Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lẽ dĩ nhiên.
Ba chữ này, Thời Anh hiểu, cũng chưa từng bài xích, chỉ là sẽ… ngượng ngùng.
Trì Dĩ Khâm cúi đầu nhìn cô, khóe môi dần dần cong lên.
Thi thoảng Thời Anh ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thoáng qua rồi lại thu hồi ánh mắt, đôi mắt lập loè, chính mình còn cảm thấy rất lúng túng, chắc chắn Trì Dĩ Khâm phát hiện. Sự nóng bỏng trên người anh lan truyền sang cô, cảm giác ở làn da có hơi khác thường.
Loại khác thường này, chủ yếu đến từ phía đối lập.
Bởi vì Trì Dĩ Khâm mắc bệnh, xung quanh anh luôn bao phủ khí lạnh, mỗi lần Thời Anh thân mật dựa vào anh, lần nào cũng lạnh run.
Chưa từng có lúc nào nóng như thế này.
Cô càng căng thẳng, tần số giương mắt nhìn anh càng thêm thường xuyên, nuốt nước miếng, khóe môi gần như cứng đờ.
Mà tất cả biểu tình của cô, đều bị Trì Dĩ Khâm thu vào mắt.
Anh nhìn, khóe môi không nhịn nữa, thật sự nở nụ cười, trong con ngươi tràn đầy yêu chiều.
“Anh ăn cơm tối chưa?” Một lúc lâu sau, Thời Anh đột nhiên mở miệng hỏi anh.
Trì Dĩ Khâm gật đầu.
“Vậy có thể uống cái này rồi.” Thời Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói nhanh rồi lui về sau một bước, xoay người chạy xuống dưới lầu.
Chỉ chốc lát sau, cô bưng một cái chén đi lên. Không biết trong chén đựng đầy cái gì, đen tuyền, mùi cũng lạ, có phần giống thuốc.
Thời Anh cẩn thận bưng hai tay, đưa tới trước mặt Trì Dĩ Khâm, cười nói: “Mau uống đi.”
Trì Dĩ Khâm cúi đầu, hơi nghi ngờ nhìn thoáng qua. Nhưng anh cũng không hỏi gì, nhận lấy cái chén, uống một hơi cạn sạch.
Thời Anh vốn đang lấy gì đó trong túi, nhưng vừa mới lấy ra, ngẩng đầu, thấy trong chén đã trống không. Cô sửng sốt, chớp chớp mắt, hỏi: “Không đắng à?” Vừa nãy cô có lén nếm một ngụm, đắng vô cùng, quả thực là ê răng.
Trì Dĩ Khâm thì lại uống hết, mặt không đổi sắc.
“Cũng tạm.” Trì Dĩ Khâm gật đầu, không để ý lắm.
“Hồi nhỏ anh từng uống loại thuốc đắng hơn thế này, quen rồi.” Anh nói một câu, nhẹ nhàng bâng quơ.
Khi đó sinh bệnh, ngoại trừ không nghe thấy, trên người anh còn có rất nhiều di chứng. Một đứa trẻ ở độ tuổi như vậy, điều chờ mong nhất là, mình có thể biến thành một người bình thường.
Giống như mọi người khác.
Cho nên anh nỗ lực uống thuốc, nỗ lực trị liệu. Dù là thuốc đắng, khó uống đến mức nào, anh cũng không rên một tiếng mà uống hết, thậm chí, chuyện anh chờ đợi nhất mỗi ngày chính là uống thuốc.
Đó là tất cả hy vọng của anh.
Nghe thấy những lời này, Thời Anh khó tránh khỏi đau lòng, trái tim thắt lại, chỉ cảm thấy chua xót.
“Anh còn chưa hỏi em, đây là cái gì…” Giọng Thời Anh nhỏ đi rất nhiều, nhìn cái chén không, hỏi: “Lỡ là thứ gì không tốt thì sao?”
“Em đưa thì anh uống thôi.” Trì Dĩ Khâm cúi đầu, bình thản trả lời. Anh ngửi mùi hương còn sót lại trong chén, đại khái là ngửi ra được, trong lòng nắm chắc.
“Chữa bệnh?” Trì Dĩ Khâm nhíu mày, cảm thấy mùi hương quen thuộc, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại có chỗ nào không đúng.
Đây là thuốc trung y trước đây anh từng uống để điều trị hàn tật [1], chỉ là uống đã lâu mà không có hiệu quả, vì thế anh không uống nữa.
[1] Hàn tật: một loại bệnh trong Trung y, biểu hiện là sắc mặt tái nhợt, đau đầu, toàn thân đau nhức, nôn mửa, đau bụng,…
Mấy năm sau lại uống cái này, anh vẫn nhớ rõ mùi, chỉ là có phần nào đó bất đồng với loại trước.
“Em lấy thuốc này ở đâu?” Trì Dĩ Khâm hỏi cô.
“Dĩ nhiên là em có cách của em.” Thời Anh giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, làm sao cũng không nói.
“Không phải anh tin em sao? Vậy anh ngoan ngoãn uống là được. Vì nó, hôm nay em ở phòng bếp nấu rất lâu đấy.” Thời Anh nói sang chuyện khác, đưa tay đến trước mặt anh, lộ ra một đôi tay trắng như tuyết.
“Tay bị hun đỏ luôn này.”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Nấu thuốc này phải luôn ở bên cạnh, nắm chắc nhiệt độ và thời gian, nhiều một chút thiếu một chút đều không thể. Truyện Đô Thị
Thời Anh ở phòng bếp bốn năm tiếng, không rời đi, chỉ vì nấu một chén thuốc nhỏ. Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô làm mấy thứ này, rất nhiều chỗ không quen, nhiều lần bị bỏng. Nhưng may là không quá nghiêm trọng, chỉ đỏ lên, hứng nước một lát là không có việc gì.
“Anh nhìn xem.” Trì Dĩ Khâm liếc mắt một cái là nhìn thấy vết hồng hồng trên cổ tay cô, lập tức nghiêm túc, nâng tay cô lên, đưa đến trước mắt cẩn thận quan sát.
Không trầy da, có hơi đỏ, nhưng không nhìn kỹ là không thấy.
“Không uống thuốc cũng không sao.”
Trì Dĩ Khâm lấy thuốc mỡ ở ngăn kéo bên cạnh, vừa bôi cho cô vừa nói: “Em đừng để mình bị thương, dù sao thì mấy thứ thuốc này, uống vào cũng không nhất định sẽ tốt lên.”
“Sẽ tốt lên.” Ánh mắt Thời Anh kiên định, gật đầu nói chắc chắn: “Em tin người phối thuốc, người đó nói thuốc này hữu dụng thì nhất định sẽ hữu dụng, cho nên anh phải kiên trì uống. Trong một tháng, chắc chắn sẽ có thay đổi.”
Cô vừa dứt lời, Trì Dĩ Khâm đột nhiên nhìn về phía cô, do dự một lát, chậm rãi hỏi: “Ai phối thuốc?”
Thời Anh có thể quen ai, khiến cô tin tưởng như vậy? Trì Dĩ Khâm tò mò.
“Anh không biết người đó.” Thời Anh lảng tránh ánh mắt anh, nhỏ giọng trả lời một câu, hiển nhiên là không muốn nói cho Trì Dĩ Khâm.
Cô không nói thì thôi. Trì Dĩ Khâm cũng không nhất định phải biết, không ép cô.
Có lẽ là anh hiểu, dù Thời Anh có làm gì, cũng đều vì tốt cho anh, cho nên không cần dò hỏi tới cùng.
Chỉ cần là cô nói, vậy anh cứ theo đó mà làm là được.
...
Rạng sáng hai giờ, Thời Anh nằm trên giường, vẫn không ngủ.
Cô mím môi, giống như đang tự hỏi cái gì đó, cứ nằm như vậy, không nhúc nhích. Không biết Trì Dĩ Khâm ngủ chưa, sợ mình lộn xộn thì sẽ đánh thức anh. Tuy rằng hai người họ là vợ chồng, nhưng ở cạnh nhau, vẫn chưa được tự nhiên.
Chắc hẳn là còn chưa quá thân mật, nhưng thân mật hơn một chút, Thời Anh cũng nguyện ý. Tựa như anh nói, hai người họ đã đăng ký, kết hôn cũng vài tháng rồi.
Hai người họ là vợ chồng hợp pháp.
Thời Anh nhích lên tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra, cầm thứ gì đó.
Là một tờ giấy.
Cô niết trong tay, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi xé nó. Sau đó nằm lại gần Trì Dĩ Khâm.
Dáng ngủ của anh rất quy củ, duy trì một tư thế, gần như là không thay đổi, hơn nữa chỉ cần có động tĩnh hơi lớn một chút là anh sẽ tỉnh.
Bởi vì tai, anh vô cùng mẫn cảm với ngoại giới.
Có điều vì uống thuốc kia, đêm nay anh ngủ sâu hơn trước một chút, ngay cả Thời Anh chui ra khỏi ngực anh, anh cũng không biết.
Một tay Thời Anh chống trên giường, người hướng về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên tai Trì Dĩ Khâm.
Một nụ hôn tràn đầy đau lòng.
Cánh môi cô còn chưa rời đi, trước mặt lại đột nhiên có một cái bóng, trực tiếp lật qua đè lên người cô, một tay đè lại tay cô, tay kia duỗi đến eo, ôm cô lại.
Dáng vẻ này, tương đương với ôm cả người cô vào lòng.
“Tối muộn rồi em còn muốn làm gì?” Trì Dĩ Khâm cúi người, lúc này còn có thể cảm nhận được vành tai mình ấm áp.
Vừa mới tỉnh ngủ, giọng anh rất khàn, ánh mắt cũng mơ màng.
Anh uống chén thuốc Thời Anh đưa, lúc ấy cảm thấy buồn ngủ nên ngủ trước, bản thân cũng không nghĩ gì nhiều. Cho đến khi cô hôn lên tai anh, trái tim anh run rẩy, ma xui quỷ khiến tỉnh lại.
Loại cảm giác có dòng điện chạy qua này, đủ để chi phối mỗi một dây thần kinh.
“Cái này từ bỏ.” Thời Anh giật giật cánh tay bị anh đè, nhỏ giọng nói một câu.
Không hiểu ý cô lắm, vì thế Trì Dĩ Khâm cúi đầu nhìn xem, thấy trên tay cô có cái gì đó.
“Chính là cái hợp đồng chúng ta kí.” Thời Anh giải thích: “Em tin tưởng anh, cho nên không cần cái này. Em xé nó, sau này sẽ không còn nữa, cũng không cần có thêm.”
“Ngay lúc này, em nói tin tưởng anh, vậy còn quá sớm.”
Trì Dĩ Khâm nhìn cô, ánh mắt ngưng trọng hồi lâu.
Thời Anh còn chưa phản ứng lại, anh đã buông cổ tay cô ra.
Trong lúc cô hoàn toàn chưa kịp thu hồi tay, anh lại nắm tay cô, mười ngón tay đan xen, rất chặt.
Mảnh giấy vụn lập tức vụt ra, đong đưa rơi xuống mép giường.
“Đến buổi tối, đừng tin tưởng anh.” Giọng Trì Dĩ Khâm càng ngày càng trầm, nhìn vào mắt Thời Anh, yêu chiều như có thể hóa thành nước.
“Thời Anh, anh muốn làm chút chuyện nên làm.”
Anh như đang trưng cầu ý kiến cô, lại như đang thông báo.
Cơ thể Thời Anh dần cứng đờ, ngơ ngác nhìn anh, không cử động. Cho đến khi cảm giác bàn tay anh nóng lên, đặt trên eo cô, có cảm giác nóng rực khác thường.
“Em nói đi, có thể chứ?” Trì Dĩ Khâm hỏi tiếp.
“Có… có thể.” Thời Anh lắp bắp, lúc gật đầu đồng ý, trái tim như run lên.
“Có thể cái gì?” Trì Dĩ Khâm cố ý hỏi lại cô.
“Cái gì cũng được…” Thời Anh trả lời anh, giọng càng ngày càng nhỏ.
Thân thể như bị tê liệt.
Mùa đông, trong phòng có máy sưởi, đắp một cái chăn mỏng là có thể thoải mái, nhưng bình thường vì Trì Dĩ Khâm sợ lạnh nên chăn của họ rất dày.
Còn bây giờ, chăn rơi xuống đất, trên người không có bất cứ thứ gì che đậy, trán cô lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Có hơi nóng.
Càng ngày càng nóng.
...
Trì Dĩ Khâm chưa từng có một khắc giống như bây giờ, hy vọng tai mình có thể nghe được đến thế.
Trước đây anh chưa từng nghĩ tới vấn đề ở phương diện này. Đứng trước vấn đề khỏe mạnh của cơ thể, tất cả vấn đề khác đều phải lùi về sau. Hơn nữa nội tâm anh chứa đựng sự âm u, chưa từng nghĩ tới, có một ngày ở bên cạnh mình, sẽ có thêm một người khác kề cận.
Dường như đây là chuyện rất xa xôi với anh, nhưng hiện tại, chuyện này không hề xa xôi.
Anh muốn nghe thấy âm thanh của cô.
Có điều dù không nghe thấy, anh vẫn có thể tưởng tượng ra, nỉ non khiến cả người anh hưng phấn, kích động mỗi một mạch máu trên người.
Còn có dáng vẻ cô cắn môi dưới, nỗ lực kiềm chế, gương mặt đỏ bừng.
Giọng của Thời Anh, nhất định là rất êm tai.
Lúc cô ở bên tai nhẹ nhàng nói “em yêu anh”, âm thanh dịu dàng của cô, dường như anh có thể nghe được rõ ràng.
Chính là một Thời Anh như vậy, từng chút từng chút đến gần anh.
Cô gái tốt đẹp như thế, là vợ của anh.
Hiện tại là thế, tương lai sau này, cả đời cũng thế, sẽ không thay đổi.
Âm thanh trong phòng dần yên ắng lại.
Tất cả động tĩnh tạm dừng, quay về an tĩnh.
“Tắt máy sưởi đi.” Thời Anh lên tiếng nói chuyện, nhìn Trì Dĩ Khâm, kéo tay anh, mặt còn đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Nóng quá.”
“Không được.” Trì Dĩ Khâm cầm khăn ướt đến, không đồng ý: “Tắt sẽ cảm lạnh, giờ em không thể cảm lạnh được.”
Anh chỉ nói vậy, thế nhưng Thời Anh rất nhanh chóng hiểu ý anh.
Đúng là không thể cảm lạnh, sẽ tổn hại đến thân thể.
Vì thế cô mím môi, vùi đầu vào gối, bất tri bất giác, hơi thở lại nặng thêm.
“Anh lau qua cho em, sau đó đưa em đi tắm.” Trì Dĩ Khâm đứng dậy, lấy khăn ướt lau mồ hôi cho cô, nói: “Tắm qua một chút là được.”
Thời Anh chôn đầu, không nói gì.