Chương 9: Cầm thú

Nhãn lực của Tiêu Kinh cực kì tốt, hắn có thể bắn tên săn thú trong bóng đêm ở trên núi, vì vậy nên động tác nhỏ của nữ nhân đương nhiên cũng không thể lọt qua khỏi mắt hắn được.

Ngón chân trắng nõn của nàng bại lộ ở phía trên đôi giày xám, từng ngón tròn vo mềm mại làm cho hắn hận không thể cầm ở trong bàn tay mà không ngừng dâʍ ɭσạи, đầu ngón tay của hắn vẫn còn lưu lại cảm xúc lúc nãy, lòng bàn tay không tự chủ được mà vuốt ve lên xuống.

Ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn chằm chằm về phía nàng, côn ŧᏂịŧ trong đũng quần cứng rắn nóng rực không thua kém gì khúc củi lửa ở trong bếp lúc nãy.

Dục hoả hừng hực vừa rồi thật vất vả mới áp xuống được lại một lần nữa trỗi dậy, côn ŧᏂịŧ gân guốc thô cứng nóng rực dựng lên thẳng đứng.

Nữ nhân vẫn luôn lén nhìn Tiêu Kinh, liếc mắt một cái có thể nhìn ra được thần sắc hắn không thích hợp, khuôn mặt thô ráp trải qua sương nắng của hắn lộ ra một nét quái dị hung ác.

Cũng không hẳn là hung ác, mà là ánh mắt sáng quắc lên giống như người bị đói khát rất lâu, muốn nhai nuốt nàng đến tận xương.

Đối với ánh mắt như vậy nàng vẫn có chút xa lạ, cũng có thể nói là thiếu nữ ngây thơ vô tri đối mặt với nam nhân trần trụi du͙© vọиɠ.

Nữ nhân nhìn lén thêm vài lần, nhíu mày lại rồi thu hồi tầm mắt, ngay lập tức nàng đã hiểu ra!

Ngay dưới thắt lưng quần của hắn phồng lên du͙© vọиɠ rõ ràng, sắc mặt nàng cứng đờ chỉ trong nháy mắt, lúc thì ửng đỏ, lúc thì trắng bệch.

Cho dù có ngây thơ vô tri thật nhưng mà nàng đã được mẫu thân dạy về chuyện nam nữ hoan ái, cũng đã đọc qua quyển tránh hoả đồ khiến cho người xem đỏ mặt kia, vốn dĩ học để chuẩn bị cho lúc xuất giá hầu hạ phu quân, thế mà bây giờ lại trở thành kiến thức để nàng đề phòng hắn.

Nam nhân trong thiên hạ này quả nhiên đều là cùng một giuộc, đúng là cầm thú!

Người nam nhân này còn tệ hơn, mặt nàng đều đã huỷ dung như vậy mà hắn vẫn có hứng thú được.

Nghĩ đến lời nói dõng dạc của nam nhân lúc trước, “Cho dù ta có thao ngươi ngay bây giờ thì cũng là thiên kinh địa nghĩa”, lại nhìn đến bộ dạng cơ khát khó nhịn của hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng như vậy, nữ nhân khẽ thò tay lên bàn cầm chắc lấy một chiếc đũa nắm chặt ở trong tay.

Nếu hắn thật sự động thủ với nàng, nàng nhất định sẽ chọc mù đôi mắt của hắn, cùng lắm là cá chết lưới rách, đồng quy vu tận.

Đáy mắt quật cường lại một lần nữa hiện lên, thậm chí còn có thêm một nét kiên quyết.

Tiêu Kinh đã quá quen thuộc với loại ánh mắt này.

Trước đây đã từng có biết bao nhiêu người cầm đao chém về phía hắn với ánh mắt đó, nhưng mà tất cả đều chết dưới lưỡi đao của hắn, máu chảy thành sông.

Hắn vứt những suy nghĩ đó đi, tuỳ tiện ngồi xuống mở rộng hai chân ra, cầm lên bát cơm rồi nặng nề mà nói, “Ăn cơm đi.”

Sau đó, hắn và từng ngụm cơm vào mồm ăn, không giải thích một lời nào cả.

Thật ra thì Tiêu Kinh cũng không biết phải giải thích như thế nào, đúng là hắn có du͙© vọиɠ cực kì lớn đối với nữ nhân này, tiểu huynh đệ của hắn xác thực là cương cứng, hơn nữa căn côn ŧᏂịŧ của hắn vừa dài lại vừa thô to hơn rất nhiều so với người bình thường, toàn bộ quân doanh cũng không tìm ra được cái nào lớn hơn cái của hắn.

Một cây ngoạn ý nhi như vậy dựng lều ở trong đũng quần, chẳng nhẽ còn có thể biến mất không thấy đâu?

Huống hồ, hắn là phu, nàng là thê, nam nữ hoan ái là chuyện hết sức bình thường.

Tiêu Kinh cắm mặt vào ăn cơm, nữ nhân lại ngồi không yên, không chỉ có mông đau mà còn có cảm giác bị cự vật của Tiêu Kinh doạ sợ, nàng nắm chiếc đũa ở trong tay càng lúc càng chặt hơn.

Tốc độ ăn cơm của Tiêu Kinh cực kì nhanh, nuốt xuống từng ngụm giống như không cần nhai, cũng không cần nhiều thức ăn, gắp một đũa rau dại, một miếng thịt kho, nhanh chóng giải quyết xong hết nguyên cả một bát cơm cháy.

Hắn đưa cổ tay áo lên lau khoé miệng, bỏ bát xuống rồi mà cả mâm đồ ăn trông vẫn như chưa từng được động vào, bát cơm trắng để ở trên bàn vẫn đang còn bốc khói nghi ngút trước mặt nữ nhân.

Nàng ngửi thấy mùi cơm, bụng đói đến mức dạ dày kêu vang nhưng mà ánh mắt vẫn nhìn hắn đầy phòng bị, một giây cũng không thả lỏng.

“Có ăn cơm hay không?”

Tiêu Kinh nhìn vào bát cơm tẻ vẫn còn nguyên mà hỏi nàng nhưng nữ nhân chỉ trừng mắt không nói một lời nào.

Hắn nặng nề nhìn nàng, đột nhiên duỗi tay ra cầm lấy bát cơm của nàng cùng với một đôi đũa, tự và một miếng cơm cho vào mồm ăn.