Editor: Nhược Thủy
“Nàng đang mang thai, đừng hồ nháo ( lộn xộn, ầm ĩ), ngủ đi.” Tứ gia nắm tay Lý thị mở miệng nói.
“…… Ủy khuất gia.” Lý thị miễn cưỡng cười, trong lòng lại càng thêm bất an.
Trước kia trong phủ thiếu nữ nhân, khi nàng hoài thai, hai người cũng từng trong màn chơi đùa qua.
Nhưng hiện tại lại nói nàng hồ nháo.
Trong lòng Lý thị phát sầu, cả đêm cũng không ngủ ngon.
Nhưng bất luận như thế nào cũng không dám náo loạn, tính tình Tứ gia nàng vẫn biết.
Tại nơi Tứ gia không nhìn thấy, nàng là trắc phúc tấn có tử (nam hài) có nữ ( nữ hài), dù ở trước mặt phúc tấn, nàng đều có thể đứng thẳng người.
Tại hậu viện trong phủ, nàng làm gì phúc tấn cũng sẽ cho ba phần mặt mũi.
Nhưng ở trước mặt Tứ gia, nàng như cũ vẫn chỉ là nô tài.
Tứ gia vỗ vỗ tay Lý thị, liền nhắm mắt lại, ngày mai còn phải dậy sớm tiến cung, việc đi tây tuần tuy rằng Hoàng Thượng nói sẽ mang hắn theo, nhưng rốt cuộc thánh chỉ chưa hạ xuống, bất ngờ vẫn còn quá nhiều.
Trong đầu đều là chuyện triều đình, cũng không nghe ra ý tứ trong giọng nói Lý thị.
Mơ hồ ngủ, đến lúc Tô Bồi Thịnh gọi, Tứ gia lập tức mở mắt.
Đông viện sáng đèn, người trong viện đều vội vàng.
Lý thị mặc y phục hầu hạ Tứ gia thay quần áo, nhưng bụng to thực sự không tiện.
Tứ gia liền đỡ nàng nói: “ Nàng không cần bận rộn, nghỉ ngơi đi.”
Bụng lớn lúc ẩn lúc hiện dưới mí mắt hắn, nhìn liền có chút lo lắng hãi hùng, hắn lại không thiếu người hầu hạ.
Lý thị lại không chịu, đối bên ngoài tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng ở trước mặt Tứ gia luôn muốn biểu hiện ra chính mình là người hiền lương thục đức.
Nói một hồi Lý thị không buông tay, Tứ gia cũng liền tùy nàng.
Nhìn Lý thị không khỏi nhớ tới Ôn Hinh, không cho nàng động, nàng chính là lười, thật sự sẽ không động.
Lý thị tận tâm tận lực hầu hạ nhưng lại làm trái ý hắn, Ôn Hinh tuy rằng lười lại theo tâm ý hắn.
Suy nghĩ như vậy, Tứ gia bỗng nhiên cảm thấy cử chỉ của Ôn Hinh thành thật hơn.
Lại nhìn Lý thị bụng to còn muốn kiên trì hầu hạ hắn thay quần áo, nếu là trước kia hắn sẽ cảm động.
Nhưng hiện tại theo làm việc trong triều tâm tư cũng càng thêm thâm trầm, cảm thấy hành vi của Lý thị, thật ra cùng mấy lão già bán bánh dẻo trên triều đình không khác nhau.
Lời nói thật dễ nghe nhưng lại luôn đối với hắn bằng mặt không bằng lòng, ra sức khước từ.
Vừa nghĩ như vậy lại nhìn Lý thị, lại nghĩ tới chuyện trước đó vài ngày Lý thị âm thầm làm khó dễ Ôn Hinh.
Bỗng nhiên cảm thấy, hắn đối với trắc phúc tấn này có lẽ cũng không hiểu biết.
Lúc Tứ gia rời đi sắc mặt không tốt, trong lòng Lý thị nặng trĩu như treo mười lăm thùng nước, thêm bất ổn.
Cẩn thận suy nghĩ chính mình không có gì làm không tốt, cũng liền chậm rãi yên lòng.
Dù sao nàng có hài tử bên người, có đủ tự tin.
Buổi sáng Ôn Hinh rời giường liền nhanh chóng trang điểm thay quần áo, hôm nay là mười lăm phải đi chính viện thỉnh an.
Trang phục nữ tử Mãn Thanh màu lam thêu hoa, trên búi tóc cũng chỉ cắm một đôi trâm bạc khảm hình con bướm, trên lỗ tai trơn bóng ngay cả khuyên tai cũng chưa mang, trên cổ tay chính là chuỗi ngọc màu lam do trân châu nhỏ kết thành, thật sự mộc mạc cực kỳ.
Đồ ăn sáng đơn giản, cháo thơm nồng đậm, bánh quả tạc xốp giòn, bánh củ cải sợi mang hương ngon miệng. Một đĩa gan vịt kho, một đĩa ức gà kho, còn có hai đĩa rau dưa.
Hiện tại thân thể Ôn Hinh vẫn đang phát triển, khi ăn luôn luôn không ăn kiêng, ăn uống no đủ, lúc này mới vịn tay Vân Tú hướng tới chính viện.
Buổi tối hôm qua Lý thị đoạt Tứ gia từ chính viện, hôm nay chắc phải xem một hồi kịch.
Phúc tấn bị người đánh vào mặt, Lý thị tối hôm qua thành công lưu lại Tứ gia, bản thân là tân cách cách được sủng ái, sợ cũng gặp tai ương.
Với tính tình khoe ra để tức chết người của Lý thị, hôm nay sợ sẽ có náo nhiệt.
Ôn Hinh chậm rãi cất bước, quả nhiên thời điểm đến cũng chỉ có Tống cách cách tới, hai người hoàn lễ, từng người ngồi xuống.
Tống cách cách nhìn Ôn Hinh ôn hòa cười cười, không có ý nói chuyện phiếm.
Mọi người đều là cách cách, tuy rằng có thứ tự đến trước và sau, nhưng Tống cách cách nói rõ ta không muốn cùng ngươi lui tới, Ôn Hinh tự nhiên cũng sẽ không vội vàng dò xét làm người e ngại.
Lộ ra tươi cười e lệ, liền ngồi ở nơi đó giống người gỗ.
Tiểu nha đầu tam đẳng trong viện phúc tấn đưa trà tới, liền lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Quy củ thật không khác khi ở tiền viện, rốt cuộc là phu thê, phu xướng phụ tùy.
Ôn Hinh còn chưa nâng chén trà, Cảnh cách cách liền đến, ba người lại lần nữa chào hỏi nhau.
Tống cách cách trước sau điệu thấp, hôm nay Cảnh cách cách cũng mặc trang phục mộc mạc, xem ra đã cùng Ôn Hinh nghĩ đến một chuyện.
Không biết có phải ở trong hoa viên thành công tạo quan hệ hay không, Cảnh cách cách nhìn Ôn Hinh đặc biệt thân thiết, cười đáp lời cùng nàng: “ Viền trang phục Ôn cách cách mặc thật ra chưa bao giờ gặp qua, nhìn thật mới lạ.”
Ôn Hinh làm ra bộ dáng kinh ngạc, sờ sờ viền y phục, liền ngơ ngác nói: “Thật ra ta không chú ý, đây do kim chỉ phòng bên kia đưa tới, nếu cách cách thích, ta thay người hỏi một chút xem là tay nghề của tú nương nào làm ra.”
Nói rõ xiêm y đều xuất ra từ tay tú nương trong phủ, cũng không phải nàng nghĩ ra được chiêu này.
Cảnh cách cách không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại cười vui vẻ: “ Hoá ra là vậy, có lẽ ở bên ngoài học được kiểu dáng mới, trước kia chưa thấy qua.”
Ôn Hinh rụt rè cười, khóe mắt lặng lẽ đảo qua Tống cách cách, liền thấy nàng ngồi ở chỗ kia ánh mắt có chút dại ra, giống như cũng không để ý các nàng đang nói gì.
Phúc tấn vịn tay La mama ra tới, Lý thị còn chưa tới.
Mọi người đứng dậy chào hỏi phúc tấn.
“Đều ngồi đi.” Phúc tấn ngồi xuống chủ vị, ngón tay lần tràng hạt trên cổ tay, trên mặt tươi cười nhàn nhạt, nhìn chỗ ngồi của Lý thị ánh mắt ám trầm.
Lúc này, liền nghe một tiếng cười thanh thúy xuyên qua rèm cửa vang lên: "Nô tỳ đã tới muộn, thỉnh phúc tấn thứ lỗi. Lúc sắp ra cửa, Nhị a ca náo loạn không buông tay làm trì hoãn chút thời gian, thỉnh an phúc tấn.”
Trang phục gấm nữ tử Mãn Thanh hồng thạch lựu loá mắt rực rỡ, chân đi giày đế cao tự tin mười phần, trên giày thêu hoa mai nhụy hoa khảm trân châu lớn, theo Lý thị cất bước như ẩn như hiện. Vịn tay Chu mama cũng chỉ làm bộ hơi hơi uốn gối, không đợi phúc tấn cho phép liền đứng dậy.
Lý thị vừa tiến đến, một hồ nước yên tĩnh giống như bị ném vào một hòn đá, nháy mắt nổi lên gợn sóng.
“Trắc phúc tấn hoài thai không cần đa lễ, ngồi đi.” Phúc tấn hiện tại đã không có nhi tử, Lý thị mang Nhị a ca ra, nàng có thể nói cái gì?
Lại nói hiện tại Lý thị là thai phụ, dù quy củ không tốt nàng cũng không thể phạt nàng ta.
Tức giận này chỉ có thể cứng rắn nuốt xuống.
Lý thị ngồi xuống, Tống cách cách, Cảnh cách cách cùng Ôn Hinh liền tiến lên chào hỏi, ba người quy củ cực tốt, nửa khom thân mình đôi tay giao nhau đặt bên người.
Lý thị híp mắt lại, thong thả uống một ngụm trà, lúc này mới cười nói: “Đều đứng lên đi.”
May mắn Ôn Hinh không mang giày đế cao, Cảnh cách cách cùng Tống cách cách thi lễ lâu một chút, khi đứng lên thân thể hơi lay động, sắc mặt đều không quá tốt.
Đôi mắt Lý thị đảo qua Ôn Hinh, nhìn trang phục của nàng hôm nay thật sự không tìm ra điểm sai, chỉ phải ôm hận từ bỏ.
Chớp mắt, cười tủm tỉm nhìn phúc tấn: “Nghe nói chủ tử gia phải tùy giá đi tây tuần, không biết phúc tấn tuyển ai đi theo hầu hạ?”
Thân là trắc phúc tấn, Lý thị đối với chuyện trong phủ cũng có quyền lên tiếng.
Trắc phúc tấn Đại Thanh, cũng không phải vật bày trí như quý thϊếp Hán tộc, trong tay thật sự có quyền.