"Ngày thường nàng thích làm gì?" Dận Kỳ đột nhiên hỏi.
An Thanh có lẽ không biết trong đầu Nguyễn Dao bổ ra một vở kịch lớn như vậy, cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời: "Trồng chút đồ đi."
Dận Kỳ khẽ gật đầu, theo bản năng cho rằng nàng nói trồng chút đồ vật là trồng hoa, trong hậu cung không ít phi tử đều thích chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ.
"Hoàng Mã ma cũng thích trồng hoa, trong Ninh Thọ cung có noãn phòng chuyên dùng để trồng hoa, còn có mấy tiểu thái giám rất biết chăm sóc hoa cỏ."
An Thanh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chép miệng, cuối cùng cũng không giải thích.
Được rồi, nàng thỉnh thoảng cũng trồng chút ít hoa.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện một hồi lâu, sau khi dùng bữa xong, canh giờ quả thật không còn sớm, cũng nên nghỉ ngơi.
An Thanh gọi nha hoàn thϊếp thân Tử Tô và Thúy Liễu tới hầu hạ nàng đi tắm rửa thay quần áo ở phòng tắm cách vách, sau khi nàng thu xếp xong, Dận Kỳ mới để thái giám hầu hạ hắn đi rửa mặt.
Đợi đến khi hắn trở lại phòng ngủ, An Thanh đang trải chăn trên giường, cô mặc một bộ áo trong lụa đỏ, dáng người mỹ lệ như ẩn như hiện.
Dận Kỳ vén màn lên, lên giường.
"Nghỉ ngơi đi."
"Được..."
Nến đỏ tắt, hô hấp của hai người đan vào nhau trong hồng trướng, có thể nghe thấy rõ ràng.
*
Tia nắng ban mai vừa ló.
An Thanh tỉnh lại trong từng đợt gọi khẽ của Tử Tô, nàng xoa xoa vòng eo đau nhức mở mắt ra, "Tử Tô, đã là canh giờ nào rồi?"
Tử Tô trả lời: "Phúc tấn, giờ Dần ạ."
An Thanh lập tức đau khổ: "Sớm như vậy à."
Tử Tô biết rõ chủ tử nhà mình sợ nhất là dậy sớm, mỗi lần đều lề mề rất lâu, nhưng lúc này không có cách nào khác, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ: "Phúc tấn, lát nữa phải vào cung thỉnh an, không thể ngủ nữa."
Ở gian ngoài, Dận Kỳ được thái giám hầu hạ thay quần áo, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng lẩm bẩm của phúc tấn nhà mình khi nằm trên giường, đáy mắt không khỏi hiện lên nụ cười.
"Hôm nay đúng là dậy sớm một chút, trước tiên phải đi Thái Hòa điện tiến hành lễ tạ ân, chờ đến lúc trưa giờ nghỉ, có thể ngủ nhiều hơn một chút."
Căn cứ tổ chế, bất kể là tôn thất vương công, hay là hoàng tử a ca, nếu phụng chỉ tứ hôn mà cưới nữ nhi vương công quý tộc Mông Cổ, ngày thứ hai sau khi thành hôn phải đi Thái Hòa điện tiến hành lễ tạ ân.
Cho nên, bọn họ trước khi tiến cung thỉnh an còn phải đi Thái Hòa điện một chuyến.
An Thanh tự nhiên là biết quan hệ lợi hại, nàng chỉ là quen nằm ỳ một chút mà thôi, không nghĩ tới lại bị Dận Kỳ bắt gặp, không khỏi có chút xấu hổ.
Tiểu cung nữ lần lượt bưng khăn nước nóng đi vào, đợi khăn nóng đắp lên mặt, An Thanh cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh vài phần.
Lúc này, Dận Kỳ đã rửa mặt chải đầu xong, đi chính điện.
An Thanh tương đối phiền toái, sau khi rửa mặt xong, còn phải trang điểm.
Đầu tóc chải lên tương đối rườm rà, tiểu cung nữ phụ trách chải đầu là phủ nội vụ đưa tới, tay nghề cũng không tệ lắm, đợi chải đầu xong, Tử Tô liền thay thế vị trí tiểu cung nữ, trang điểm cho An Thanh.
Thoa son điểm phấn, vẽ lông mày, thoa son môi... Cuối cùng, Tử Tô lấy ra trâm Thất phượng ngậm châu bằng vàng ròng từ trong hộp trang sức kia cắm ở trên đầu mới tính là đại công cáo thành.
"A? Phúc Tấn, nô tỳ sao lại phát hiện ngài hình như có chút không giống lúc trước." Thúy Liễu ở một bên sợ hãi than.
An Thanh có chút buồn cười, cả đêm không gặp, có thể có cái gì khác biệt.
"Có chỗ nào không giống."
Thúy Liễu lại nghiêng đầu nhìn mấy lần, "Hình như càng xinh đẹp hơn."
An Thanh cho rằng nàng ấy đang cố ý trêu chọc mình: "Thật sao, vậy ta phải nhìn cho kỹ, nếu như phát hiện ngươi lừa gạt ta, hôm nay sẽ phạt ngươi."
Dứt lời, nàng cầm gương đồng bên cạnh tới gần một chút, khi thấy rõ chính mình trong gương, đột nhiên sửng sốt một chút.
Hình như là có chút không giống, nhất là giữa lông mày có thêm chút ý vị thành thục.
Điều này không khỏi làm cho nàng nghĩ tới chuyện hai người tối hôm qua lăn qua lăn lại đến nửa đêm.