Chương 33:

Bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng đã đến giờ ăn sáng.

Cung đình và kinh thành đời nhà Thanh đều theo chế độ hai bữa ăn, tức bữa sáng cùng bữa tối, nhưng thời gian hai bữa cơm này cùng thời gian ba bữa cơm hiện đại thì khác nhau.

Dựa theo quy định trên chế độ, bữa sáng vào sáu rưỡi sáng, bữa tối thì vào mười hai giờ rưỡi trưa, nhưng trên thực tế, bữa sáng đều là khoảng mười hai giờ trưa, bữa tối bình thường vào khoảng sáu giờ tối.

Đương nhiên, ngoại trừ "bữa ăn" ra, trong này còn có các loại "điểm" phối hợp, trước giữa trưa có tảo điểm, trước sau buổi trưa có ngọ điểm, trước sau buổi tối có vãn điểm, ban đêm còn có bữa ăn khuya.

Giống như An Thanh và Dận Kỳ buổi sáng đã dùng điểm tâm sáng mới tiến cung, nếu không căn bản không chống đỡ được đến lúc này.

Nhưng mà những thứ này nếu như ăn hết toàn bộ, một ngày phải ăn sáu bảy bữa, chủ tử trong cung hiếm khi ăn nhiều như vậy, ngọ điểm và vãn điểm cách canh giờ hai bữa ăn quá gần, bình thường đều sẽ chọn một.

Vừa rồi Dận Kỳ mới cho người tới truyền lời, nói là có việc không đến viện của nàng dùng bữa, lúc này An Thanh chỉ cần lo cho bản thân nàng là được.

A ca thống nhất tất cả ăn ngự trà thiện phường, tất cả người của A ca viện đều phải làm theo phân lệ của mình, nếu muốn ăn gì khác cũng có thể cầm bạc đi gọi món.

An Thanh mặc dù ở trên phương diện ăn uống có chút chú ý, nhưng ngày đầu tiên cũng không tiện quá phô trương, cũng không gọi món ăn, chỉ cho người theo phân lệ đi truyền thiện.

Thức ăn Mãn Châu lấy hấp hầm chưng làm chủ, phần của An Thanh Phúc Tấn rất phong phú, có cả cừu aga thịt heo, gà vịt cá cũng đều nguyên một con, còn có các loại rau quả, các loại trà sữa bánh trái các loại, bày đầy một bàn lớn.

Nhưng những thứ này rõ ràng không quá hợp khẩu vị của nàng, luôn cảm thấy có chút ăn vào vô vị, An Thanh dùng qua loa một chút, liền thưởng thức ăn còn lại cho người trong viện.

Xuân Hiểu nhìn An Thanh thật sự là không ăn gì, liền nói: "Phúc Tấn, giữ lại những điểm tâm này đi, chờ ngài nghỉ ngơi xong rồi ăn, nô tỳ ở phòng trà nhỏ hâm nóng cho ngài."

Ngoại trừ ngự trà thiện phòng thống nhất ra, trong các viện đều có một phòng trà nhỏ, ở nơi đó nấu chút nước trà, hâm nóng chút bánh ngọt các loại, phòng trà nhỏ trong viện vừa rồi An Thanh cũng đi xem một chút, bộ dáng cũng không tệ lắm.

"Được, ngươi xem rồi làm đi."

Xuân Hiểu đáp, dường như nghĩ đến điều gì, lại nói: "Chủ tử, nô tỳ muốn dựng một cái lò bên ngoài cửa sổ phòng trà nhỏ, giống như khi chúng ta ở Khoa Nhĩ Thấm, ngài thấy được không?"

Dứt lời, nàng ấy lại bổ sung một câu, "Nô tỳ đã hỏi rõ ràng, cái này ở trong quy chế, không khác người."

An Thanh tất nhiên là không có đạo lý không đồng ý, lò đất này, cũng chính là lò nướng bánh mì, lò nướng phiên bản đơn giản.

Trước đó khi ở Khoa Nhĩ Thấm, nàng đã lần mò rất lâu mới làm ra được một món, bình thường Xuân Hiểu dùng hầm đất kia để phục chế lại cho nàng không ít món ăn hiện đại.

Sau khi dùng xong bữa trưa, An Thanh bảo Thúy Liễu đi gọi Tiểu Hỉ Tử vào, nói là có việc muốn hỏi hắn.

Tiểu Hỉ Tử đi theo sau lưng Thúy Liễu: "Tỷ tỷ tốt, ta không có kiến thức, Phúc Tấn tìm ta có chuyện gì, tỷ nói rõ cho ta biết đi."

Thúy Liễu đương nhiên biết là chuyện gì, lại cố ý không để lộ cho hắn: "Chuyện gì ngươi đợi chút sẽ biết, thông minh một chút, Phúc Tấn dặn dò chuyện gì cứ làm cho tốt, tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt cho ngươi."

Tiểu Hỉ Tử vội vàng nói: "Làm việc cho Phúc Tấn, là vinh hạnh của nô tài, không dám nhận chỗ tốt."

Dù sao mặc kệ là chuyện gì, loại cơ hội lộ mặt trước Phúc Tấn này, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua, ánh mắt hâm mộ của những người khác lúc vừa mới tới hắn đều nhìn thấy.