục trước thế lực ác, nàng ảo não ở trong lòng chửi rủa chính mình, Đỗ Phi Hồng! Ta phỉ nhổ ngươi!

” Vật đính ước đâu?” Đỗ Tri Thư trầm mặt, làm mặt lạnh liếc xéo Đỗ Phi Hồng.

Đỗ Phi Hồng xấu hổ đến cúi đầu. Nàng

đi

đòi vật đính ước, quả thực chính là đem dê vào miệng cọp, chẳng những

không

lấy được vật mang về, còn bị Sở Bạch Ngọc trêu đùa xoay quanh, nếu

không

cha phái người đưa nàng về nhà, nàng khẳng định

sẽ

không

thoát thân được.

Nghĩ đến hai lần

đi

đòi vật đính ước cũng

không

phải tốt lắm, nàng

thật

sự

không

có dũng khí khiêu chiến lần thứ ba rồi!

Đỗ Tri Thư nhìn bộ dáng tỷ tỷ, nhịn

không

được thở dài, hai gò má nàng ửng đỏ, lông mày đáy mắt kia e lệ, nàng

thật

tình hi vọng

không

phải bởi vì Sở Bạch Ngọc mà có “Tỷ tỷ, tỷ

sẽ

không

phải là thích tên họa thủy kia chứ?”

Đối mặt với

sự

ép hỏi thẳng của muội muội, Đỗ Phi Hồng

không

trả lời, nhưng hai gò má lại càng ngày càng hồng, đỏ ửng còn lan dần đến

trên

cổ trắng nõn của nàng.

không

cần chờ tỷ tỷ trả lời, Đỗ Tri Thư cũng biết đáp án rồi,

không

khỏi nhăn trán thở dài, “Tỷ tỷ, nếu ta

nói

thực, ta

không

hy vọng tỷ gả cho

hắn

thì

sao?” Mấy ngày nay nàng ở Thành Đô ra sức nghe ngóng, Sở gia có thể

nói

giàu có nhất nước, chẳng những cùng nhiều vị trọng thần triều đình, tướng quân đều có giao tình, lại hàng năm đều là thương nhân triều đình ủy nhiệm đúc vũ khí.

Mà Sở Bạch Ngọc tuy

không

phải người cầm quyền thế hệ này, nhưng thân là đại thiếu gia Sở gia,

nói

hắn

là thiên tiên tuyệt

không

phải

nói

quá, diện mạo lại tuấn mỹ,

không

biết là con rể mơ ước trong cảm nhận của bao nhiêu đại quan, nghe

nói

Kiếm Nam Võ Tướng quân Đô Đốc Ích châu muốn

hắn

làm rể, nay lại bị tỷ tỷ đoạt

đi

rồi, chỉ sợ lấy thân phận địa vị đối phương,

sẽ

không

để cho tỷ tỷ có

một

ngày thanh tĩnh.

Nghe vậy, trong lòng Đỗ Phi Hồng nổi lên

một

tia khổ sở, hàm răng trắng noãn khẽ cắn môi dưới, “Muội, muội chán ghét

hắn

sao?” Nàng cảm thấy Sở Bạch Ngọc

không

phải người xấu a, mặc dù

hắn

trêu nàng, trêu tức nàng, dọa nàng, nhưng...... Nhưng cũng

không

thật

sự

thương tổn nàng, hơn nữa lúc nữ nhân đó lại muốn động thủ đánh nàng,

hắn

còn bảo hộ nàng a!

Đỗ Tri Thư có chút

không

đành lòng, nhưng vì tương lai tỷ tỷ, nàng quyết tâm đem lời cự tuyệt “Đúng vậy! Ta chán ghét

hắn, tỷ suy nghĩ thử xem, bộ dáng như thế, vừa thấy cũng biết là loại người

không

chung thủy, về sau nếu tỷ thực

sự

gả cho

hắn,

hắn

lại nạp thêm thϊếp thất khác, tỷ chịu được sao?”

Đỗ Phi Hồng nghe vậy, bắt đầu tưởng tượng mà hình ảnh muội muội vừa

nói, vốn dĩ có chút đau lòng dần dần lan rộng ra, cái miệng

nhỏ

nhắn cũng mím lại thành

một

đường, ánh mắt cũng đau xót, dùng sức lắc lắc đầu.

“Đó,

không

phải đúng rồi sao, tỷ suy nghĩ thử xem, nam tử tuấn nhã giống như

hắn

vậy, làm sao có thể

không

có ba vợ bốn nàng hầu? Tính tình của tỷ chính bản thân tỷ cũng biết, là mơ mơ hồ hồ, muốn tỷ ngươi cùng

một

đống thϊếp thất tranh thủ tình cảm, chỉ sợ tỷ đến hài cốt cũng

không

còn.” Liếc mắt nhìn sắc mặt tỷ tỷ tái nhợt, Đỗ Tri Thư càng thêm ra sức thuyết phục “Tỷ

cũng nên biết, ta cùng Tri Họa cũng

không

thích

hắn, cha cũng chán ghét

hắn,

một

tên hoa tâm vô lại khiến người chán ghét như vậy......”

Đỗ Tri Thư

nói

ra rất chân thành, thực chấn động, Đỗ Phi Hồng càng nghe sắc mặt càng trắng, nhưng, cũng

không

phải bởi vì lời

nói

của muội muội, mà là bởi vì nam nhân kia

đang

đứng ở cửa phòng của nàng, sắc mặt càng ngày càng

âm

trầm, trong mắt phượng hẹp dài còn lóe ra ánh sáng sắc bén đáng sợ.

Kéo dài rất nhiều ngày, Đỗ lão gia nhất quyết

không

giao ra bát tự, Sở Bạch Ngọc

không

nhẫn nại nổi rồi, dứt khoát chủ động tới cửa đòi, vừa vặn Đỗ lão gia

đi

lên lớp giảng bài,

hắn

chuyển phương hướng, để cho bọn hạ nhân dẫn

hắn

tìm đến nương tử tương lai, sao lường trước mọi người còn chưa kịp bước vào trong phòng, chợt nghe đến

một

đống lời phỉ báng

hắn, hơn nữa người

nói

xấu

hắn

kia, còn giựt giây nha đầu ngốc

không

cho phép gả cho

hắn?

hắn

nghĩ lại, Oa nhi nhát gan sợ phiền phức như vậy, làm sao có thể có dũng khí đến gặp

hắn

đòi này nọ,

thì

ra là có người ở đằng sau dẫn dắt!

thì

ra là nha đầu chết tiệt kia luôn luôn tẩy não Hồng nhi, xem ra nàng mắng chửi người mắng

thật

sự

rất vui vẻ! Phong lưu khiến người chán ghét?

hắn

phong lưu ở đâu?

hắn

rất hi vọng nữ nhân trong thành

không

cần mỗi lần nhìn thấy

hắn, tựa như chó nhìn thấy xương, cùng nhau nhào đầu về phía trước!

Vô lại?

hắn

vô lại cũng chỉ vô lại với người nhà, đối với Oa nhi chơi xấu, liên quan gì tới nàng? Sở Bạch Ngọc trong lòng bàn tay ngứa ngáy, có cổ xúc động muốn đánh người.

Đôi mắt tròn của Đỗ Phi Hồng mở to, càng mở càng lớn, cái miệng

nhỏ

nhắn mím chặt lại, cổ họng ngay cả nửa câu cũng

không

dám

nói, đáy mắt tối sầm, chỉ có thân ảnh kia tới càng ngày càng gần, nhìn thấy lửa giận

trên

mặt

hắn, nàng khẩn trương nuốt nước miếng

một

cái, có chút sợ hãi nhìn về phía muội muội còn

đang

tổn hại danh dự

hắn.”Cái kia, cái kia …Tri Thư......”

Đừng

nói

nữa! Người kia

hiện

tại

đang

đứng ở phía sau muội a! Ô ô......

không

nên

nói

nữa! Tri Thư, đừng

nói

thêm gì nữa, ánh mắt của

hắn

đã

sắp phun ra lửa!

Đỗ Tri Thư hoàn toàn, từ đầu đến cuối

không

chú ý tới Sở Bạch Ngọc đến đây, chỉ cảm thấy sắc mặt tỷ tỷ đột nhiên trở nên

thật

là khó xem, tưởng lời

nói

nàng có hiệu quả, “Tỷ tỷ, tỷ biết

thì

tốt rồi, người phong lưu họa thủy giống như

hắn

nhất định

sẽ

như vậy, trăm ngàn lần tỷ

không

thể gả cho

hắn, mau đem ngọc bội lấy xuống, tỷ

không

thể trả, ta giúp tỷ mang trả.”

trên

mặt Sở Bạch Ngọc

một

mảnh xanh mét, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn sau gáy của nữ nhân

không

biết sống chết kia, chậm rãi giơ tay lên, tức giận

không

biết có nên

một

chưởng đánh vỡ đầu của nàng hay

không.

“không

cần!” Đỗ Phi Hồng vừa nhìn thấy động tác của

hắn, vội vàng hô to.

Đỗ Tri Thư

đang

định đưa tay đem ngọc bội

trên

cổ tỷ tỷ lấy xuống, bị nàng rống như vậy, hoảng sợ, mày nhíu chặt, “Tỷ tỷ, ta

nói

với tỷ nhiều như vậy, tỷ có nghe hiểu

không?”

Đỗ Phi Hồng trong lòng run sợ ngẩng lên, Sở Bạch Ngọc thưởng cho nàng

một

nụ cười chua xót, lòng của nàng run lên, lập tức lắc đầu, “Ta

thật



không

nghe được, muội cũng

không

nói

gì, Tri Thư, nghe lời của ta, đừng

nói

nữa!” Vì sao nàng đột nhiên có loại dự cảm bất hảo, cảm thấy

hắn

sẽ

đem món nợ này toàn bộ tính ở

trên

đầu nàng......

Đỗ Tri Thư

không

buông tay, hắng giọng, mặc kệ như thế nào, nàng hôm nay nhất định phải đem ngọc bội đính ước trả về cho tên họ Sở kia, nàng

đang

chuẩn bị mở miệng lên tiếng khuyên bảo lần nữa——

“Nha, hai tỷ muội các người

đang

nói

chuyện gì vậy?” Tiếng

nói

Sở Bạch Ngọc

ẩn

chứa ý cười chậm rãi vang lên.

Đỗ Tri Thư giật mình, vội vàng quay đầu,

đã

thấy người nàng vừa mới phê bình thảm hại

đang

đứng ở phía sau, tim đập nhanh,

thật

cẩn thận đánh giá

hắn, đáy mắt

hắn

không

có nửa điểm tức giận, hẳn là

không

nghe thấy lời

nói

nàng vừa mới

nói

gì, vì thế yên lòng, biểu tình cũng tự nhiên rất nhiều, hỏi thăm

hắn

cũng

không

chột dạ nửa điểm, “Sở đại thiếu gia, ngài tại sao đến đây?”

Sở Bạch Ngọc cười cười, “Nhạc phụ chưa đem bát tự cấp người mai mối, lòng ta lo lắng liền đành phải tới cửa thúc giục, trùng hợp nhạc phụ xuất môn làm việc, ta liền nghĩ thuận đường vòng lại đây gặp tỷ tỷ muội.” Dứt lời,

hắn

ngồi vào bên người Đỗ Phi Hồng, vươn tay

nhẹ

nắm tay

nhỏ

bé của nàng đặt ở

trên

đùi.

Tuy rằng

hắn

đang

cười, nhưng Đỗ Phi Hồng dám thề là, nàng

thật

sự

nhìn thấy đáy mắt của

hắn

tức giận, cứu mạng a, chuyện này hoàn toàn

không

liên quan đến nàng, những lời này cũng

không

phải nàng

nói

ra a!

“thì

ra là thế.” Đỗ Tri Thư liếc tay

hắn, thấy hành vi

hắn

đến bên cạnh tỷ tỷ

không

thể chấp nhận được, theo bản năng muốn bảo hộ tỷ tỷ, “Sở đại thiếu gia, muốn tới phòng ngồi chờ sao? Cha ta lên lớp giảng bài,

một

lát nữa mới trở về.” Nhạc phụ?

hắn

thật

sự

muốn kết hôn với tỷ tỷ?

Muốn đuổi

hắn

đi? Sở Bạch Ngọc đương nhiên nghe ra trong lời

nói

của nàng có vấn đề, nhưng

hắn

cũng

không

phải kẻ dễ bắt nạt “Nha,

một

khi

đã

như vậy, ta ở đây cùng Hồng nhi

nói

chuyện cũng được, dù sao qua mấy tháng nữa, chúng ta

sẽ

thành thân rồi, về sau cũng đừng gọi ta là đại thiếu gia như vậy, kêu tiếng tỷ phu là được rồi.”

Run lẩy bẩy, cúi đầu chu miệng. Ô ô ô...... Những lời này

thật

không

phải là nàng

nói,

không

liên quan đến nàng!”Ta

không

nói

gì......” Đỗ Phi Hồng

nói

như muỗi kêu, vội vã muốn chứng minh trong sạch của mình.

Thấy nàng bộ dáng bị dọa sợ, cơn tức đầy mình của Sở Bạch Ngọc nhất thời tiêu tan

một

nửa,

một

ý cười xuất

hiện, nhưng

hắn

nhịn cười, giả vờ nghiêng đầu

không

hiểu nhìn Đỗ Tri Thư, “Tri Thư, còn có việc gì sao?”

Đỗ Tri Thư dừng

một

chút, nàng

hiện

nay cũng

không

thể đuổi

hắn

đi, đành phải khẽ cắn môi, miễn cưỡng mỉm cười lễ phép, “không

có chuyện gì, ta đây có chuyện gấp

đi

trước.” Nàng muốn phái người nhanh chút thông báo cha hồi phủ!

Sở Bạch Ngọc ngẩng khuôn mặt tươi cười nhìn theo Đỗ Tri Thư rời

đi, mà Đỗ Phi Hồng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng muội muội càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, đến khi rốt cuộc nhìn

không

thấy.

“Đỗ, Phi, Hồng......” Thanh

âm

mang mười phần tính chất uy hϊếp lại

ẩn

chứa giận dữ vang lên ở

trên

đầu nàng.

Đỗ Phi Hồng ngước mắt lên đáng thương nhìn

hắn, đôi mi thanh tú chán nản hạ xuống, “Chuyện

không

liên quan đến ta...... Ta cũng chưa

nói

gì a......” Ô ô, người xấu! Người vừa mới

nói

hắn

xấu xa

hắn

lại

không

hung hăng nàng ấy, sao lại hung hăng với người vô tội là nàng!

Vốn dĩ chính là Sở Bạch Ngọc làm bộ làm tịch dọa nàng, lập tức

đã

bị phản ứng của nàng làm cho tức cười, sủng nịch xoa xoa đầu nàng,

không

đành lòng lại dọa nàng, ngược lại nhấc cánh tay đem nàng kéo vào trong long “Em

gái

nàng

nói

chuyện gì vậy? Nàng ấy

thật

sự

chán ghét ta như vậy sao?”

hắn

tự nhận

không

có lỗi gì đối với tỷ muội song sinh,

không

có lý nào

hắn

lại rước lấy

sự

ghét bỏ của Tri Thư.

Thấy

hắn

nở nụ cười, Đỗ Phi Hồng khẩn trương sợ hãi nãy giờ thấy thế này mới dám thả lỏng, có chút vô lực dựa vào l*иg ngực của

hắn, “không

biết, Tri Thư

nói

ngươi là họa thủy.” Nghĩ đến đây, nàng cũng có chút suy sụp, nàng

đã

biết cha chán ghét Sở Bạch Ngọc, nhưng

không

biết Tri Thư cũng phản đối như vậy.

“Vậy còn nàng? Nàng cũng chán ghét ta như vậy sao?” Sở Bạch Ngọc trừng mắt nhìn nàng.

không

biết vì sao, vừa nghĩ tới khả năng nàng cũng tán thành lời

nói

của muội muội,

hắn

vô cùng bất mãn, che dấu lửa giận

sẽ

bùng lên.

Dáng vẻ này của

hắn

thực ác bá, Đỗ Phi Hồng nào dám gật đầu, “không

có,

không

có.” Nàng làm sao có thể chán ghét

hắn

chứ?

“Hừ!”

không

có là tốt rồi!

“A! Ngươi, ngươi làm sao lại như vậy?” Đỗ Phi Hồng kinh hô

một

tiếng, hoàn toàn

không

dự đoán được

hắn

thình lình xốc lên làn váy của nàng, hai chân mảnh khảnh của nàng cứ lộ ra trước mắt

hắn

như vậy.

Sở Bạch Ngọc còn lâu mới mặc kệ nàng, nắm lên cái chân bị trật kia của nàng đặt lên

trên

chân của

hắn, vốn dĩ thấy mắt cá chân sưng của nàng

đã

tốt hơn,

hắn

vừa lòng cười cười.

Đỗ Phi Hồng ngồi ở

trên

ghế

không

yên,

một

chân cao

một

chân thấp hơn nữa còn đặt

trên

đùi của

hắn, xấu hổ thúc giục

hắn, “Ngươi buông tay nhanh lên!” Mắc cỡ chết người, quần của nàng đều vén lên đến

trên

đùi rồi, người này làm sao có thể nghênh ngang đánh giá chân của nàng!

Lại đẩy

hắn? Sở Bạch Ngọc giận tái mặt, hung hăng trừng mắt nhìn đôi tay

nhỏ

của nàng, mỗi lần chỉ cần tới gần nàng

một

chút, nàng liền khẩn cấp muốn đẩy

hắn

ra, nha đầu kia làm thế là sao?”Ngươi thử đẩy thêm

một

lần nữa thử xem!”

Khẩu khí nghiêm khắc của

hắn

dọa Đỗ Phi Hồng nhảy dựng, đôi tay

nhỏ

bé còn dán ở l*иg ngực của

hắn, cả người cực kỳ xấu hổ, tiếp theo đôi tay

nhỏ

bé co lại,

không

dám cử động nữa,

không

biết sao cái chân còn lại đột nhiên trượt xuống dưới, vốn dĩ trọng tâm của nàng cũng

đã

không

vững, lập tức ngã ra sau.

Cánh tay dài của Sở Bạch Ngọc duỗi ra, ôm eo của nàng, đem nàng tiến vào trong lòng!

“Nha!” Cái mũi khéo léo hung hăng đυ.ng vào trong ngực rắn chắc của

hắn, đau đến nàng thiếu chút nữa rơi lệ. Mỗi lần cùng

hắn

tựa vào nhau đều

sẽ

bị thương, nàng thực

sự

không

thích tới gần

hắn

nha!

Sở Bạch Ngọc đem nàng ôm vào trong lòng, đáy lòng đầy phiền chán bất mãn thoáng chốc đều tiêu thất, cánh tay

không

tự chủ được xiết chặt lại, ôm nàng, cảm giác phiền muộn bị nàng cách ly cũng

đã

không

còn nữa.

Đỗ Phi Hồng bị

hắn

ôm ấp sắp

không

thở nổi, đành phải vươn tay dùng sức vỗ vỗ cánh tay

hắn, “Ngươi muốn ghìm chết ta sao? Người ta

không

thở được!”

Di? Khi nào

thì

nàng lại có thể tựa vào trong lòng ngực của

hắn

rồi? Nhưng lại đương nhiên như vậy?

Đỗ Phi Hồng ngượng ngùng, càng muốn nhanh chóng

giãy thoát khỏi ngực của

hắn, nhưng cánh tay

trên

lưng nàng, lại cho dù đẩy thế nào cũng bất động, “Ngươi, ngươi đừng như vậy......” Bọn họ hoàn toàn vẫn chưa chính thức đính hôn, làm sao có thể to gan ôm nhau như vậy, vạn nhất bị người khác bắt gặp, thực

không

tiện.

“Đừng nhúc nhích!” Sở Bạch Ngọc là Kỳ Lân chuyển thế, cũng

không

phải là Liễu Hạ Huệ đầu thai, nàng chuyển động thân mình ở trong ngực xoay xoay, tự nhiên khiến cho thân thể của

hắn

xao động,

không

tự giác đưa cánh tay ôm nàng càng lúc chặt hơn.

“A! Ta

không

thở được......” Bị

hắn

ôm chặt như vậy, giữa ngực và bụng nàng cuối cùng

một

hơi cũng

không

còn rồi, chỉ có thể liều mạng đánh lên tay

hắn.

Sở Bạch Ngọc rốt cục phục hồi tinh thần lại, vội vàng buông tay, “Ta

không

phải cố ý.” Đôi mắt nhìn

hắn, môi hồng nộn hé ra khẽ thở gấp, giống như

đang

mời

hắn

nhấm nháp cảm nhận cánh môi của nàng,

hắn

cảm giác được ở trong cơ thể tựa hồ có cái gì

đang

chạy tán loạn, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm.

Đỗ Phi Hồng liền hít thở

một

lúc mới trở lại hô hấp như bình thường, ngẩng đầu muốn chỉ trích

hắn, lại

không

báo động trước rơi vào đôi mắt đen thâm thúy của

hắn, đáy mắt đen như nhiễm sương mù, toát ra

một

ngọn lửa, nàng theo bản năng nín thở, giống như mê muội bất động nhìn khuôn mặt của

hắn

càng ngày càng tới gần, hơi thở

nhẹ

ấm áp của

hắn

lướt qua mặt của nàng, mang đến

một

tia ngứa ngáy tê dại, trong nháy mắt tiếp theo, làn môi nóng rực của

hắn

đột nhiên phủ lên đôi môi mềm mại của của nàng, đầu của nàng nhất thời nóng lên,

không

thể suy nghĩ, đôi mắt cũng bao phủ

một

tầng sương mù.

Sở Bạch Ngọc hôn môi của nàng, đầu lưỡi

nhẹ

phớt qua bờ môi của nàng, cảm giác ngọt ngào của môi nàng làm cho

hắn

nhịn

không

được dò xét sâu thêm, tách hàm răng của nàng ra, đầu lưỡi ấm áp tìm kiếm trong miệng nàng, mυ"ŧ lấy ngọt ngào của nàng, hai người quấn lấy nhau hơi thở

không



ràng, mãi đến khi cảm giác được người trong lòng sắp

không

thở nổi,

hắn

mới khẽ cười thối lui.

Hai mắt nàng đầy sương mù, đôi môi đỏ mọng bởi vì

hắn

hôn mà có vẻ tươi mới ướŧ áŧ, làm

hắn

nhịn

không

được lại hôn vài lần nữa, vươn tay đem nàng ôm vào trong lòng, có chút thỏa mãn than

nhẹ

một

tiếng, ôm nàng trong lòng

hắn

sẽ

không

lại trống rỗng, bàn tay to thậm chí kìm lòng

không

được vuốt

nhẹ

lưng của nàng.

Rúc vào trong lòng ngực của

hắn, Đỗ Phi Hồng mất

một

lúc mới phục hồi tinh thần lại từ trong nụ hôn nồng nhiệt, lại nghĩ tới chuyện vừa mới phát sinh, cả người nàng

một

trận choáng váng, mặt đỏ đến như sắp cháy.

Sở Bạch Ngọc cười cười, lại nghĩ ra ý xấu trêu nàng, “Oa nhi, nàng

đang

thẹn thùng sao?” Biết



nàng sợ nhất

hắn

gọi nàng như vậy, nhưng

hắn

thích kêu nàng như vậy. Quả nhiên, cảm giác được người trong lòng run lên run xuống,

hắn

lập tức vươn tay đem nàng ôm càng chặt, chỉ sợ nàng đột nhiên trốn.

Đỗ Phi Hồng bối rối vừa thẹn lại buồn bực, muốn đẩy

hắn

ra nhưng lại đẩy

không

được,

nói

không

chừng, còn có thể chọc

hắn

tức giận, chỉ có thể phát ra kháng nghị yếu ớt, “Ngươi

không

cần gọi ta như vậy......” Chính là ngữ điệu nghe qua giống như là

đang

làm nũng.

“Vậy gọi thế nào.”

hắn

cúi đầu nháy mắt mấy cái, gợi lên nụ cười bỡn cợt.

không

có biện pháp đối phó với

hắn, Đỗ Phi Hồng đành phải thét lớn

một

tiếng, trở lại trong lòng của

hắn, “Ngươi là người xấu.”

hắn

thực

sự

rất có kinh nghiệm lão luyện thích khi dễ nàng.

“Ha ha ha......” Nàng kháng nghị yếu ớt, làm

hắn

vui vẻ cười to,

hắn

cúi đầu, khẽ cắn phấn môi của nàng

một

ngụm, hài lòng thấy trong nháy mắt nàng lại đỏ mặt.

Cứ như vậy trêu nàng

một

hồi lâu, thẳng đến hạ nhân thông báo Đỗ lão gia hồi phủ rồi,

hắn

mới dừng tay.

Nắm lấy bàn tay

nhỏ

nhắn của nàng, Sở Bạch Ngọc nhịn

không

được vuốt ve thưởng thức

một

chút, sau khi hôn

nhẹ

trên

gương mặt vẫn đỏ ửng của nàng, nàng thẹn thùng muốn rút tay về,

hắn

lại cố ý nắm chặt, nàng có chút

không

hiểu ngước mắt nhìn

hắn.

Sở Bạch Ngọc lộ ra nụ cười sáng lạn “đi

thôi.”

Nếu muốn lấy được nha đầu kia,

hắn

suy nghĩ tốt nhất, đem già trẻ Đỗ gia ra trừng phạt, nhất là vậy đối với tỷ muội song sinh kia, lại dám ở trước mặt Hồng nhi có thể

nói

xấu

hắn

đến như vậy. Sờ sờ cằm,

hắn

liếc mắt

một

cái thấy bộ dáng ngây thơ của Đỗ Phi Hồng, nha đầu kia chỉ ngây ngốc, nhìn qua

đã

thấy dễ dàng lừa gạt khi dễ, ừm...... Nên nghĩ

một

biện pháp đem nàng ra khỏi nơi này mới được.

“Làm sao vậy?” Thấy

hắn

nhìn mình chằm chằm

không

nói

gì, nàng có chút kích động sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch.

hắn

lắc đầu, “không

có việc gì,

đi

thôi.”

Nắm tay nàng, Sở Bạch Ngọc

đi

lên phía trước, Đỗ Phi Hồng

đi

theo bên cạnh người

hắn, tầm mắt

không

khỏi dừng ở chỗ tay hai người

đang

nắm lấy nhau, làn da

hắn

trắng nõn, bàn tay to lớn, toàn bộ tay

nhỏ

bé của nàng bị lòng bàn tay của

hắn

che khuất ở trong, nàng đột nhiên cảm thấy giống

đang

ăn đường, trong lòng cảm giác ngọt ngào dâng trào, nhiệt độ ấm áp của cơ thể

hắn

làm nóng tay nàng, đồng thời cũng làm cho lòng của nàng trở nên mông lung.

Dừng ở khuôn mặt tuấn mỹ của

hắn, nàng

không

tự giác tim đập rộn lên, môi nở rộ cười như

một

đóa hoa nho

nhỏ, Tri Thư

nói

đúng, nàng đúng là thực

sự

thích

hắn......