Đại Bố vừa vặn có một đôi tử nữ long phượng thai đã đến lúc lập gia đình, theo bổn ý của Khang Hi, trong chuyện hôn sự, y không muốn để cho nhi tử của mình cùng vương công quý tộc Mông Cổ có dính dáng quan hệ, căn bản là công chúa hoặc quận chúa đi phủ Mông.
Trước mắt công chúa trong cung tuổi thích hợp kết hôn chỉ có Tứ công chúa, nhưng Khang Hi sớm đã xác định để nàng ấy gả cho Khách Nhĩ Khách Mông Cổ, mấy công chúa phía dưới còn nhỏ, tôn thất bên kia nhất thời thật đúng là tìm không thấy ứng cử viên vừa tuổi.
Lão Ngũ lớn lên dưới gối Thái hậu, vốn cũng có liên quan mật thiết với Khoa Nhĩ Thấm bên kia.
Sau nhiều lần cân nhắc, lão Ngũ đã trở thành người thích hợp nhất trong mối hôn sự này.
"Quả thực là hoang đường, Đại Bố tốt xấu gì cũng là Quận Vương, đích nữ trong nhà cho dù không phải cơm ngon áo đẹp, đó cũng là được nuông chiều mà lớn lên đấy, bán than ông, mắc công bọn họ nghĩ ra được!" Khang Hi vỗ bàn, tức giận mắng.
Lương Cửu Công vội phụ họa: "Vạn tuế gia nói đúng, đều là một số tin đồn vô căn cứ mà thôi."
Nữ nhi của nhà vương công quý tộc, ai mà không phải được nuông chiều từ nhỏ, cho dù làn da trời sinh đen hơn một chút, đó cũng là có ngàn vạn biện pháp dưỡng trở về, trên mặt chung quy không đến mức nhìn không được.
Không nói đến những thứ khác, thứ Thái Y viện trong cung không thiếu nhất chính là phương thuốc dưỡng nhan.
Khang Hi tự nhiên cũng biết đạo lý này, nhưng cuối cùng vẫn có chút không yên lòng.
Bây giờ bên ngoài truyền thành như vậy, nếu Phúc Tấn này thật sự quá không vừa mắt lão Ngũ, Khang Hi cũng sợ ủy khuất nhi tử này của mình.
Lương Cửu Công mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lên tiếng khuyên giải an ủi: "Trước đây khi ngự tiền diện thánh, nô tài nhìn ngũ quan của tiểu tướng quân Y Đức Nhật rất tuấn lãng, đã là song sinh, vậy tướng mạo của Ngũ Phúc Tấn nhất định cũng không kém."
Khang Hi khẽ gật đầu, lời này cũng không tệ.
Ở đây y có chân dung, nhìn từ hình dạng, ngũ quan quả thật không tệ.
Nghi phi chuyến này tự nhiên sẽ không đến không, không bao lâu sau, Đại a ca và Tam a ca đã bị gọi đến Càn Thanh Cung, Khang Hi mắng hai người một trận.
Hai người mặt xám mày tro đi ra khỏi Càn Thanh cung, trong lòng cũng bắt đầu oán trách lão Ngũ, chuyện này còn nháo đến trước mặt Hoàng a mã, không khỏi chuyện bé xé ra to.
*
An Thanh không thể nào biết được chuyện bên trong Tử Cấm Thành, lúc này trong tay nàng có không ít chuyện phải bận rộn.
Mắt thấy sắp đến Tết, a nương của nàng bận rộn chuẩn bị đồ cưới cho nàng, liền giao việc ăn tết cho nàng xử lý.
Năm sau, vừa qua tháng hai, Khang Hi lần thứ ba thân chinh Chuẩn Cát Nhĩ đến Ninh Hạ, cha của An Thanh và ba người huynh đều lên chiến trường.
Người Mãn Châu kính trọng nhất là Ba Đồ Lỗ, dựa vào quân công nói chuyện, trước khi xuất chinh, Y Đức Nhật thề son sắt nói nhất định sẽ lập chiến công cho nàng nở mày nở mặt.
An Thanh cũng không cầu bọn họ lập chiến công gì, ngàn dặn vạn dò phải lấy an toàn làm đầu, thời đại vũ khí lạnh, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, chỉ cần bình an trở về là tốt rồi.
Chiến sự tiền tuyến vẫn tính là thuận lợi, thỉnh thoảng lại có tin chiến thắng truyền đến, quân đội của cha nàng bị Khang Hi giữ lại phía sau, không ở tiền tuyến thì cũng an toàn hơn chút.
Hôn sự của An Thanh định ở tháng năm, vốn tưởng rằng sẽ chịu ảnh hưởng của chiến sự, có thể kéo dài hôn kỳ về sau, nhưng mặc kệ là tiền tuyến hay là Tử Cấm Thành, đều không có truyền đến tin tức trì hoãn, bọn họ cũng chỉ có thể chuẩn bị đúng hạn.
Trung tuần tháng tư, tiền tuyến truyền đến tin tức Cát Nhĩ Đan bỏ mình, tìm báo mấy người Đan Tể Lạp mang theo hài cốt Cát Nhĩ Đan và nữ nhi Cát Nhĩ Đan đầu hàng quân Thanh.
Không bao lâu, Khang Hi khải hoàn hồi triều, cha và ba ca ca An Thanh rốt cục mang theo tộc nhân bộ lạc trở về.
Thời gian cấp bách, đội ngũ đi Tử Cấm Thành đưa dâu cũng sắp xuất phát, lần này do ba ca ca An Thanh hộ tống nàng xuất giá.
Một hàng xe ngựa dài đựng đồ cưới, từ thảo nguyên trùng trùng điệp điệp đi về hướng nam, dọc theo đường đi mọi người không dám trì hoãn, hơn nửa tháng sau, đoàn xe đưa dâu rốt cục cũng chạy tới kinh thành trước hôn kỳ năm ngày.