Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh

Chương 4: Bệnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Thời Anh viết tờ giấy đặt trên khay đồ ăn.

Lúc cô bưng khay đồ ăn đến thư phòng, Trì Dĩ Khâm còn đang đọc sách.

Cô đặt cái khay xuống, chỉ tờ giấy phía trên.

Mà Trì Dĩ Khâm căn bản sẽ không để ý đến cô. Anh làm chuyện của mình, xem Thời Anh như không khí.

Thời Anh rất không yên tâm, muốn tận mắt nhìn thấy anh ăn đồ cô làm. Nhưng Trì Dĩ Khâm không ăn, cô cũng không thể ép buộc anh, nhét vào miệng anh được.

Đứng bên cạnh một lát, cô cảm thấy cánh tay đau mỏi, thật sự không chịu được, Thời Anh ra khỏi phòng.

Trì Dĩ Khâm đang viết vài chữ lên bảng thực nghiệm, anh lật sang trang khác, ánh mắt vừa vặn quét sang khay đồ ăn bên cạnh.

Trên khay ăn đặt một tờ giấy: “Nhớ ăn sáng!”

Phía dưới còn vẽ một cái mặt cười.

Chữ viết khá đẹp, mềm mại ngay ngắn, nhưng mặt cười phía dưới lại vẽ méo méo mó mó.

Rất xấu.

Chính anh một mình ở đây, đương nhiên cũng biết nấu cơm, trước nay đều là khi nào đói bụng thì sẽ làm chút gì đó.

Đôi khi anh sẽ ở lì trong căn phòng này, thậm chí có một hai ngày quên ăn cơm.

Mà bây giờ… Đúng là anh hơi đói bụng.

Từ hôn lễ hôm qua đến bây giờ, anh vẫn chưa ăn chút gì.

Bữa sáng cô mang tới cho anh là bánh cuộn [1], bên trong có phô mai thịt bò, là đồ mà trước đây anh thích ăn.

Chỉ là người khác làm cho mình, Trì Dĩ Khâm không muốn ăn, anh có cảm giác bài xích rất lớn.

Vì thế anh đứng dậy, chuẩn bị đến phòng bếp tự làm đồ ăn.

Cửa phòng vệ sinh khép hờ, bên trong vang lên tiếng xả nước ào ào, Trì Dĩ Khâm đi ngang qua, nhìn vào theo bản năng.

Ống tay phải cô xắn lên, trên làn da trắng trẻo lộ ra ngoài, có thể nhìn thấy vài điểm đỏ mơ hồ.

Cô hạ người xuống, cố gắng hướng cánh tay xuống dưới vòi nước, một tay khác cô cầm điện thoại, ép giọng thật thấp, đang nói chuyện phiếm với ai đó.

“Đường Đường, vì sao lúc chị nấu ăn dầu luôn bắn ra?” Giọng Thời Anh buồn rầu, nhỏ giọng làm nũng với người ở đầu bên kia.

“Chị chỉ chiên cái bánh, giờ tay đang đau gần chết.”

Ánh mắt Trì Dĩ Khâm ngưng trụ, cẩn thận quan sát khẩu hình của Thời Anh.

Khi anh ra ngoài giao lưu với người ta, sẽ không gặp chướng ngại quá lớn.

Dù sao thì đã qua bao nhiêu lâu trôi qua, cũng gần hai mươi năm, anh nhìn khẩu hình của người ta là có thể đoán ra đại khái họ đang nói gì.

Đương nhiên anh cũng nhìn hiểu ý của Thời Anh, biết cô nấu cơm bị thương ở tay.

Thời Anh cẩn thận chạm vào tay mình, bỗng nhiên chạm vào miệng vết thương, thật sự rất đau, cô lập tức nhăn mày, nhe răng trợn mắt, suýt nữa nhảy dựng lên.

Trước khi nấu cô đã xem thực đơn, nhìn thì rất đơn giản, cho đến khi đυ.ng vào mới biết không phải chuyện dễ dàng như vậy. Luống cuống tay chân, suýt nữa là đốt luôn cả phòng bếp.

Vất vả lắm mới làm được một đĩa có thể nhìn được, cô đã đưa Trì Dĩ Khâm.

Những gì cô ăn lúc sáng sớm đã tiêu hóa hết không còn gì.

Trì Dĩ Khâm mím môi, ánh mắt khẽ nhúc nhích, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh xa lạ.

Anh dừng bên ngoài một lát, sau đó xoay người về thư phòng.

Nhìn bánh cuộn trên bàn, Trì Dĩ Khâm nghĩ, người vô duyên vô cớ tới tiếp cận anh, nhất định là có mưu đồ khác.

Mục đích không thuần khiết.

Trì Dĩ Khâm tùy tay bẻ một miếng bánh, cắn thử, mặt đột ngột thay đổi.

Anh ném miếng bánh trên tay vào thùng rác không chút do dự.

Giương mắt nhìn khay đồ ăn trên bàn, càng nhìn càng không vừa mắt, Trì Dĩ Khâm cầm lấy, dứt khoát đổ hết vào thùng rác.

Quá khó ăn.

...

Tuy đã ở đây vài ngày, nhưng vừa đến tối, Thời Anh vẫn cảm thấy sợ hãi.

Đặc biệt là từ khi thời tiết bắt đầu trở lạnh, đêm nào tắm rửa xong ngồi trước bàn trang điểm, cô luôn cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo.

Bên ngoài trời đen kịt, chỉ có bóng cây lay động cùng tiếng gió lớn thổi vù vù.

Không hề dừng lại dù chỉ một khoảnh khắc.

Tim cô đập nhanh hơn, nói với mình lần nữa, không cần sợ, không sao.

Nơi này không chỉ có mình cô, còn có Trì Dĩ Khâm, anh ở ngay bên kia hành lang, cách không đến mười mét.

Anh và cô thật sự rất gần.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Có anh ở đây thì cô sẽ yên tâm, không sợ hãi nữa.

Điện thoại liên tục rung lên, Thời Anh click mở xem, là tin nhắn Đường Đường gửi cho cô.

[Thời Anh, chị đùa em à? Chị là thiên kim đại tiểu thư, nấu nướng gì chứ?]

[Nhà họ Trì nghèo đến mức không mời nổi giúp việc, hay là chị muốn làm hiền thê lương mẫu.]

Hồi sáng Thời Anh nói nấu nướng bị dầu bắn, Đường Đường còn cảm thấy cô nói đùa, dù sao cũng là đại tiểu thư, không chỉ mỗi đôi tay, ngay cả toàn thân còn có bảo hiểm.

Cho đến khi Thời Anh gửi hình ảnh mình nấu cơm cho cô ấy…

Đường Đường mới phản ứng lại, Thời Anh không nói đùa.

[Liên quan gì đến em]

Thời Anh nhắn lại một câu, yếu ớt đáp trả, sau đó nhắn tiếp [Chị thấy vui khi được làm cơm cho anh ấy]

Đường Đường: [Đừng có nói kiểu như vậy, chị là Thời Anh, ở nhà là công chúa, gả cho người ta thì cũng là nữ hoàng.]

Đường Đường: [Đừng nói là nấu cơm, ngay cả vào bếp cũng không được.]

Thời Anh xem tin nhắn Đường Đường gửi tới, xoa hai vai, rồi lại nhìn cảnh vật xung quanh.

Cô nghĩ, nếu để Đường Đường biết thời gian qua cô ở nơi thế này, có thể cô ấy sẽ tức điên lên không?

Nói không chừng sẽ trực tiếp kéo cô đi ly hôn.

Thời Anh gửi emoji “Chúc ngủ ngon” qua, sau đó thoát khỏi WeChat.

Hôm nay lạnh thế này, Thời Anh nghĩ đến phòng làm việc của Trì Dĩ Khiêm, lạnh hơn thì không nói, còn có vài cái tủ đông lớn.

Hơn nữa anh ăn mặc cũng mỏng manh.

Nhưng cô có qua cũng vô dụng, trễ thế này rồi, Trì Dĩ Khâm sẽ không để ý đến cô.

Thời Anh nghĩ, tựa vào mép giường, dần dần thϊếp đi.

Nửa đêm, cô đột nhiên tỉnh lại.

Thời Anh giật mình, nghe bên ngoài có tiếng “bộp bộp” gì đó vang lên, cô sợ tới mức tim đập như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Âm thanh đó vang lên vài lần, sau đó ngừng lại.

Sau một lát yên tĩnh, lại có thêm âm thanh kỳ lạ vang lên.

Da đầu Thời Anh tê dại, mồ hôi lạnh rịn ra ướt cả quần áo.

Từ lúc chuyển tới đây, giấc ngủ của cô không tốt, cứ hai ba tiếng đồng hồ là lại tỉnh một lần, luôn không được an ổn.

Nhưng trước đây cũng chưa từng xảy ra chuyện thế này…

Thời Anh ngừng thở theo bản năng, sau khi ngây ngốc thật lâu, cô lấy hết can đảm, bò dậy khỏi giường.

Trên hành lang dài yên tĩnh, cô không ngừng nhớ lại âm thanh “bộp bộp” quái dị vừa rồi, sự sợ hãi dần lan tỏa dưới đáy lòng, mỗi khi bước thêm một bước, cô lại càng sợ hãi hơn.

Hai tay cô siết chặt, lòng bàn tay hằn đỏ lên cũng không có cảm giác gì.

Cửa phòng làm việc không đóng, tiếng gió thổi “vù vù” vang lên, chắc hẳn là cửa sổ bên ngoài cũng không đóng.

Thời Anh đứng cạnh cửa, ánh mắt cẩn thận nhìn vào trong thăm dò.

Dưới ánh trăng, bóng của người đàn ông kéo dài, anh đang dựa vào tủ, dáng vẻ vô cùng khó chịu.

Trên trán anh đẫm mồ hôi lạnh, đôi môi mỏng mím chặt, một tay đặt trên cửa tủ, sờ soạng mở cửa, muốn lấy thứ gì đó.

Nhưng sờ soạng cả buổi trời, cửa tủ vẫn không mở ra.

Thời Anh ở bên ngoài nhìn, bước chân không tự chủ được mà cứng đờ, cứ đứng như vậy, không hề nhúc nhích.

Đột nhiên, bên trong vang lên một tiếng “bịch”, khiến ý thức của Thời Anh quay trở lại.

Ánh mắt cô dần ngưng tụ lại, thấy được Trì Dĩ Khâm ngã dưới đất.

Lúc ấy cô không nghĩ được nhiều nữa, đẩy cửa đi vào, chạy đến bên cạnh Trì Dĩ Khâm, cúi người dìu anh.

Vừa đυ.ng tới ngón tay anh, cô đã cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Dưới ánh trăng, ngón tay anh thon dài tái nhợt, lòng bàn tay nắm chặt, xương ngón tay niết mạnh, để lại từng dấu vết nhỏ hình quạt trên lòng bàn tay.

“Buông tay.” Trì Dĩ Khâm thấy Thời Anh, con ngươi tràn ngập lạnh lẽo, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, anh mở miệng mắng một câu, giọng rất yếu ớt.

Hồi nhỏ anh bệnh nặng, để lại di chứng, sau này khi vào thu, thời tiết trở lạnh, mầm bệnh ẩn trong cơ thể sẽ từ từ phát tác.

Tối hôm nay trước khi ngủ, anh quên đóng cửa sổ, bên chỗ này lại không có chăn, hơn nửa đêm gió lạnh thổi quét qua người anh.

Vừa mới tỉnh lại, xương cốt toàn thân vô cùng khó chịu.

Anh muốn lấy chút thuốc trong tủ, nhưng không nghĩ bệnh tới như núi đổ, thế mà ngay cả sức để mở tủ cũng không có.

Cả người anh như bị rút hết xương cốt.

“Anh muốn lấy gì? Em giúp anh.” Thời Anh vừa bị anh mắng, động tác hơi khựng lại, bây giờ mới chợt phản ứng, lên tiếng hỏi anh.

Cô mặc kệ lời anh nói, không chịu buông tay.

Trì Dĩ Khâm cúi đầu, cơ thể run rẩy, căn bản là không biết Thời Anh đang nói cái gì.



Thời Anh luống cuống, giật đầu ngón tay của mình, cũng lạnh lẽo như xúc cảm vừa rồi.

Cô ngừng một lát, sau đó đột nhiên đứng lên, xoay người chạy ra bên ngoài.

Chỉ trong chốc lát, cô đã ôm đệm chăn vào.

Cô muốn đỡ Trì Dĩ Khâm lên, ít nhất là đừng ngồi dưới đất, nhưng anh không còn sức lực, lấy sức của cô, chắc chắn là không có cách nào đỡ anh.

Thời Anh ngồi xổm xuống bên cạnh anh, gấp đôi chăn lại, nhanh chóng bọc lấy cả hai người.

Giờ phút này cách nhau gần như vậy, cô mới thấy rõ ràng, sắc mặt anh tái nhợt không có huyết sắc, mồ hôi làm ướt cả khuôn mặt.

Bởi vì mất hết sức lực nên anh luôn cắn môi dưới, thậm chí khóe môi còn có một vết máu mờ.

Thời Anh quấn chăn chặt hơn chút nữa, dựa vào thân thể anh, ngay cả cô cũng có thể cảm giác được hơi lạnh tận xương tủy.

Cô cầm tay anh.

Trì Dĩ Khâm giật tay, muốn tránh khỏi.

Nhưng anh không có sức lực, ngay cả sức của một người phụ nữ cũng không địch lại được.

Thân nhiệt của Thời Anh cũng không phải quá cao, cô chỉ có thể cầm tay anh thổi nhẹ, cố gắng truyền hơi ấm của mình cho anh.

Qua một lúc lâu, tuy anh đã tốt hơn vừa nãy một chút, nhưng vẫn không có khởi sắc quá lớn.

Thời Anh nhớ đến mình từng thấy thảm điện trong tủ, thế là cuống quít đứng dậy, chuẩn bị chạy đi lấy.

“Anh chờ chút, em đi lấy thảm điện sang đây.” Tuy biết anh không nghe thấy, Thời Anh vẫn nói với anh.

Sau khi Thời Anh rời khỏi phòng, Trì Dĩ Khâm cố gắng đứng dậy, mặc dù hai chân như sắp nhũn ra, nhưng anh vẫn cố đi từng bước một.

Đến được cửa, anh đóng cửa lại, cũng khóa trái luôn.

Bây giờ anh đã ổn hơn lúc nãy một chút, ít nhất là có sức để đứng dậy.

Chỉ là anh không hy vọng có một ai nhìn thấy dáng vẻ tàn phế này của anh.

Yếu ớt, bệnh tật như vậy, sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy đáng thương.

Bệnh tật trên cơ thể, từ trước đến nay đều không phải thứ mà anh có thể khống chế.

Anh không cần sự thương hại của bất kỳ ai.

Không đến một phút đồng hồ, anh nhìn cánh cửa đang hơi rung.

Tuy anh không nghe thấy, nhưng anh biết, nhất định là cô đang gõ cửa bên ngoài.

Trì Dĩ Khâm hít sâu, đỡ bàn, chậm rãi ngồi xuống ghế.

Anh nhắm hai mắt lại.

Ánh trăng chui vào cửa sổ, dừng bên má trái anh, làm cho làn da vốn trắng càng trở nên tái nhợt, bóng dáng anh cô tịch, yên lặng trong bóng tối.

...

Anh gian nan chịu đựng suốt cả một đêm.

Trước đây anh có chuẩn bị thuốc, nhưng lần trước đã bị Trì Dĩ Hàng phá hư.

Anh không kịp chuẩn bị lại.

Mái tóc đen của Trì Dĩ Khâm bết dính mồ hôi, dán vào trán, sau khi trải qua cơn đau, ngay cả hít thở cũng là một loại áp lực.

Cổ họng anh chuyển động, đứng lên, muốn đến phòng bếp tìm chút đồ ăn.

Tuy biết bây giờ dạ dày đang sôi trào, ăn cũng không vô, nhưng anh biết, mình cần phải ăn chút gì đó.

Trì Dĩ Khâm ra khỏi phòng.

Anh nghiêng đầu, bước chân dừng lại, thấy Thời Anh ngồi dựa tường dưới đất, trong lòng ôm một cái thảm điện.

Cô ngủ rất ngon lành.

Đêm qua, hình như cô gõ cửa rất lâu, mà anh thì không quan tâm.

Sau đó không còn động tĩnh gì nữa, anh còn tưởng là cô đã về phòng rồi.

Cô đợi ở đây cả đêm?

Trì Dĩ Khâm nhìn cô, trong mắt có cảm xúc kỳ lạ.

Một lát sau, anh nhấc chân bước đi, nhưng mới được một bước, lại dừng lại.

Do dự một lúc, anh xoay người đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống.

Trì Dĩ Khâm đưa tay đặt sau cổ cô, một tay còn lại đặt dưới khuỷu chân cô.

Anh cắn răng, bế cô dậy, thật sự là cố hết sức.

Nếu như trước đây, bế cô lên hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là bây giờ anh đang rất yếu.

Nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lực cánh tay anh đã đến cực hạn.

___________________

[1] Hình ảnh bánh cuộn:
« Chương TrướcChương Tiếp »