Editor: Mặc Nam
Tứ gia có chút phát sầu, chưa từng gặp qua tình huống như vậy, mãi cho đến khi Thánh Giá đóng quân cách thành mười lăm dặm, hắn cũng không biết nói gì mới tốt.
Nữ nhân hậu viện phân tranh vì việc nhỏ, chẳng lẽ hắn còn có thể gọi Cảnh thị tới răn dạy một trận sao?
Chuyện bé xé ra to, dưới mí mắt người đi theo ngự giá ra ngoài, hắn không gánh nổi mất thể diện.
May mắn Ôn Hinh căn bản cũng không có ý muốn hắn thay nàng trút giận, cũng chỉ oán giận vài câu, nàng càng như vậy, hắn lại có chút hơi áy náy.
Chờ đến khi Ôn Hinh theo Tứ gia xuống xe, lều trại đã dựng xong, lúc trước nàng cùng Cảnh thị đều ở riêng trong lều trại nhỏ, nếu buổi tối phải ở cùng nhau nàng đúng là sắp điên.
Lần này đi theo cùng Tứ gia, tự nhiên liền vào lều trại Tứ gia.
Cảm giác đầu tiên chính là lớn hơn…so với lều trại của nàng!
Thật ghen tỵ!
Tứ gia vào lều trại đi vài bước lại thấy Ôn Hinh không theo kịp, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy trong ánh mắt tiểu cách cách không chút che giấu hâm mộ.
Tức khắc, Tứ gia nhịn không được cười ra tiếng.
Ôn Hinh cũng có chút ngượng ngùng, mặt đỏ ửng đi qua đi lôi kéo tay áo Tứ gia, dựa vào ngực hắn: “Có gì buồn cười sao, lều trại của nô tỳ thật sự rất nhỏ.”
“Mọi người đều giống nhau.” Tứ gia nhìn bộ dáng Ôn Hinh vừa thẹn lại bực, vội vàng ngưng cười.
Ôn Hinh biết, sau khi ra khỏi thành, nàng lệnh cho Triệu Bảo quay lại hỏi thăm xem a ca khác mang ai tới.
Nếu là phúc tấn, trắc phúc tấn nàng phải đi thỉnh an, nếu là cách cách liền không cần thiết, mọi người cùng cấp bậc không có gì thất lễ.
Triệu Bảo đi hỏi thăm trở về liền nói Trực Quận vương, Tam gia đều mang theo cách cách, Bát gia không dẫn người.
Ôn Hinh liền trở về nơi ở, chỉ sợ các a ca trước khi ra cửa đều tìm hiểu lẫn nhau.
Nếu người khác mang theo cách cách, ngươi mang theo phúc tấn, trắc phúc tấn để cho cách cách của a ca khác đi thỉnh an ngươi, đây không phải không có việc gì tự tìm rắc rối sao?
Đã sớm nghe nói phu thê Bát gia tình thâm, Ôn Hinh nghe Bát gia không dẫn người, mặc kệ thanh danh Bát phúc tấn như thế nào, kỳ thật nàng có chút hâm mộ.
“Nô tỳ đã biết.” Ôn Hinh nhẹ giọng nói.
Bước chân nhẹ nhàng nắm tay Tứ gia đi rửa tay cùng mặt, tay hai người cùng đặt trong thau đồng, Ôn Hinh cố ý trêu chọc hắn, Tứ gia liền trừng nàng một cái.
Ôn Hinh mím môi cười khẽ.
Tứ gia liền thở dài, quả nhiên là tuổi còn nhỏ, ở trong phủ còn biết quy củ, ra cửa liền tự tung tự tác.
Nước bắn tung tóe ướt tay áo rốt cuộc cũng rửa sạch tay mặt, Tứ gia chưa từng cảm thấy rửa tay rửa mặt cũng là việc gian nan như hôm nay.
Y phục cũng không thể mặc tiếp, Ôn Hinh mỉm cười mang theo vài phần giảo hoạt hầu hạ Tứ gia thay quần áo, đúng lúc này giọng nói Tô Bồi Thịnh cách bình phong truyền đến: “Chủ tử gia, Bát gia cầu kiến.”
Tay Ôn Hinh dừng lại, là Bát gia đại danh đỉnh đỉnh (tiếng tăm lừng lẫy) trong lịch sử.
“ Có chuyện gì, lão Bát có nói không?” Tứ gia nâng đầu ngăn Ôn Hinh làm loạn tóc mới mở miệng hỏi.
“Bát gia nói sự tình trong triều liên quan đến tuần phủ Hà Nam, nhưng chưa nói rõ là chuyện gì.”
Ôn Hinh liền nhìn Tứ gia nhăn mày lại, sắc mặt cũng có chút không vui, nghe hắn nói: " Cứ nói ta đã nghỉ ngơi.”
Tứ gia là tránh không gặp, Ôn Hinh rũ (cúi thấp) đầu sửa lại góc áo cho Tứ gia.
“Dạ.”
Sau khi Tô Bồi Thịnh rời đi, lúc này Ôn Hinh mới đứng dậy, cầm áo ngoài trong tay cũng không mặc cho hắn, trực tiếp khoác trên giá áo.
Tứ gia nhìn động tác của Ôn Hinh, không khỏi nhìn nàng lâu một chút.
Hắn nói nghỉ ngơi, Ôn Hinh liền không cho hắn mặc áo ngoài, nàng thật sự nghe hiểu ý của hắn sao?
Tứ gia đang nghĩ ngợi, liền nghe Ôn Hinh nói: “Trời đã trễ thế này, nếu gia không đi ra ngoài vậy cũng đừng mặc áo ngoài. Nô tỳ đã lâu không gặp gia, hôm nay muốn người bồi nô tỳ.”
Tứ gia cười lắc đầu, là hắn suy nghĩ nhiều, nha đầu này mới bao lớn, sao có thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ sợ trong mắt nàng cũng chỉ nghĩ muốn bên cạnh hắn.
Thức ăn bên ngoài tự nhiên kém trong phủ, hôm nay đi theo Tứ gia ăn, ít nhất còn có bốn món ăn một món canh, thời điểm chỉ có nàng cùng Cảnh cách cách, thật sự quá đơn giản.
Nhìn bộ dáng Ôn Hinh ăn cơm, Tứ gia hơi hơi nhíu mày, liền biết trên đường khẳng định nàng ăn không ngon, lại nghĩ tới nàng cùng Cảnh thị không hợp, chỉ sợ càng không có khẩu vị.
Nàng có bao nhiêu yếu ớt chính hắn biết rõ, đã nhiều ngày cũng không thấy nàng tìm người truyền tin tố khổ cùng hắn.
Trong lòng khe khẽ thở dài, liền mở miệng nói: “Ngày mai lên đường nàng liền cùng xe phụng dưỡng ( hầu hạ) gia.”
Ôn Hinh đầu tiên là sửng sốt, ngay lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn Tứ gia, sau đó lại che môi cười trộm.
Cười đã đủ, lúc này mới nhớ tới hành lễ, luống cuống tay chân đứng lên khẽ nhún người: “Đa tạ gia, đây chính là vinh hạnh của nô tỳ.”
Xe ngựa Tứ gia rộng rãi vô cùng, thức ăn của hắn nhiều món mỹ vị, quan trọng là không bao giờ phải nhìn mặt Cảnh thị.
Tứ gia nghiêm mặt nhìn nàng, không đợi hắn mở miệng răn dạy vài câu, liền thấy trước mắt nhoáng lên bóng người, Ôn Hinh liền giống như chim bay đầu đâm thẳng vào lòng ngực hắn.
Ôn hương noãn ngọc trong ngực, đã nhiều ngày vội vàng lên đường hầu hạ Thánh Giá, tự nhiên không rảnh lo nghĩ chuyện bên trong màn.
Lúc này Ôn Hinh chủ động nhào vào trong ngực, Tứ gia sao còn cầm giữ được, khom lưng liền đem người ôm lên.
…
Nghe Tứ gia bên cạnh truyền đến tiếng hít thở vững vàng, Ôn Hinh chậm rãi mở to mắt, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn đỉnh màn.
Hôm nay kỳ thật nàng có chút cảm động.
Xe ngựa Tứ gia giống thư phòng trong phủ, nàng ngẫu nhiên đi là có thể, nhưng ý Tứ gia dọc theo đường đi nàng đều có thể ở trên xe ngựa của hắn.
Trực Quận vương cùng đại phúc tấn phu thê tình thâm, xe ngựa hắn xưa nay chỉ có phúc tấn có thể ngồi.
Tam gia phong lưu đa tình, lần này dọc theo đường đi mang theo hai cách cách cũng không lưu một người trên xe ngựa.
Bát gia người cũng không mang, liền không cần phải nói.
Ôn Hinh cũng không thể nghĩ ra, Tứ gia nặng quy củ nhất cư nhiên sẽ làm như vậy.
Trong lịch sử nửa đời trước Tứ gia có Lý thị, nửa đời sau thêm Niên thị đều được sủng ái vô cùng. Liền tính là Lý thị tự mình tìm đường chết, nhưng sau khi hắn lên làm hoàng đế vẫn cho Lý thị thể diện nên có.
Đến nỗi Niên thị càng điếm không được, sơ phong chính là Quý phi.
Kỳ thật tinh tế nhớ tới, Tứ gia… Cũng là người tình sâu vô cùng không phải sao?
Hắn đối với nữ nhân bên người, chỉ cần thích vẫn thực nguyện ý sủng ái che chở.
Ôn Hinh tuy rằng biết chính mình xuyên qua đến Đại Thanh, trở thành nữ nhân chưa bao giờ xuất hiện trong phủ Tứ gia, nhưng không biết chính mình kỳ lạ xuất hiện cuối cùng sẽ có kết cục gì.
Nhưng hiện tại nàng vẫn tồn tại tốt, nàng liền muốn vì chính mình tranh thủ một chuyến.
Kỳ thật, Tứ gia vẫn đáng giá tranh một chuyến đúng không?
“Sao còn không ngủ?”
Ôn Hinh nghiêng đầu liền nhìn thấy Tứ gia cau mày mở mắt nhìn nàng, cánh tay thắt chặt đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
“Ừm.” Ôn Hinh nhẹ nhàng lên tiếng, nhắm mắt lại.
Cứ như vậy đi, lúc hắn đối xử tốt với nàng, nàng liền nỗ lực tranh thủ.
Một ngày kia, nếu Niên quý phi đại danh đỉnh đỉnh thật sự vào phủ, ít nhất còn mười năm, trong vòng mười năm nàng còn không nắm được tâm Tứ gia, cũng liền hết hy vọng.