Chương 23

Editor: Nhược Thủy

Xưa nay Ôn Hinh không phải người ủy khuất chính mình, ngủ một giấc đến trời sáng, lúc này mới chậm rì rì rời giường.

Phỉ Thúy cùng Bích Tỉ sớm chờ bên ngoài vội vàng tiến vào hầu hạ, trên mặt hai người không dám có chút bất kính.

Bởi vì hôm qua Phỉ Thúy đắc tội Ôn Hinh, nên lúc này là Bích Tỉ tiến lên một bước cười hỏi: “Cách cách, người bên cạnh ngài đang chờ bên ngoài, có muốn các nàng tiến vào không?”

Đây cũng xem như có ý tốt.

Kỳ thật Ôn Hinh càng thích Vân Tú cùng Vân Linh hầu hạ nàng, liền cười nhạt nhìn Bích Tỉ: “Vậy làm phiền ngươi cho các nàng vào đi.”

Bích Tỉ cười đáp ứng, đi ra ngoài mang hai người tiến vào.

Trong lòng Phỉ Thủy nghẹn hỏa, nhưng lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ở một bên lấy ấm đồng tới cho nước vào thau đồng.

Vân Tú cùng Vân Linh vừa tiến đến thập phần câu thúc, nhưng tay chân vẫn lanh lẹ hầu hạ cách cách nhà mình, bất quá một chén trà nhỏ liền thu thập xong.

Ôn Hinh liền quyết đoán chạy lấy người, hoàn toàn không có ý tứ lưu luyến.

Tứ gia không ở nơi này, ăn vạ không đi chỉ bị người chê cười, nàng sẽ không làm loại chuyện bị người khinh bỉ.

Ôn cách cách đi dứt khoát lưu loát, không nói một câu vô nghĩa.

Chờ người đi rồi, Bích Tỉ lúc này mới nói một câu: “Ôn cách cách thật ra có tính tình dứt khoát.”

Phỉ Thúy lại là cười nhạo một tiếng: “Ngươi đừng bị nàng lừa, đừng quên hôm qua nàng ta lợi hại như thế nào.”

Trong lòng Bích Tỉ nghĩ đến việc bản thân bị thua thiệt, nàng còn bị phạt ba tháng tiền tiêu hàng tháng.

Nhưng Phỉ Thúy cố ý sửa trị Ôn cách cách nàng cũng không ngăn cản, liền tươi cười nhìn Phỉ Thúy nói: “Chủ tử gia thích, có một số việc ngươi cần phải nghĩ kỹ.”

Nàng còn muốn có thể diện diện ra phủ gả phu, trong lòng dù có chút không thoải mái Ôn cách cách giả tạo, lại còn có thể làm chủ tử gia thích.

Chỉ là như vậy lại thế nào, Ôn cách cách là nương nương trong cung đưa vào phủ, mà các nàng bất quá chỉ là nô tài.

Bích Tỉ đề điểm một câu, nhìn bộ dáng Phỉ Thúy không cho là đúng, mím môi liền không nói tiếp, xoay người chính mình rời đi.

Ra tiền viện, rẽ vào hậu viện.

Ngày thu từng bụi hoa cúc tranh nhau nở rộ, nhìn thấy đoàn người Ôn cách cách, tỳ nữ thái giám trong hoa viên đi ngang qua vội vàng dừng chân hành lễ, sau đó bước nhanh rời đi.



Trong lòng Ôn Hinh thản nhiên cười, những người này nhìn mình giống như thấy hồng thủy mãnh thú, chẳng lẽ nàng làm chuyện gì cực kỳ hung tàn chăng?

Đang đi tới, vừa ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy chủ tớ Cảnh cách cách ở đối diện, không khỏi sửng sốt.

Thoáng nhìn qua, cũng không thể làm bộ không nhìn thấy.

Ôn Hinh rốt cuộc thị tẩm trước, Cảnh cách cách liền đi về hướng Ôn Hinh, cười tiếp đón: “Thật là trùng hợp, không nghĩ tới có thể gặp được Ôn cách cách, cũng đến ngắm hoa sao?”

Ôn Hinh nghĩ thời điểm cùng nàng vào phủ nàng ta còn đối với nàng hờ hững, lúc này mới qua mấy tháng, hiện tại thấy nàng giống như tình tỷ muội không tệ

Mấy tháng ngắn ngủi, tính tình Cảnh cách cách thật ra khéo đưa đẩy hơn không ít.

“Đúng vậy, trong phòng buồn bực, nhìn thời tiết tốt liền ra đi dạo, gặp được Cảnh cách cách cũng là có duyên.” Ôn Hinh như cũ mang theo nhu hòa dịu dàng tươi cười, ôn nhu nhỏ nhẹ cùng người chào hỏi.

Cảnh thị giả vờ không biết nàng mới từ tiền viện trở về, nàng liền thuận nước đẩy thuyền.

Cảnh cách cách nhìn bộ dáng Ôn Hinh, cùng người dám cùng Lý trắc phúc tấn đối nghịch quả thực là dường như thay đổi, trong lòng cười lạnh một tiếng.

“Chúng ta cùng vào phủ, hôm nay lại có thể ngẫu nhiên gặp được quả thật là có duyên. Không bằng chúng ta đi trong đình ngồi một chút?”

Ôn Hinh tự nhiên đồng ý, lúc trước còn cảm thấy ngẫu nhiên gặp được, nhưng hiện tại…… Thật ra chưa chắc.

Nàng từ một đường nhỏ rẽ vào hoa viên, nơi này gần Lạc Mai viện của Cảnh thị, nhìn nàng ta thân thiện đối với chính mình, sẽ không phải cố ý tới chặn đường nàng chứ?

Hai người vào đình ngồi xuống, Cảnh cách cách liền cười nói: “Ôn cách cách nếu không chê, ta liền lệnh nha đầu lấy nước trà tới?”

“Vậy làm phiền Cảnh cách cách.” Ôn Hinh tự nhiên sẽ không làm người mất thể diện, lộ ra một nụ cười ngọt ngào nhìn đối phương.

“Dù sao sân viện của ta cách nơi này gần chút, bất quá một chén trà nhỏ thôi, đảm đương không nổi chuyện lớn.” Cảnh thị lệnh cho nha đầu bên người đi pha trà, quay đầu lại nhìn Ôn Hinh nói: “ Qua một thời gian chính là sinh thần chủ tử gia, không biết Ôn cách cách có tính toán gì không, trong lòng ta không rõ, không biết đưa cái gì mới tốt.”

Ôn Hinh liền gặp khó, cũng rất ngoài ý muốn, Cảnh thị không hỏi chuyện tây tuần, sao lại hỏi đến sinh thần Tứ gia?

Tháng 10 đến sinh thần, cách hiện tại còn không ít thời gian.

Cảnh thị, có ý tứ gì?

Trong lòng nghi ngờ không dứt, Ôn Hinh liền lộ ra một sắc mặt kinh ngạc: “ Sinh thần của chủ tử gia sao? Vẫn còn sớm, sao lúc này liền muốn chuẩn bị?”

Cảnh thị nhìn bộ dạng kinh ngạc của Ôn Hinh không giống như giả bộ, trong lòng nghĩ cũng là người ngu xuẩn, còn hơn một tháng thời gian, không sớm chuẩn bị, chẳng lẽ chờ nước đến chân mới nhảy?

“Ta cũng nghe người ta nói Lý trắc phúc tấn vội vàng vì chuyện này, lúc này mới biết được tin tức.” Cảnh thị nhẹ nhàng thở dài nói: “Hai chúng ta vào phủ muộn, liền cùng nhau thương lượng một chút, định ra lễ vật.”



Ôn Hinh không tin lời này, bất quá ý tứ của Cảnh thị là muốn nói cho nàng động tĩnh Lý thị, hay muốn nhìn các nàng tranh đấu?

Nếu đầu óc không thanh tỉnh liền bị Lý thị làm khó dễ, Cảnh thị châm ngòi ly gián thành công.

Nhưng tâm Ôn Hinh lại hiểu rõ.

Theo Cảnh thị nói, sắc mặt Ôn Hinh liền lộ ra vài phần phẫn hận: “Cảnh cách cách có biết Lý trắc phúc tấn chuẩn bị cái gì không?”

Tay Cảnh thị hơi căng thẳng, trên mặt lại làm ra bộ dáng khó xử, thấp giọng nói: “Ta cũng không rõ, chỉ là nghe nói đồ vật dường như cực kỳ quý giá, nghe nói là thứ chủ tử gia thích.”

Ôn Hinh thật sự bị chọc giận đến cười, Cảnh thị biết trong tay nàng có tiền, lại muốn xúi giục chính mình mua vật giá tiền cao, chuẩn bị lễ vật áp Lý thị, tốt nhất nên bị phúc tấn kiêng kị chèn ép mới đúng.

Thật tâm cơ.

Một tên hạ ba nhạn!

Hành động của nàng người khác không biết, nhưng phúc tấn nhất định sẽ biết.

Liền tính phúc tấn không biết, Cảnh thị cũng sẽ nghĩ cách làm phúc tấn biết.

Đến lúc đó chọc phúc tấn không vui, danh ngạch đi tây tuần phúc tấn sẽ nguyện ý cho nàng sao?

Cảnh thị……

Một chiêu này thật lợi hại!

Chỉ tiếc đã bị nàng nhận ra, chuyện như vậy không thể bỏ qua.

Ôn Hinh không nghĩ tính kế Cảnh thị, nhưng nếu đối phương tìm tới cửa, nàng cũng không phải người bị đánh không hoàn trả.

Uống một chung trà, Ôn Hinh liền đứng dậy cáo từ.

Nhìn người đi rồi, Cảnh thị cũng đứng dậy, tươi cười trên mặt đã sớm biến mất, nhìn chằm chằm bóng dáng Ôn Hinh thật lâu.

“Cách cách, Ôn cách cách sẽ làm sao?”. Nha đầu Thu Lăng hầu hạ bên cạnh Cảnh thị nói.

“Chỉ cần nàng muốn xả giận, muốn áp chế Lý trắc phúc tấn thì nhất định sẽ làm.”

Cảnh thị cảm thấy chính mình nghĩ không sai, lần trước Ôn Hinh có thể trực tiếp tranh phong cùng Lý thị, có thể thấy được là người không chịu khuất phục người khác.

Nàng cố ý dùng Lý thị áp nàng ta, nàng cũng không tin nàng ta nuốt được tức giận này!