Chương 40

Editor: Mặc Nam

Ôn Hinh liền sửng sốt một chút.

Nhìn Triệu Bảo tới, ngay sau đó hỏi: “Tặng người đến đây cũng sẽ không đưa đến trong viện của một cách cách, ai bảo ngươi tới truyền lời?”

Tô Bồi Thịnh đi theo Tứ gia làm việc, ứng phó việc này đầu tiên chính là đồ đệ Vương Đức Hải của Tô Bồi Thịnh .

Vương Đức Hải lại gian manh linh hoạt, người khác tặng mỹ nhân tới cửa, chính hắn không dám quyết định, liền muốn mang việc này đẩy đến trên người nàng sao?

Ôn Hinh vừa hỏi, Triệu Bảo cũng hiểu được, tức khắc sắc mặt đen lại: “Đều là nô tài không được việc, nô tài liền đi đáp lời.”

Ôn Hinh gật đầu, nhìn Triệu Bảo chạy như bay rời đi.

Lúc này Vân Linh nói: “Vương Đức Hải không có ý tốt, cố ý muốn làm khó cách cách.”

Trong lòng Ôn Hinh có chút bực bội, dâng tặng mỹ nhân là thủ đoạn quan viên hương thân địa phương nịnh bợ bề trên, mỹ nhân kế là thủ đoạn tầm thường nhất nhưng lại dùng được nhất.

Nàng là một tiểu cách cách, dù Tứ gia thu người nàng cũng không thể nói gì.

Dù là phúc tấn đều vui vẻ chúc mừng Tứ gia, nàng tính cái gì?

Nhưng trong lòng nàng vẫn khó chịu.

Cảnh thị bị Tứ gia lưu tại Thái Nguyên dưỡng bệnh, nàng rất có chút ngoài ý muốn.

Kỳ thật Cảnh thị chỉ bị phong hàn nhẹ, cho dù đi theo lên đường, thỉnh lang trung đi cùng cũng không trở ngại.

Có lẽ vì Cảnh thị cùng chính mình phân cao thấp, làm Tứ gia không thích nàng ta, xảy ra chuyện như vậy, Cảnh thị liền bị lưu lại.

Lúc Ôn Hinh biết tin tức này, đầu tiên là vui vẻ, vui vẻ qua đi lại có chút bi ai khó nói.

Nhìn xem, không tạo niềm vui cho người chính là kết cục như vậy.

Nói vứt bỏ liền vứt bỏ.

Tuy rằng Tô Bồi Thịnh nói Cảnh cách cách tự thỉnh lưu lại dưỡng bệnh, nhưng Ôn Hinh ở thời đại này ngây người lâu như vậy, có một số việc trong lòng biết rõ ràng.

Phong hàn của Cảnh cách cách tới thật kỳ quặc, nhưng nàng không thể hỏi, không thể tra, chỉ có thể làm bộ không biết.

Tứ gia sẽ không ra lệnh làm chuyện như vậy, nhưng nô tài phía dưới vì khiến cho chủ tử vui, việc gì cũng đều làm được.

Mấy ngày gió lạnh Ôn Hinh đều lên đường, vốn có chút đau đầu, lúc này lại nghĩ tới mấy mỹ nhân tâm càng khó chịu, liền dứt khoát đi ngủ.

Thời điểm Tứ gia trở về trời hoàn toàn tối, viện tử đầy người im ắng một chút thanh âm cũng không có, khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn.

Lấy tính tình Ôn Hinh, tự nhiên nên vô cùng náo nhiệt.

“Sao lại thế này?”. Tứ gia nhíu mày hỏi, nhấc chân liền hướng vào trong phòng.

Tô Bồi Thịnh đi theo Tứ gia ra ngoài một ngày nào biết việc gì, Vương Đức Hải lúc này liền vội tiến lên đáp lời.

“Hồi bẩm chủ tử gia, hôm nay có người tặng mấy mỹ nhân lại đây, nô tài không dám làm chủ liền hỏi Ôn cách cách. Kết quả cách cách nói gió lạnh người không khỏe cần nghỉ ngơi, nô tài thỉnh lang trung tới, còn chờ bên ngoài.”

Tô Bồi Thịnh liền nhìn Vương Đức Hải một cái, nha, lời này nói ra rất thú vị.

Trước nói chuyện dâng tặng mỹ nhân, sau lại nói Ôn cách cách bị bệnh, người không biết còn tưởng rằng Ôn cách cách bị mỹ nhân chọc giận.

Nhãi ranh muốn làm cái gì?

Tứ gia cũng không quan tâm chuyện mỹ nhân trước, nghe Ôn Hinh bị bệnh, liền đi nhanh vào phòng.

Vương Đức Hải sửng sốt một chút, chủ tử gia cứ như vậy đi rồi?

Chẳng lẽ không nên hỏi một câu ai đưa mỹ nhân, an trí người như thế nào sao?

Trong lòng Tô Bồi Thịnh cười nhạo một tiếng, nhìn đồ đệ ngu xuẩn liếc mắt một cái, xoay người liền sai người thỉnh lang trung chờ trong sân, chính mình lập tức vào nhà phụng dưỡng.

Tay Tứ gia đặt trên trán Ôn Hinh, cảm giác hơi hơi nóng lên, Vân Linh bên cạnh quỳ đáp lời: “Cách cách vào cửa liền nằm xuống, lúc trước ở trên đường liền có chút không dễ chịu, nhưng không muốn chủ tử gia phân tâm lo lắng, nên vẫn luôn chịu đựng không nói. Thời điểm trời sắp tối cả người có chút nóng lên, nô tỳ muốn thỉnh lang trung tiến vào, cách cách không đồng ý…”

Lúc này Ôn Hinh cũng tỉnh, nhìn Tứ gia mặt đen tức giận đang nhìn nàng.

Trông rất dọa người.

Tay Ôn Hinh chống xuống giường ngồi dậy, Tứ gia liền đỡ nàng.

“Chỉ là bị gió lạnh thổi nên có chút đau đầu, gia không cần lo lắng, hiện tại nô tỳ đã khá hơn nhiều.” Ôn Hinh cười nói.

Tứ gia không phản ứng Ôn Hinh, lệnh Tô Bồi Thịnh kêu lang trung tiến vào bắt mạch.

Tứ gia mặt đen dọa người, Ôn Hinh cũng liền không nói gì.

Trên tay đắp khăn, thả màn xuống, lang trung bắt mạch xong quả nhiên nói giống như Ôn Hinh, chỉ bị gió thổi lạnh, không phải chuyện lớn.

Có lẽ bị Tứ gia mặt đen dọa tới, Ôn Hinh liền thấy lang trung đáng thương run run rẩy rẩy khai phương thuốc, gần như vừa lăn vừa bò lui xuống.

Nhìn xem dọa người sợ tới mức nào.

Trong lúc nấu thuốc, Tứ gia đứng dậy đi thay quần áo.

Lúc này Ôn Hinh mới phát hiện sau khi Tứ gia trở về xiêm y cũng chưa đổi, nhìn thân ảnh hắn ở phía sau bình phong, hơi có chút hoảng hốt.

Chờ đến sau khi Tứ gia thay quần áo rửa mặt chải đầu trở lại, Ôn Hinh đã uống nửa chén thuốc nhỏ đắng vô cùng, mặt đều nhăn lại.



Uống thuốc liền mệt rã rời nhưng Tứ gia lại không cho nàng ngủ, phải nhìn chằm chằm nàng ăn nửa chén cháo.

Ôn Hinh:…

Kỳ thật nàng ngủ một giấc, ngày mai nhất định có thể tung tăng nhảy nhót.

Nhưng Tứ gia không tin nàng.

Sau một hồi lăn lộn, chờ đến lúc đi ngủ, Ôn Hinh đẩy Tứ gia rời đi: “ Trên người nô tỳ có bệnh, sao có thể lưu gia.”

Tứ gia bị Ôn Hinh đẩy một chút, liền nhìn nàng.

Ôn Hinh bị Tứ gia nhìn làm cả người phát hoảng, sau đó liền thấy khóe miệng Tứ gia hơi cong lên, cười nhẹ đắc ý.

Tứ gia không đi, đi đến đẩy Ôn Hinh vào trong.

Ôn Hinh chỉ phải xê dịch vào bên trong, tuy rằng trúng gió đau đầu không phải bệnh truyền nhiễm, nhưng cổ nhân đặt nặng quy củ, nàng cũng không dám lấy thân thử nghiệm lúc này mới đẩy Tứ gia đi.

Nhưng nhìn Tứ gia không đi mà lưu lại, trên mặt Ôn Hinh liền có vài phần tươi cười, ừm, kinh hỉ ngoài dự tính, nàng rất vui vẻ.

Tứ gia nhìn vẻ mặt quả nhiên là như thế, hắn liền biết tất nhiên mấy mỹ nhân làm nàng không vui.

Tuy giả vờ thật giống, một câu cũng không nhắc tới, nhưng hiện tại nhìn nụ cười vẻ mặt xán lạn, còn không phải giấu đầu lòi đuôi?

Ôn Hinh uống dược nằm xuống liền cảm thấy mí mắt nặng trĩu, qua một lát liền ngủ.

Tứ gia nhìn mặt nàng, kỳ thật trong lòng nàng suy nghĩ nhiều.

Bất quá là người khác đưa tới mấy mỹ nhân lên không được mặt bàn, sao có thể so sánh cùng nàng?

Nàng chính là cách cách bên người hắn, là người có danh phận.

Hắn không nghĩ tới Ôn Hinh sẽ lo lắng như vậy, bị dọa đến sinh bệnh.

Tứ gia trước khi ngủ nghĩ Ôn Hinh quả nhiên cực thích hắn.

Ôn Hinh ngủ một giấc đến cực lâu, chờ đến lúc thanh tỉnh mặt trời đã lên cao.

Nghe được động tĩnh nàng rời giường, vẻ mặt Vân Linh liền hưng phấn nhấc màn lên.

Ôn Hinh nhìn bộ dáng của nàng, liền cười hỏi: “Có chuyện gì lại vui vẻ như vậy, trên đường nhặt được bạc sao?”

Vân Linh nhỏ giọng, thấp giọng nói: “So với nhặt bạc thì càng làm người vui vẻ hơn nhiều, cách cách, hôm nay sáng sớm chủ tử gia trước khi ra cửa lệnh cho người đưa mấy mỹ nhân đến Tây viện. Còn phân phó xuống dưới, không được để những người kia tiến đến quấy nhiễu thanh tịnh của cách cách.”

Tây viện là nơi như thế nào?

Tương đương lãnh cung trong cung.

Cách cách quả nhiên lợi hại, không cần chính mình ra tay, liền đem người đuổi đi.

Ôn Hinh có chút không thể hiểu được: “Chủ tử gia không gặp người một lần, liền đưa đi rồi sao?”

“Đúng vậy, Vương Đức Hải lúc ấy đều trợn tròn mắt, hắn là người thiếu đạo đức, ngay cả ánh mắt cũng không tốt.” Vân Linh oán hận mắng.

Ôn Hinh không phải người ngốc, cẩn thận cân nhắc liền xấu hổ.

Tứ gia sẽ không cho rằng nàng ghen tức nên sinh bệnh chứ?

Nhưng sáng sớm người cũng không gặp liền đuổi đi Tây viện, Ôn Hinh thật sự không thể nghĩ được lý do khác.

Thật xấu hổ.

Không hiểu thấu liền yên lặng bị chụp vào đầu tội danh ghen tị.

Hôm nay hành cung Tây An phá lệ náo nhiệt, Thanh Hải - Thạc thân vương - Trát Thập Ba Đồ Nhĩ, tình cờ gặp Đa La quận vương Đổng La Bố, Tùng A Lạc Bố, cùng với Khách Nhĩ Khách Đài Cát, Thanh Hải Đài Cát đang tới chầu vua, các a ca đều phải tùy hầu ở bên cạnh.

Tứ gia nói lần này tây tuần đến Tây An không sai biệt liền sẽ chấm dứt hành trình, kế tiếp nên thương nghị việc hồ kinh, cho nên các thủ lĩnh thảo nguyên bộ lạc Tây Bắc mới vội vàng tới Tây An triều kiến.

Theo Tứ gia tính, ở Tây An ít nhất cũng hơn mười ngày, cho nên nàng một chút cũng không nóng nảy.

Buổi tối Ôn Hinh đã ngủ, Tứ gia còn chưa trở về.

Nửa đêm Ôn Hinh liền cảm giác được bên người nhiều thêm một người, mơ mơ màng màng lăn qua, người bên cạnh còn mang theo mùi rượu nồng đậm, Ôn Hinh liền nửa ngủ nửa tỉnh mở to mắt.

Không đợi nàng nói chuyện, Tứ gia liền mạnh mẽ hôn xuống ngăn chặn môi nàng lại.

Không biết hắn hưng phấn cái gì.

Buổi sáng ngày hôm sau Ôn Hinh tỉnh, quay đầu liền thấy được Tứ gia nửa ngồi, sửng sốt một chút.

Nàng cảm giác đã lâu không nhìn thấy Tứ gia vào buổi sáng.

“Tỉnh? Nàng có chỗ nào không thoải mái sao?”. Tứ gia ho nhẹ một tiếng không quá tự nhiên hỏi một câu.

Tối hôm qua uống nhiều rượu, trở về náo loạn lăn lộn tiểu cách cách rất lâu, đã quên nàng còn bệnh, Tứ gia khó tránh khỏi áy náy.

Ôn Hinh vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng Tứ gia hỏi ái muội như vậy lại làm nàng đỏ mặt.

Nàng xem như đã biết, Tứ gia không chỉ tính tình thất thường, hơn nữa buổi tối chèo thuyền không cần mái chèo, toàn dựa vào sóng!

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều đỏ mặt, vừa quẫn bách vừa thẹn, Ôn Hinh không biết đối mặt với Tứ gia thế nào, đơn giản tiến vào trong lòng ngực hắn.

Tứ gia liền lén lút thở phào nhẹ nhõm, tiểu cách cách mặt đỏ giống như quả táo, cố tình cặp mắt kia lại đen lại sáng, hắn cũng không biết nói gì cho tốt.



Cảm giác được Tứ gia căng chặt thân hình, mới biết được hắn cũng khẩn trương, Ôn Hinh lập tức cười.

Nụ cười làm bầu không khí cổ quái tức khắc biến mất.

Tứ gia liền thoải mái.

Tuy rằng vẫn không nói chuyện, nhưng cảm thấy giữa hai người càng thêm thân cận.

“Hôm nay đã khá hơn chưa?”. Qua một hồi lâu, Tứ gia phục hồi tinh thần lại liền hỏi đến thân thể Ôn Hinh.

“Nô tỳ không có việc gì lớn, hôm nay tinh thần tốt hơn nhiều.” Ôn Hinh cười đáp một câu, đứng dậy thay quần áo.

Tứ gia cũng đi theo: “Hôm nay Hoàng Thượng muốn mang theo các a ca cùng thị vệ thiện xạ đi sân huấn luyện, sợ lại bận rộn một ngày.”

Ôn Hinh mang giày đen bước tới, mang áo choàng cho Tứ gia mặc vào, nghe vậy nàng liền nói: “Gia cẩn thận, đao thương không có mắt.”

“Được, không sao.” Tứ gia ngẩng đầu tùy ý để Ôn Hinh thắt khuy áo cho hắn: “Gia không cần ra sân, xem náo nhiệt của người khác là được.”

Bên ngoài đám người Tô Bồi Thịnh đã sớm nâng bồn khăn chờ, nghe động tĩnh liền nối đuôi nhau tiến vào hầu hạ.

Chờ hai người dùng xong đồ ăn sáng, Bát gia tiện đường tới kêu Tứ gia hai người liền vội vã rời đi, Ôn Hinh còn chưa nghĩ hôm nay làm gì để tiêu hao thời gian nhàn rỗi, liền có tin từ kinh thành tới.

Là phúc tấn viết cho Tứ gia.

Phúc tấn vô cùng cẩn thận, hành sự nghiêm cẩn, không phải chuyện quan trọng tuyệt đối sẽ không truyền tin tới, chẳng lẽ là trong phủ có chuyện đại sự phát sinh?

Cả ngày Ôn Hinh có chút tâm thần không yên, nhớ tới Cảnh thị lưu lại phủ Thái Nguyên, có thể có quan hệ cùng Cảnh thị không?

Hẳn sẽ không, lúc này mới bao lâu, phúc tấn không có khả năng biết việc Cảnh thị dưỡng bệnh ở Thái Nguyên.

Ban đầu nghĩ Tứ gia sẽ khuya mới trở về như hôm qua, không nghĩ tới trời vừa đen liền trở lại.

Ôn Hinh nghênh người tiến vào, liền nói việc phúc tấn trong kinh gửi thư tới, cũng đem thư lấy ra đưa qua.

Tứ gia rửa sạch tay mặt lúc này mới tiếp nhận tin, nắm tay Ôn Hinh ngồi xuống, liền xé rách phong thư.

Ôn Hinh thật cẩn thận đánh giá sắc mặt Tứ gia, nhưng Tứ gia tâm tư sâu, nàng nhìn không ra cái gì, trong lòng càng thêm khẩn trương.

Tứ gia xem xong tin, liền nhìn thấy sắc mặt Ôn Hinh hơi có chút khẩn trương, không khỏi cười nói: “Nàng làm sao vậy?”

Ôn Hinh nhìn Tứ gia còn có thể cười, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nô tỳ có chút lo lắng, phúc tấn ngàn dặm xa xôi truyền tin, sợ trong phủ có việc gì không thỏa đáng.”

Tứ gia liền nhớ tới tính tình Ôn Hinh hay suy nghĩ nhiều, liền nói: “Không có việc đại sự gì, trong phủ hết thảy đều tốt, phúc tấn chỉ báo bình an.”

Đến nỗi phúc tấn trong thư đề cập Đức phi nương nương, nói rõ sang năm tuyển cho hắn cách cách họ lớn Nữu Hỗ Lộc thị vào phủ, chuyện như vậy liền không cần nói trước cho Ôn Hinh.

Lần trước mới có mấy mỹ nhân đã dọa nàng bị bệnh, đợi thân thể tiểu cách cách khôi phục một chút rồi nói sau.

Đức phi nương nương cảm thấy năm nay cấp hai cách cách đều thuộc Hán Quân Kỳ, khó tránh khỏi ủy khuất Tứ gia, lúc này mới nghĩ lại đưa nữ tử Mãn tộc họ lớn đền bù một chút.

Tứ gia đối với những việc này cũng không quá để bụng, không để trong lòng.

Bởi vì Ôn Hinh thích nghĩ nhiều, không muốn nàng dọc theo đường đi chơi không vui, đơn giản liền đem việc này áp xuống.

Ôn Hinh nhìn sắc mặt Tứ gia tuy như thường, nhưng chỗ sâu trong đôi mắt lóe lên do dự, vẫn làm trong lòng nàng hơi có chút cảnh giác.

Phúc tấn đưa tin tất nhiên đã có chuyện, nhưng Tứ gia không nói cùng nàng, nàng liền âm thầm lưu tâm.

Tới ngày thứ hai, sau khi Tứ gia rời khỏi, Ôn Hinh lệnh cho Triệu Bảo tìm Vương Đức Hải nói lời khách sáo.

Chuyện mấy mỹ nhân ở Tây viện lần trước, lời Vương Đức Hải nói trước mặt Tứ gia Ôn Hinh đã biết, nàng thật ra không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ ngáng chân chính mình, lại nói tiếp bản thân chưa từng đắc tội hắn.

Uổng phí nàng cùng Tứ gia trong khoảng thời gian này có chút tình cảm, nói cách khác, lời của Vương Đức Hải có thể làm chính mình trong mắt Tứ gia để lại ấn tượng không được tốt.

Triệu Bảo quay lại nhanh, tiến vào liền thấp giọng nói: “… Nói rằng nương nương trong cung chuẩn bị cho chủ tử gia cách cách họ lớn Mãn tộc, nhưng tình huống cụ thể cũng không rõ ràng lắm.”

Ôn Hinh cơ hồ lập tức nhớ tới một người.

Thật sự quá nổi danh, ngạch nương của Hoằng Lịch!

Sang năm còn không phải thời gian Nữu Hỗ Lộc thị tiến vào phủ Tứ gia sao.

“Cách cách?”. Vân Linh có chút lo lắng nhìn chủ tử phát ngốc ( ngẩn người): “Ngài đừng lo lắng, trong lòng chủ tử gia có cách cách, mặc cho nàng ta từ nhà ai tới, đều không thể vượt qua cách cách.”

Ha hả, thật ngượng ngùng, Nữu Hỗ Lộc thị mới là người thắng được cười đến cuối cùng.

Khó trách tối hôm qua Tứ gia không nói, trong lòng Ôn Hinh liền có chút cảm giác khó tả.

Tứ gia vì điều gì gạt nàng?

Là cảm thấy chuyện như vậy không cần phải nói cùng nàng sao?

Xét đến cùng, vẫn là phân lượng của bản thân quá nhẹ.

“Cảnh cách cách có nhận được tin từ Tây An đưa tới chưa?”

Vân Linh sửng sốt, không biết cách cách vì điều gì hỏi như vậy, liền lắc đầu: “Nô tỳ không biết, nếu không nô tỳ đi hỏi thăm một chút?”

Ôn Hinh ngẫm lại liền gật đầu.

Nghĩ đến mấy ngày này Cảnh thị ở Thái Nguyên phủ cũng không quá tốt, hai người liên thủ cũng tốt hơn một người đơn độc chiến đấu.

Phúc tấn truyền tin hành động, làm Ôn Hinh ngửi được nhè nhẹ nguy cơ đang đến.