Edit: Doanh DoanhĐường Cao Tông Nghi Phượng năm thứ hai tại Thành Đô
Tuy rằng
đã
là mùa thu, nhưng nắng gắt cuối thu vẫn uy lực như trước khó có thể chống đỡ, tại Thành Đô thời tiết oi bức, lại trần ngập dịch bệnh, cho dù là sáng sớm, cũng làm cho người ta cảm thấy phi thường
không
thoải mái.
Trong sân, từ
một
hành lang
thật
dài dẫn đến,
một
thiếu niên thanh tú tay
đang
bê
một
chậu nước, cước bộ
nhẹ
nhàng nhưng rất nhanh
đi
vào trong
một
gian phòng,
đi
xuyên qua phòng khách. Vào trong nội thất, thiếu niên liếc mắt nhìn về phía giường
một
cái,
trên
giường
một
tấm chăn gấm mỏng manh phủ
trên
hơi phình lên, thiếu niên
nhẹ
nhàng đem chậu nước để sang
một
bên, xoay người
đi
đến gần giường.
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia! Ngài nên rời giường rồi, đại thiếu gia?”
Người
đang
nằm trong chăn gấm
nhẹ
nhàng cửa động
một
chút, vốn dĩ hành động này làm chochiếc chăn
đang
che
trên
mặt xũng trượt xuống dưới, để lộ ra
một
khuôn mặt tuyệt mỹ,
hắn
có
một
hàng long mi dài mượt mà, đôi mắt khẽ nhắm là hàng lông mi dài như cánh quạt(???),
trên
khuôn mặt trắng nõn l ại có hai đạo bóng ma nhợt nhạt
ẩn
hiện, sống mũi rất thẳng, bên dưới còn hé ra
một
đôi môi phấn nộn mê người, hai má cũng bởi vì ngủ say mà biến thành đỏ ửng, nếu
không
nói, thực làm cho người ta tưởng lầm là
một
tuyệt thế mỹ nhân.
Thiếu niên thanh tú kia chăm chú nhìn gương mặt của chủ tử, trong nháy mắt có chút giật mình, nhưng lập tức thân thủ dùng sức tự nhéo đùi mình
một
cái, lắc lắc đầu, “Thiếu chút nữa quên người là thiếu gia,
không
phải tiểu thư a.” Vị thiếu gia này có khuôn mặt đẹp đến mức đôi khi
sẽ
làm người ta mất hồn a!
Lúc này, người ở
trên
giường, mí mắt khẽ mở, con mắt
nhẹ
nhàng chuyển qua chuyển lại nhìn chung quanh, lông mi
thật
dài cũng chậm rãi chớp chớp, khuôn mặt vốn dĩ mang vẻ hoà nhã mềm mại bởi vì hai mắt này mà trở nên khác hẳn, hai tròng mắt ngăm đen thâm thuý như
ẩn
chứa ý vị, làm cho cả người
hắn
thoạt nhìn tựa như phượng hoàng, có tư thái tuyệt mỹ diễm lệ, nhưng cũng trần thập ngạo khí oai hùng, làm cho người ta phi thường xác định, đây tuyệt đối là diện mạo của
một
trang nam tử hiên ngang. (Min: ôi ôi đại đại soái ca kìa.. *nhỏ
dãi*)
Thiếu niên
đang
đứng đó chờ hầu hạ hồi lâu nhìn thấy chủ tử
đã
tỉnh, vội vàng đem chậu nước đến bên cạnh giường, nam tử miễn cưỡng ngồi dậy, liếc mắt nhìn
hắn
một
cái, sau đó thân thủ vắt vắt khăn mặt, ngồi ở
trên
giường lau mặt, thiếu niên kia lại vội vàng đem quần áo để ở
một
bên ra, hầu hạ chủ tử thay áo.
“Đại thiếu gia, hôm nay là ngày khai giảng của Thanh Phong thư viện ở thành Tây, Ngũ gia có dặn ngài hôm nay đại diện cho Sở gia
đi
tham gia nghi thức khai giảng này.” Hôm nay trong thành đặc biệt náo nhiệt, mỗi người đều chờ mong thư viện Thanh Phong chính thức hoạt động, chỉ cần có thư viện, Thành Đô này
sẽ
ngày càng thêm phồn hoa náo nhiệt.
“Ừm, Ngũ thúc
đi
đâu?” Nam tử nhíu mày.
“...... Tiểu nhân
không
biết.” Hai tay
đang
buộc lại dây lưng cho chủ tử bỗng run lên.
Nam tử nheo mắt lại, hai tay dùng sức nắm lấy hai má của thiếu niên, “Phúc Quế, ngươi
thật
sự
là càng ngày càng
không
nghe lời! Ngũ thúc đâu?” Tên này, toàn
đi
làm tay sai cho người ngoài, hẳn là quên
hắn
mới là chủ tử rồi sao?
Phúc Quế bị đau, vội vàng kêu lên, “Đại thiếu gia, đừng, đừng đừng, là Lục thiếu gia dặn ta
không
được
nói
cho ngài! Ngũ gia hôm nay cùng Ngũ phu nhân
đi
ra ngoài, nghe
nói
là muốn
đi
cái gì Tô Hàng mười ngày để ngao du, đại gia cùng đại phu nhân cũng
đang
đi…. Đại thiếu gia, mau chút buông tay, đau đau đau!”
Sở Bạch Ngọc sửng sốt, tức giận buông tay ra, “Cái gì mà
đi
Tô Hàng mười ngày để ngao du? Lục thiếu gia đâu?”
Phúc Quế đưa hai tay lên xoa nắn mặt, vẻ mặt đầy uỷ khuất, “Đại thiếu gia, ngài đừng hy vọng xa vời ở Lục thiếu gia, khi Ngũ gia
đi
khỏi, toàn bộ công tác đều đặt
trên
vai Lục thiếu gia, khi tiểu nhân gặp Lục thiếu gia, Lục thiếu gia
đã
hai ngày hai đêm
không
ngủ rồi.”
Sở Bạch Ngọc nháy mắt mấy cái,
không
biết nên khóc hay nên cười, tất cả những chuyện này, cũng chỉ có thể trách sản nghiệp của Sở gia lớn quá mức….
nói
đến gia tộc Sở thị, ở quanh vùng gần đây tiếng tăm lừng lẫy
không
ai
không
biết, từ khi triều đại nhà Đường bắt đầu, Sở gia
đã
bắt đầu phụ trách đúc Võ khí cho triều đình, đầu tiên là được ban mỹ danh “Chú kiếm thế gia” (ss QH ơi chú là đúc a, nhưng dịch ra thế nó thô quá, em hok bik để như nào a, khi ss beta giúp em nhé^^~), năm đó Sở gia có năm người con, từ lão Đại cho đến lão Tứ đều có tài đúc Võ khí đến kinh người, cho nên được người đời gọi là “Thiên công tứ tượng”, còn lại lão Ngũ của Sở gia
hiện
tại
đang
là người phụ trách gia nghiệp, vốn có ý nghĩ, đem nghiệp bá của Sở gia mở rộng ra đến ba trăm sáu mươi Ngũ Hành.
Từ sau khi Sở Bạch Ngọc tròn hai mươi tuổi, vốn dĩ chấp chưởng gia nghiệp Ngũ gia tính chậm rãi đem
sự
nghiệp giao cho
hắn
gánh vác, nhưng Sở Bạch Ngọc lại phi thường kiên quyết
nói
cho
hắn
rằng, chính mình
không
thích hợp gánh vác đại nghiệp, cho nên
một
lòng muốn được giải thoát, Ngũ gia nghe vậy đành phải tha con xuống nước mang theo thê tử
đi
du sơn ngoạn thuỷ, mục đích chính là để Sở Bạch Ngọc muốn trốn cũng trốn
không
xong, trước tiên phải phụ trách tất cả
sự
nghiệp đối ngoại của gia tộc.
Ở Thành Đô này từ người đứng đầu cho tới dân chúng bình thường, mỗi người đều đối với
hắn
khen
không
dứt miệng, trừ bỏ vì năng lực của
hắn, còn vì diện mạo vô song của
hắn.
Mẫu thân của Sở Bạch Ngọc là Chúc Dung, năm đó được danh xưng ca tụng là đệ nhất mỹ nhân phương Bắc, mà phụ thân của Sở Bạch Ngọc cũng có diện mạo tuấn mỹ hơn người, con của bọn họ, chắc hẳn phải là kết tinh của muôn ngàn cái đẹp, chỉ có thể lấy hai chữ “Họa thuỷ để hình dung.
Mà
nói
đến Chúc gia….. Nghe
nói
Chúc gia trước kia chính là làm nghề tiều phu đốn củi bình thường mà sống, mấy trăm năm trước, bỗng có
một
nhân duyên đưa đến, tổ tiên Chúc gia cứu phải
một
thần tiên gặp rủi ro. thần tiên sau này lại nhận lời giúp Chúc gia thực
hiện
một
nguyện vọng, mà tổ tiên của Chúc gia vốn
không
phải kẻ tham lam, liền thuận miệng
nói
một
câu,
“Nếu
không, hay là ngài cho tôi
một
công việc lớn như núi để dựa vào cơm ăn
không
lo
đi.”
nói
cũng kì quái, từ khi lão tổ tiên
nói
ra nguyện vọng này về sau, vận thế của Chúc gia có thể
nói
là
một
bước lên trời, mặc kệ làm chuyện gì đều thập phần thuận lợi, rồi sau đó trở thành thương nhân lớn buôn củi tại phương bắc.
Sở Bạch Ngọc đối với truyền thuyết này nhớ
rõ
nhất thanh nhị sở (rõ
ràng), bởi vì…
hắn
chính là vị thần tiên
đã
thiếu nợ ân tình năm đó, hoặc nên gọi là…. Thần thú?
Sở Bạch Ngọc cười khổ, ngồi
trên
giường khẽ thở dài, năm đó
hắn
là bạch kỳ lân có
một
cái áo có thể biến thành hình người, khi thượng đế ra ngọc chỉ, thảo phạt hổ
yêu
tác loạn
trên
núi, thân là người của bộ tộc bạch kỳ lân, chỉ là
một
con hổ
yêu
đương nhiên tiêu diệt dễ như trở bàn tay.
Nhưng….. Là do
hắn
quá mức
không
chú ý,
không
nghĩ tới là hổ
yêu
đã
cưới vợ, thê tử của hồ
yêu
thừa dịp
hắn
chưa chuẩn bị
đã
đả thương
hắn, sau đó mang theo hồ
yêu
đào tẩu, mà
hắn
do nguyên khí bị tổn thương nặng, khi đó
đang
chật vật suy yếu tại vách núi, thiếu chút nữa rơi xuống vách núi đen, may mắn có tổ tiên của Chúc gia cứu
hắn.
một
lần cứu mạng này, làm cho
hắn
thiếu của Chúc gia
một
ân tình, chẳng qua lúc đó vị tổ tiên của Chúc gia
không
quá xem trọng việc này, chỉ thuận
nói
một
nguyện vọng, lại có thể lại thay đổi vận mệnh của hậu thế Chúc gia, vì để chỉnh đốn lại mọi việc,
hắn
phải thu lại hình thú, đầu thai thành người, mang theo thiên mệnh chuyển thế, ai…..
“Đại thiếu gia,
đã
đến giờ rồi, chúng ta có phải nên chuẩn bị xuất phát hay
không?” Nhìn nhìn sắc trời, Phúc Quế thực lo lắng chủ tử
sẽ
bị muộn, dù sao nghi thức khai giảng của thư việc, trước tiên phải hướng về phía trời cầu nguyện cho tất cả được thuận lợi, sau đó chính là hướng đến các vị tiên sư dâng hương đốt đèn, đại biểu là muốn thông báo thư viện bắt đầu chính thức thu học sinh, dạy tứ thư ngũ kinh, đây là việc thực thần thánh, tuyệt đối
không
thể chậm trễ.
Sở Bạch Ngọc nghe vậy, nắm lên mái tóc dài còn rối tung ở sau đầu, “Tóc
không
buộc có thể
đi
sao?” Càng nghĩ lại càng thấy lúc trước mắt
hắn
thật
sự
có vấn đề, còn tưởng rằng chọn được
một
gã sai vặt khôn khéo,
không
nghĩ tới lại chọn trúng
một
tên ngốc.
“Đúng đúng đúng! Đại thiếu gia, ngài mau ngồi xuống.” Phúc Quế kéo Sở Bạch Ngọc
đi
vào trước gương, rất nhanh cầm lấy lược giúp
hắn
sửa sang lại tóc.
Sở Bạch Ngọc để mặc cho
hắn
lo, thản nhiên liếc liếc mắt
một
cái vào
một
bên
không
có bóng người gọi, “Sở Lôi.”
Nghe
hắn
gọi như vậy, vốn dĩ ở nơi
không
có người kia, đột nhiên xuất
hiện
một
bóng đen, “Có thuộc hạ.” Thanh
âm
trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Phúc Quế vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt ngắm Sở Lôi
một
cái,
hắn
thoạt nhìn ước chừng hai mươi tuổi, diện mạo tương đối tục tằng, thủ hộ vệ bên người của chủ tử.
Mỗi
một
đại chủ tử của Sở gia đều có
một
người sai vặt bên cạnh còn có cả hộ vệ, thế hệ trước này được dùng con số để thay tên, còn thế hệ này lại lấy bộ thủ làm mệnh danh, người sai vặt
thì
lấy bộ mộc làm tên, mà hộ vệ còn lại
thì
lấy bộ Võ làm tên.
Ai, Phúc Quế
hắn
từ khi mười tuổi liền theo bên người đại thiếu gia, ngay từ đầu,
hắn
còn tưởng rằng chính mình gặp được vận may, chủ tử bộ dáng đẹp như vậy, cử chỉ lại tao nhã ôn thuận,
nói
vậy chắc tính tình nhất định cũng tốt lắm, khi bắt đầu rồi,
hắn
cao hứng
không
đến hai ngày, sau đó biết là mình sai lầm rồi,
không
những vậy, còn là đại, sai, lầm!
Đại thiếu gia căn bản chính là
một
con sói khoác lớp da tuấn mỹ thôi! (Min: là sói đội lốt soái ca à…^^~)
hắn
cá tính thực ác liệt, bình thường thích nhất việc chỉnh người khác, thường thường đều dùng sắc đẹp tuấn mỹ bên ngoài dụ dỗ người ta cam tâm tình nguyện vì
hắn
mà làm việc, ngay sau đó liền lập tức lộ ra ý cười ác ý, nhìn người khác vì
hắn
mà chịu khổ, ô ô…….
nói
ngắn gọn lại, đại thiếu gia căn bản chính là thích trêu chọc người khác!
“Đợi lát nữa xuất môn ra ngoài ngươi liền theo bên cạnh ta,
không
cần
ẩn
thân.” Với khuôn mặt này của
hắn
mỗi lần xuất môn, hấp dẫn
không
ít tất cả nữ nhân trong thành, mọi người đều vì muốn tiếp cận
hắn
mà ra tay quá nặng,
hắn
thật
sợ những nữ nhân như sói như hổ đó, vì thế tất nhiên cần phải có người thay
hắn
chống đỡ.
Sở Lôi cùng Phúc Quế đều hiểu vì sao
hắn
lại
nói
như vậy, hai người
không
hẹn mà cùng lộ ra mỉm cười.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Sở Lôi thực thông minh lập tức thu hồi ý cười, lẳng lặng thối lui sang
một
bên.
Sở Bạch Ngọc
đang
giương mắt nhìn mình trong gương, vừa vặn nhìn thấy Phúc Quế còn chưa kịp thu hồi cái miệng
đang
nhếch lên thành hình cung, “Phúc Quế!”
Sấm dậy đất bằng! Phúc Quế sợ tới mức co rụt tay lại, bất giác lại làm đau da đầu Sở Bạch Ngọc.
Đầu Sở Bạch Ngọc co rụt lại,
một
tay xoa xoa da đầu bị đau, mắt trừng lớn hết cỡ nhìn thẳng Phúc Quế, chậm rãi từ ghế đứng dậy,“Phúc Quế...... Ngươi chết chắc rồi! Đừng chạy!”
Phúc Quế cũng
không
phải ngu ngốc, nhìn lên bắt gặp sắc mặt chủ tử như vậy, vội vàng quăng lược, lập tức chạy trối chết.“Tha mạng a! Đại thiếu gia!” Lại bắt đầu khi dễ
hắn!
Kết quả là, chủ tớ Sở gia, sáng sớm ngay tại trong phòng tranh cãi ầm ĩ, Sở Lôi lại chỉ ở
một
bên vừa xem diễn vừa hóng mát, chờ gần đến giờ xuất phát, mới lên tiếng nhắc nhở người nào đó
đang
ngược đãi gã sai vặt.
Sau đó lại là
một
trận luống cuống tay chân, cuối cùng chỉ còn
một
khắc, ba người rốt cục vội vội vàng vàng ra cửa, hướng Thanh Phong thư viện tại thành Tây mà
đi
tới.
Mang theo ý cười, Sở Bạch Ngọc đứng ở cửa thư viện, phóng ánh mắt nhìn lại đám đông, tất cả đều là vì dịp Thanh Phong thư viện khai giảng mà đến, uy lực nắng gắt cuối thu bất quá cũng như những dân chúng nhiệt tình này.
Đứng bên cạnh Sở Bạch Ngọc đều là
một
ít quan lớn quyền quý, thái thú Ích Châu cùng Huyện Lệnh Thành Đô cũng đến đây, bốn phía tự nhiên
sẽ
trần đầy quan binh hộ vệ, chẳng qua là……
Đường Phong mở ra, nữ tử đối với đối tượng mà mình thích đều thập phần lớn mật nhiệt tình, mà
hiện
tại, tất cả nhiệt tình này đều là cho Sở Bạch Ngọc, quan binh trấn áp
không
phải là dân chúng tác loạn, mà là hết đám này đến đám khác chưa từ bỏ ý định, toàn là các muốn tới gần Sở Bạch Ngọc, Sở Lôi bày ra mặt đen, kề sát bên người chủ tử, bảo hộ cho “trinh tiết” của
hắn.
Lúc này bên người Sở Bạch Ngọc còn có
một
nữ tử mĩ mạo
đang
đứng, đối với việc các nữ nhân khác liên tục bắn ra ánh mắt ghen tị, nàng tuyệt
không
sợ hãi, ngược lại còn bày ra bộ dáng thực hưởng thụ, cằm hất lên.
Sở Bạch Ngọc
âm
thầm đối với người trước mắt tỏ ra xem thường,
không
dấu vết lui
một
bước,
không
nghĩ muốn cùng nữ tử kia thân cận qua.
rõ
ràng hai người
không
có quan hệ gì, nàng làm chi lại bày ra bộ dáng cố tình cho người ta thấy bọn họ vô cùng thân thiết?
Nụ cười đông cứng
trên
mặt nửa khắc sau, Sở Bạch Ngọc rốt cục quay đầu
nói
với thái thú Ích Châu
đang
đứng bên cạnh: “Thái thú đại nhân, xin hỏi….. Vị hiệu trưởng của Thanh Phong thư viện này còn bao lâu nữa mới đến?”
hắn
đã
chịu đủ bị coi là chim quý thú lạ để người ta xem rồi.
hắn
gấp, thái thú Ích Châu so với
hắn
còn nóng vội hơn, lau lau mồ hôi
trên
trán, “Rất nhanh thôi, dù sao giờ lành cũng tới rồi.” Cấp dưới
hắn
mang đến vẫn oán hận vì bị những nữ nhân này tranh đẩy, nay
hắn
lại đứng ở bên người Sở thiếu gia, vạn nhất những nữ nhân phát cuồng kia đánh tới,
hắn
khẳng định cũng gặp tai ương.
Kỳ
thật
không
riêng gì thái thú Ích Châu sợ hãi, vốn dĩ ngay cả những phú thương(nhà buôn giàu có) cùng Huyện Lệnh còn
đang
mỉm cười cũng đứng bên cạnh Sở Bạch Ngọc còn sợ hãi
không
kém, tất cả cùng
đang
chờ đợi, đều phi thường thông minh lùi ra xa Sở Bạch Ngọc
một
chút, miễn cho tai họa ập đến bất ngờ.
“Sở đại thiếu gia! A! Nhìn bên này….đại thiếu gia
!”(Min: mấy tỷ này cuồng quá rồi (_ _!).)không
biết là ai khơi mao
không
khí trước,
một
đám nữ nhân bắt đầu ồn ào đứng lên.
“Nha!
hắn
nở nụ cười!
hắn
nhất định là cười với ta!”
“Ngươi tránh ra!
hắn
là nhìn ta cười!”
“Cái gì là ta......”
Các nữ nhân ngươi
một
câu ta
một
câu, thậm chí bắt đầu xô đẩy lẫn nhau.
Sở Bạch Ngọc cười khổ. “Thái thú đại nhân, việc này…..Hiệu trưởng rốt cục còn bao lâu nữa mới có thể đến?”
hắn
sợ đợi thêm
một
lát nữa,
sự
việc lại tái diễn như tháng trước,
hắn
chẳng qua là
đi
tham gia thọ yến của Trần lão gia, kết quả
một
đống nữ nhân vì tranh ngồi bên cạnh
hắn
mà ra tay quá nặng, làm hỏng cả thọ yến của Trần lão gia,
hắn
thật
không
hy vọng việc này lại xảy ra lần nữa.
Khâu thái thú liên tiếp lau mồ hôi, cổ dài ra nhìn ra đường, “Đỗ lão đệ, ngươi
đang
ở nơi nào a?”
hắn
sợ hãi liếc mắt nhìn các nữ nhân kia
một
cái, ông trời a,
hắn
sống hơn bốn mươi năm nay, lần đầu tiên biết đến
một
đám nữ nhân tụ tập
một
chỗ có bao nhiêu đáng sợ a.
Ngay sau khi Khâu thái thú dài cổ trông ngóng, tại
một
đường khác bóng dáng xe ngựa rốt cục xuất
hiện, mọi người đồng thời đều
nhẹ
nhàng thở ra.
Ba chiếc xe ngựa Võng vàng tiến đến, gần đến nơi người thuần ngựa
không
chế
một
chút, chiếc xe ngựa thứ nhất
đi
vào trước cửa lớn của thư viện, xe ngựa dừng lại,
một
vị nam tử trung niên nho nhã xuống xe trước, đứng vững sau đó mới xoay người nắm tay
một
người phụ nữ khác xuống xe.
Khâu thái thú vừa thấy người đến, thở hắt ra
thật
mạnh, có thể
nói
là hốc mắt rưng rưng xông lên phía trước, ôm cổ vị nam tử trung niên kia. “Đỗ lão đệ….ngươi
đã
đến rồi, ngươi
đã
đến rồi!
thật
sự
là quá tốt!”
Vị Nam tử vừa xuống xe, đúng là từ huyện Hồng Nhã đến Thành Đô nhậm chức hiệu trưởng thư viện Đỗ Tuế Du, ông có chút ngạc nhiên nhìn đám người
đang
kích động động thủ kia, khó hiểu cùng thê tử liếc mắt
một
cái.
“Thái thú đại nhân?” Ông ấy hẳn là
không
có lầm giờ chứ? Đỗ Tuế Du hướng về bốn phía nhìn qua,
không
khỏi hoảng sợ, tại sao lại có nhiều người đến đây như vậy?
không
phải ông nghe
nói
nơi này rất thanh nhã sao?
“Đến rồi, đến rồi, đến rồi! Đỗ lão đệ, giờ
đã
sắp đến, chúng ta vào
đi
thôi!”
Khâu thái thú khẩn cấp lôi kéo Đỗ Tuế Du
đi
vào thư viện, nhưng Đỗ Tuế Du vội vàng dừng lại, xấu hổ chỉ vào hai xe ngựa đằng sau, “Thái thú đại nhân, các con của ta còn chưa xuống xe.”
Khâu thái thú dừng lại, xấu hổ cười, theo tầm mắt của ông, nhìn thấy xe ngựa vừa dừng lại.
Chiếc xe ngựa thứ hai mở ra, người đầu tiên xuống xe là
một
nam tử ước chừng khoảng hai mươi tuổi, cùng với Đỗ Tuế Du thập phần tương tự, vừa nhìn thấy liền biết ngay là con của ông, sao đó xoay người mang
một
thiếu phụ áo xanh xuống xe, chắc là nương tử của
hắn. Chiếc xe thứ ba vừa mở ra,
một
thân ảnh màu vàng nhạt nhảy ra, nhìn qua là
một
cô
nương mới mười bốn, mươi lăm tuổi, bộ dáng thập phần kiều diễm, nàng đứng vững xong,
một
thân ảnh khác màu hồng nhạt cũng
đi
theo nhảy xuống xe, vị
cô
nương này cũng với vị
cô
nương mặc áo màu vàng nhạt có bộ dáng giống nhau như đúc, xem ra là
một
đôi song sinh. (Min: cả nhà đừng tưởng nhầm nha,
không
có vị nào là nữ chính cả đâu…hắc hắc)
Sở Bạch Ngọc dứng ở cửa thư viện, đưa tay lấy quạt giấy, đôi mắt phượng hẹp dài ánh mắt tinh nhanh chuyển động, vô cùng hứng thú khi nhìn thấy
một
nhà vừa xuống xe,
thật
sự
là náo nhiệt.
Việc này thập phần hiếm thấy ở chỗ,
không
nghĩ tới
đi
phía sau mỗi người bọn họ đều là
một
Phúc thần, xem ra, Đỗ gia này mấy đời khẳng định là làm nhiều việc thiện tích phúc, nên mới có thể được hồi báo lớn như vậy.
Trong khi trong đầu Sở Bạch Ngọc còn ngảy ra mấy ý tưởng
thì
đồng thời, xe ngựa lại rung rung
một
chút,
một
cô
gái
mặc quần áo màu đỏ chậm chạp xuống xe,
hắn
vừa thấy, mắt phượng vừa thấy liền nhíu lại, trong mắt
hiện
lên
một
tia kinh ngạc,
hắn
kinh ngạc
không
phải vì
cô
gái
kia có tuyệt thế mĩ mạo gì, mà là vì phía sau lưng nàng lại có thể có
một
cái Suy thần
đi
theo?
(Suy thần theo em hỉu là thần suy vong hay thần xui xẻo đó ^^~, nữ chính nè cả nhà…)
Đây là chuyện gì? Như thế nào
một
bên trong đám Phúc thần lại lẫn lộn
một
Suy thần?
Đỗ Tuế Du đem nam nhi, nữ nhi dẫn đến bái kiến thái thú đại nhân, mà tất cả Phúc thần cũng như Suy thần
đi
theo sau người Đỗ gia vừa thấy Sở Bạch Ngọc, phàm là thần tiên khi nhìn thấy trí trướng của bộ tộc kỳ lân, lập tức đối
hắn
cung kính hành lễ.
Sau khi được Huyện lệnh nhắc nhở, Khâu thái thú dẫn
một
đám người chậm rãi
đi
vào trong viện, chuyển bị đốt đèn để làn nghi thức dâng hương.
Ánh mắt của Sở Bạch Ngọc
không
tự chủ được dừng ở
trên
người
cô
gái
mặc hồng y kia- nàng
đi
theo sau hai tỷ muội song sinh kiều diễm, đợi nàng đến gần,
hắn
nhìn kỹ, bộ dáng rất đáng
yêu, hai gò má đỏ bừng, đôi mắt to tròn có chút sương mù,
hắn
còn nhìn thấy nàng thừa dịp người khác
không
chú ý đến, che miệng vụиɠ ŧяộʍ hắt xì
một
cái, làm
hắn
nhịn
không
được mím môi nở nụ cười.
Bất quá ngay tại lúc nàng nhấc chân tính bước qua cửa, Suy thần
đi
phía sau nàng lại thân thủ khẽ đẩy nàng
một
phen. (Min: tội tỷ…)
Đỗ Phi Hồng vừa mới tỉnh ngủ, đầu còn có chút hỗn độn, vốn như thuận
đi
theo muội muội tính vào cửa, lại
không
biết như thế nào khi
đi
đến trước cửa lớn, cả người đột nhiên ngã về phía trước….
Mắt thấy khuôn mặt trắng noãn
nhỏ
nhắn của nàng sắp sửa trực tiếp đánh xuống sàn, Sở Bạch Ngọc chân dài bước nhanh qua, tay chụp tới, nắm ở thắt lưng của nàng, đem cả người nàng kéo vào trong lòng.
Đỗ Phi Hồng nhắm chặt hai mắt, cũng là chờ đợi đau đớn sắp đến,
không
nghĩ tới là trong nháy mắt tiếp theo, bên hông có chút căng thẳng,
một
lực lương mạnh mẽ kéo nàng đứng lên, tiếp theo liền đυ.ng vào
một
cái gì đó cứng rắn.
“Tỷ tỷ!”
“Tỷ tỷ!” Hai tỷ muội song sinh trăm miệng
một
lời hô to.
Lần va chạm này làm cho Đỗ Phi Hồng váng đầu hoa mắt, nàng lắc lắc đầu, bàn tay
nhỏ
bé theo bản năng chống lên “cái gì cứng rắn”, vừa nâng mắt lên, trong nháy mắt liền
không
thể hô hấp, chỉ có thể kinh ngạc trợn to tròng mắt đen bóng, ngơ ngác nhìn mỹ mạo vô song
đang
gần trong gang tấc này, ngây ngốc hồ đồ tán thưởng, “Oa…tiên nữ nha……” (Min: *té ghế*)
Sở Bạch Ngọc vốn
đang
vừa lòng tiếp thu ánh mắt tán thưởng say mê của nàng, ý cười
trên
mặt càng sâu, thẳng đến khi nàng thốt ra cái câu “tiên nữ” kia, làm cho ý cười
trên
mặt
hắn
nhất thời cứng đờ.
Đỗ Phi Hồng nhìn đến cả mặt đều đỏ, đời này nàng còn chưa được xem qua nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, bàn tay
nhỏ
bé
không
nhịn được xoa xoa, di? Vị tiên nữ này như thế nào trước ngực lại bằng phẳng như vậy?
Đỗ Phi Hồng nhìn xem mặt đều đỏ, đời này nàng còn
không
có xem qua nữ nhân xinh đẹp như vậy, bàn tay
nhỏ
bé nhịn
không
được vỗ vỗ, di? Như thế nào tiên nữ trước ngực xẹp xẹp? Hít
một
hơi, nàng vội vàng giãy khỏi vòng tay ôm ấp của
hắn.
“Tỷ tỷ?” Tỷ tỷ trong hai tỷ muội sinh đôi nhà Đỗ gia là Đỗ Tri Thư vội vàng giữ chặt tay nàng, để ngăn nàng lại ngã lần nửa.
Đỗ Phi Hồng kinh ngạc trợn to mắt, chỉ ngây ngốc nghĩ đến cái trong đầu vừa mới loé lên, cái miệng
nhỏ
nhắn liền
nói
thẳng ra,
“Tri Thư, tiên nữ
không
có bộ ngực nha!”
Trong nháy mắt, vốn dĩ dân chúng
đang
vây quanh huyên náo tất cả đều an tĩnh lại, mỗi người đều trợn to
một
đôi mắt thế
hiện
rõ
không
dám tin nhìn nàng.
Sở Bạch Ngọc ý cười chợt tắt, sắc mặt cùng ánh mắt đều trầm xuống dưới, người ngoài nhìn vào đều nghĩ
hắn
đang
tức giận, nhưng
trên
thực tế,
hắn
là
đang
cực lực cố nín cười.
Cái ý nghĩ quỷ quái của
cô
nương này là từ đâu ra vậy? Tiên nữ
không
có bộ ngực? Lời
nói
làm người ta buồn cười như vậy nàng cũng
nói
ra được?
Còn Đỗ Tri Thư nghe vậy liền thiếu chút nữa ngất xỉu, rất nhanh nhìn bốn phía xung quanh,
không
khí xấu hổ như ngưng đọng, nàng vội vàng dùng sức kéo bàn tay tỷ tỷ còn
đang
chỉ vào người ta, “Tỷ tỷ, người ta là công tử!
không
nên gọi là tiên nữ a, tỷ
không
được
nói
lung tung.”
Đỗ Phi Hồng
không
dám tin nhìn con người xinh đẹp kia, bây giờ mới phát
hiện
ra
hắn
đang
mặc nho sam của nam tử,
trên
tay còn có
một
chiếc quạt giấy, thân mình cao to rắn chắc, tuyệt
không
giống nữ nhân!
“À...... Ách......” Bối rối liếc mắt nhìn muội muội
một
cái, nàng cũng
không
biết nên
nói
cái gì.
“Được rồi, được rồi! Giờ lành
đã
đến, Sở đại thiếu gia, chúng ta
đi
vào trước
đi.” Khâu thái thú biết tình huống
không
đúng, vội vàng ra hoà giải.
Đỗ Phi Hồng chậm chạp biết được tự mình
nói
sai, cúi đầu bao hàm muốn xin lỗi, lại nhịn
không
được vụиɠ ŧяộʍ ngắm nhìn “tiên nữ”.
Sở Bạch Ngọc lãnh lùng
nhẹ
liếc mắt nhìn nàng
một
cái, quay đầu
đi
theo đoàn người của Khâu thái thú
đi
vào, sam y vừa vượt qua cánh cửa kia, đôi môi mỏng manh
đã
hơi nhếch lên, lộ ra
một
chút ý cười sâu đậm.
Đỗ Phi Hồng cùng hai muội muội liếc mắt với nhau
một
cái, lần này hai muội muội
một
người đứng
một
bên, che chở Đỗ Phi Hồng
đi
vào thư viện.
Mà nữ tử
đi
theo Sở Bạch Ngọc ngay từ đầu cũng
đi
theo, khi
đi
ngang qua Đỗ Phi Hồng liền quét ánh mẳt liếc nàng
một
cái, nâng làn váy, cũng
đi
theo vào cửa.