Chương 19:

Đối với việc có thể tận mắt nhìn thấy "Thiên cổ nhất đế" Khang Hi trong lịch sử, An Thanh tất nhiên là vô cùng chờ mong.

Nói đến Hoàng đế Khang Hi của triều Thanh, trong mắt nhà lịch sử học, y là một nhà chính trị và nhà quân sự xuất sắc, cũng là một vị đế vương cổ đại kiệt xuất, càng là bởi vì sự kiện "Cửu vương đoạt đích" được truyền bá rộng rãi trong các loại phim truyền hình ở hậu thế.

Nhưng trong mắt nhà nông học, Khang Hi còn có một mặt không muốn người khác biết —— một vị chuyên gia nuôi trồng ra lúa nước sản lượng cao.

Khang Hi là vị chuyên gia trồng trọt duy nhất, tự mình nuôi trồng ra lúa nước sản lượng cao trong các đế vương cổ đại, cũng chính là loại lúa chống hạn do y tự mình bồi dưỡng, khiến sản lượng lúa nước Giang Nam tăng gấp đôi, còn kết thúc lịch sử Trường Thành phía Bắc không thể trồng lúa nước.

Trong giới nông học, Khang Hi có danh hiệu "Viên Long Bình trước Viên Long Bình[1]", có thể thấy được địa vị và sức ảnh hưởng của nó.

[1] Viên Long Bình là tên một kỹ sư nông nghiệp.

An Thanh là một nghiên cứu sinh nông học, vẫn luôn có độ hảo cảm tương đối cao đối với Khang Hi, cho nên đối với đoạn lịch sử này của Khang Hi triều cũng coi như tương đối hiểu rõ.

Bỏ qua những thứ khác, thân là một đế vương, y nguyện ý bỏ ra mười năm để tự mình nôi trồng lúa nước, lại tốn hơn hai mươi năm thời gian mở rộng khắp cả nước, phần sức chịu đựng cùng tính kiên trì này, cũng đã rất hiếm có.

Ít nhất có thể chứng minh Khang Hi là một vị đế vương trong lòng chứa bách tính, có triển vọng.

Hai người An Thanh và Dận Kỳ được tiểu thái giám dẫn đi, từ phòng phụ của Càn Thanh cung đi thẳng tới Đông Noãn Các, sau khi bước vào cửa điện, bởi vì quy củ, nàng vẫn luôn cúi đầu, đi theo bên cạnh Dận Kỳ dập đầu hành lễ.

"Đứng lên hết đi." Giọng Khang Hi đầy khí thế từ trên truyền xuống.

"Tạ ơn hoàng a mã!"

Sau khi hai người tạ ơn đứng dậy, Khang Hi hỏi qua loa mấy câu về việc nhà, cuối cùng An Thanh cũng có cơ hội nhìn trộm thánh nhan của Thiên Cổ Nhất Đế.

Nói như thế nào đây, quanh thân uy nghiêm cùng khí thế hào hùng, nhưng tướng mạo lại bình thường hơn một chút.

Cũng không thể nói là bình thường, chỉ là không có cách nào quy về hàng ngũ tuấn mỹ.

Nhưng mà, tính toán tuổi của Khang Hi, năm nay cũng hơn bốn mươi, giống như đại thúc, ở cái tuổi này, ngoại hình sớm đã không còn quan trọng, quan trọng là khí chất.

Mà Khang Hi một người văn võ song toàn, lại quanh năm ngồi ở vị trí cao như Hoàng đế, khí chất tự nhiên sẽ không kém.

"Nhà lão Ngũ, đi vào kinh thành đã quen chưa?" Khang Hi đột nhiên nhìn về phía An Thanh, quan tâm hỏi.

An Thanh không hoảng, trước tiên ngồi xổm phúc thân: "Tạ ơn hoàng a mã quan tâm, nhi tức (con dâu) tất cả đều tốt."

Khang Hi khẽ gật đầu, lại thuận miệng hàn huyên vài câu với nàng, chủ đề đều xoay quanh chuyện trong nhà và cha nàng.

An Thanh từ đầu tới cuối trả lời có lễ có tiết, trật tự rõ ràng, không thấy bất kỳ câu nệ bối rối gì.

Không tệ, ngược lại là người có thể bình tĩnh ổn định, Khang Hi thầm nghĩ.

Mấy năm nay, Khang Hi ít nhiều cảm thấy có chút thiệt thòi cho nhi tử lão Ngũ này.

Năm đó y cảm thấy dưới gối Hoàng Ngạch Nương trống rỗng, liền đặt lão Ngũ ở bên người bà ấy nuôi nấng, lão nhân gia về mặt ăn uống đích thật là nuôi hài tử rất tốt, nhưng lại không chú trọng học tập của lão Ngũ.

Y vì hiếu đạo, cũng không tiện nhúng tay quá mức.

Ai! Điều này cũng tạo thành lão Ngũ so sánh với các huynh đệ khác, đúng là hơi có vẻ ngu dốt và bình thường hơn một chút.