Chương 34:

Thúy Liễu tán thưởng liếc mắt nhìn hắn, tiểu tử này biết nói chuyện.

Sau khi vào phòng, Tiểu Hỉ Tử nhanh nhẹn mà thỉnh an, "Thỉnh an Phúc Tấn."

An Thanh giơ tay lên, để cho hắn đứng dậy đáp lời: "Ngươi có biết, ở trong cung này nơi nào có thể tìm được nông cụ tiện tay không?"

Tiểu Hỉ Tử sửng sốt một chút, Phúc Tấn trong cung này muốn làm gì?

Nhưng hắn lại không lắm miệng, chỉ trả lời: "Hồi bẩm Phúc Tấn, ngài muốn nông cụ kiểu dáng gì, nô tài có thể cho người của phòng thu mua mang từ ngoài cung vào."

An Thanh như có chút suy nghĩ, tìm chỗ thu mua từ ngoài cung mang vào, lúc này tóm lại là có chút làm người khác chú ý, vẫn là qua vài ngày nữa rồi nói sau.

"Có thể tìm được xẻng sắt và cuốc nhỏ trong cung không?" Nàng hỏi.

Tiểu Hỉ Tử suy tư một lát: "Nô tài có một người làm việc tại Phụng Thần uyển Hoa Điểu phòng, xẻng sắt và cuốc nhỏ bọn họ hẳn là có, đợi lát nữa nô tài đi tìm xem."

An Thanh hơi gật gật đầu, "Ngươi thuận tiện lấy thêm một ít chậu hoa có đất từ Phụng Thần uyển Hoa Điểu phòng tới đây."

Dứt lời, nàng xoay người nhìn về phía Thúy Liễu, "Đi lấy chút bạc cho hắn."

Làm việc trong cung này, đạo lý bạc mở đường nàng vẫn hiểu.

Tiểu Hỉ Tử cầm bạc từ trong phòng đi ra, trong lòng càng thêm kiên định quyết tâm về sau phải làm việc thật tốt.

Mặc dù ngoài miệng hắn nói người làm việc trong Phụng Thần uyển Hoa Điểu phòng là người quen, thật ra chỉ là để thể hiện trước mặt Phúc Tấn một chút, đã chuẩn bị sẵn tinh thần lén lấy bạc cầu người làm việc rồi.

Ở trong cung này, phía dưới này càng coi trọng đạo lý đối nhân xử thế, cũng càng thực tế hơn, chỗ dùng bạc tự nhiên cũng càng nhiều.

Không ngờ Phúc Tấn mới tiến cung lại có thể nghĩ đến nỗi khó xử của những người làm việc ở phía dưới như bọn họ.

Có chủ tử như vậy, hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt, viện này của bọn họ trước mắt còn không có thái giám quản sự, về sau cố gắng tranh làm thái giám quản sự mới tốt.

Lăn lộn cả buổi sáng, cuối cùng An Thanh cũng có thể nghỉ trưa.

Tử Tô giúp nàng tháo kỳ đầu[1], hầu hạ nàng thay áo trong, đợi nằm lên giường lớn mềm mại, không bao lâu sau trong phòng ngủ truyền đến tiếng hít thở đều đều của An Thanh.

[1] Kỳ đầu: là phụ kiến tóc của nữ nhân nhà Thanh.

Nàng ngủ một giấc thoải mái, lại không biết trên dưới cả cung đều đang thảo luận về nàng, vị Ngũ Phúc Tấn mới nhậm chức này.

Trước đó lời đồn về "Hắc Phúc Tấn" đã truyền đi xôn xao như vậy, cho nên, sáng nay An Thanh vừa xuất hiện ở trong cung, lời đồn này mặc dù không công tự phá, nhưng vẫn nhấc lên một làn sóng.

Ngoài ra, chuyện Khang Hi thưởng An Thanh một thanh ngọc như ý, còn có một đề tài khác trong cung.

Có người thì nói chuyện phiếm một chút, nhưng có người lại trằn trọc.

Hậu viện Dục Khánh cung của Thái tử, chỗ Thái tử phi.

"Hoàng a mã thật sự thưởng Ngọc Như Ý cho nàng sao?" Trong thần sắc Thái tử phi hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn chằm chằm tiểu thái giám quỳ trên mặt đất hỏi.

Tiểu thái giám trả lời: "Chính xác trăm phần trăm, trong cung đều truyền khắp nơi, Hoàng Thượng rất hài lòng với người nhi tức này."

Hoàng thượng hài lòng phúc tấn lão ngũ? Thái tử phi lập tức có chút luống cuống.

Muốn hỏi Thái Tử Phi ở trong cung này sợ nhất cái gì, không phải sợ Thái Tử thất sủng, mà là mất đi vị trí con dâu số một trong lòng Khang Hi.

Trong cung không thiếu nhất chính là người mượn gió bẻ măng cùng chế giễu.

Từ lúc bắt đầu Thái tử đã không thích nàng ta, trái lại càng thiên vị trắc phúc tấn và đám Cách Cách ở hậu viện, nhớ lúc đó Dục Khánh cung trên dưới đều sủng ái nàng ta không được lòng Thái tử, những kẻ tiểu nhân kia cũng không có ngáng chân nàng ta.

Nhưng từ khi nàng ta được mấy lần tán dương từ chỗ Hoàng A Mã, cho Thái tử cho Dục Khánh cung thêm mấy lần mặt mũi, Thái tử mới đối đãi với nàng ta tốt hơn mấy phần.