Chương 21

Editor: Nhược Thủy

Tứ gia thực rối rắm.

Nhìn Ôn Hinh đầy mong chờ, hắn nhíu chặt mày.

Hắn từ nhỏ lớn lên trong cung, trong cung quy củ nghiêm cẩn, thức ăn đều chú ý đúng mực, không theo phép tắc sẽ không ăn.

15 tháng 10 được ăn lẩu, 16 tháng 1 ngưng dùng.

Nhưng thời gian hôm nay vẫn chưa tới không phải sao?

Ôn Hinh nhìn bộ dạng Tứ gia rối rắm, trong lòng liền cảm thấy buồn cười, thế nhân đều nói Ung Chính là người lãnh khốc vô tình, chỉ là hiện tại một câu cự tuyệt nói đều ngại nói ra, nàng thật hoài nghi đây có phải Tứ gia được nhắc đến trong sử sách không.

Nhưng nàng luôn muốn vì chính mình tranh thủ phúc lợi, rốt cuộc ăn cũng không phải việc trọng đại.

“Gia, chúng ta hiện tại lại không phải ở trong cung, ngài nói có phải hay không? Liền ăn một chút có được không, ngài không mở lời thiện phòng cũng không dám tiếp tờ đơn, chỉ có thể nhờ vào ngài.”

Một tiếng "gia" gọi đến dư âm ba ngày không dứt, làm xương cốt người đều mềm.

Tứ gia:……

Tứ gia không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nhìn Ôn Hinh: “Muốn ăn thì ăn đi.”

Chỉ là nồi lẩu, Ôn thị nói cũng có đạo lý, hiện tại lại không phải ở trong cung, thay đổi chút quy củ cũng không sao.

Lời vừa dứt, thật ra hắn cũng có chút thèm.

Rốt cuộc hắn ở trong cung rất nhiều năm, có một số việc đã dưỡng thành thói quen. Ví như một món ăn không gắp lần thứ ba, ngẫm lại tình cảnh hôm nay giữa trưa ăn cơm……

Bên này Tô Bồi Thịnh nghe thấy lời Tứ gia nói, quả thực hoài nghi lỗ tai chính mình, hắn nghe lầm phải không?

“Chủ tử gia, mùa này còn chưa đến lúc lúc ăn lẩu……”

Tô Bồi Thịnh nhìn sắc mặt Tứ gia không thích hợp, lời chưa nói cũng không dám nói, vội vàng đi về hướng phòng bếp.

Đầu bếp chưởng quản thiện phòng tiền viện gọi Mạnh Thiết, người cũng như tên, vô cùng có khí lực, cầm muôi xào rau không chút lao lực.

Lúc này Mạnh đầu bếp nhìn Tô Bồi Thịnh, vẻ mặt khó xử: “Tô công công, đang êm đẹp sao lại muốn ăn lẩu dù không hợp thời tiết? Nơi này của chúng ta không có chuẩn bị, phải viết đơn đến nhà kho nhận nguyên vật liệu, một chuyến này sợ thời gian dâng đồ sẽ chậm chút.”

Tô Bồi Thịnh ha hả cười, hắn cũng biết thời gian gấp nhưng có biện pháp gì?

Nhìn Tô Bồi Thịnh tươi cười cao thâm khó đoán, Mạnh Thiết trong lòng mắng một câu, lại còn phải cười nịnh nọt tìm hiểu: “Thật ra ngài hãy chỉ điểm một câu, là gió nơi nào thổi tới nha?”

Lấy tính tình chủ tử gia, tuyệt đối sẽ không làm chuyện hỏng quy củ, tất nhiên có người ở một bên quạt gió thêm củi.



Tô Bồi Thịnh nghe Mạnh Thiết nói, cười vẻ mặt đáng khinh, rũ đầu nghiêng người ra phía trước, kề sát vào tai Mạnh Thiết nhẹ giọng nói một câu: “Hôm nay người ở thư phòng hầu hạ chính là vị kia trong Thính Trúc Các.”

Mạnh Thiết vừa nghe liền hiểu rõ, vị kia trong Thính Trúc Các hắn cũng biết được chút tin tức, nói là người thích ăn, không ít lần đưa bạc cho Tôn Nhất Chước.

Trước viện sau viện chia ra, Mạnh Thiết vẫn luôn xem thường Tôn Nhất Chước, hai người không hợp nhau.

Một cái nồi sao có thể có hai cái muỗng?

Trước đó vài ngày hai người bọn họ mặt đối mặt, hắn còn tổn hại đối phương một câu, không nghĩ tới hôm nay chính mình liền xúi quẩy.

“ Hóa ra là vị thích ăn kia, không trách được.” Mạnh Thiết cắn răng viết tờ đơn, lệnh đồ đệ đi phòng bếp lấy nguyên liệu, lại chỉ huy người tranh thủ thời gian hầm vịt, quay đầu lại thấy Tô Bồi Thịnh vẫn còn ở, chắp tay sau lưng bộ dáng xem náo nhiệt.

Thật sự tức giận đến đau răng.

Tô Bồi Thịnh nhìn Mạnh Thiết nghiến răng nghiến lợi còn phải tươi cười, trong lòng liền cảm thấy vui sướиɠ cực kỳ.

Lão già này cũng không phải người tốt, bám lấy nhà kho thiện phòng tiền viện liền không nói, bình thường thức ăn của chủ tử gia đều không ít lần khó xử chính mình.

Hôm nay có thể vừa xem trò hay vừa xả giận, còn không phải nhờ Ôn cách cách ra tay.

Thị phi trong phòng bếp Ôn Hinh không biết, lúc này nhìn Phỉ Thúy thật cẩn thận thu trà bánh trên bàn, đôi mắt ngắm nàng sắc bén như dao, không cần làm gì nàng ta vẫn trêu chọc nàng.

Ôn Hinh cũng không để trong lòng.

Cũng phải, nô tài trước mặt Tứ gia luôn có thể diện, ở toàn phủ bối lặc ngay cả phúc tấn đều không dễ dàng đắc tội các nàng.

Nhưng nếu nàng bỏ xuống mặt mũi đi nịnh bợ các nàng, các nàng liền sẽ xem trọng liếc mình một cái hay tạo thuận lợi sao?

Đừng có nằm mộng!

Nếu đã như vậy, còn có lý do gì ủy khuất chính mình chứ?

Tứ gia cũng sẽ không chú ý tới tiểu tâm cơ giữa các nữ nhân, chỉ nhìn Ôn Hinh phân phó: “Về sau muốn ăn gì, trực tiếp nói cùng các nàng là được.”

Tay Phỉ Thúy bưng chung trà run lên, thở cũng không dám lớn tiếng.

“Không cần phiền toái như vậy, nô tỳ cũng không yếu ớt.” Ôn Hinh cố ý mở miệng nói: “Hôm nay cũng là trùng hợp.”

Trùng hợp cái gì?

Ăn tôm xào Long Tĩnh, lại dâng lên trà Long Tĩnh, là trùng hợp sao?

Làm sao có thể.

Người hầu hạ bên cạnh Tứ gia, đa phần là lão nhân trong cung đi ra, sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.

Bất quá là cố ý chỉnh nàng mà thôi.



Tứ gia nghe vậy liền nhìn thoáng qua Phỉ Thúy.

Phỉ Thúy sợ tới mức thiếu chút nữa liền quỳ xuống, nhưng có kinh nghiệm làm việc nhiều năm xem như còn trấn định: “Nô tỳ lần tới nhất định chú ý, thỉnh chủ tử gia, cách cách thứ tội.”

Tứ gia lúc này cũng đã nhìn ra, đây là Ôn thị cùng Phỉ Thúy tranh phong.

Nữ nhân mọi nhà đúng là nhiều thị phi, bất quá hắn cũng xác thật không cao hứng.

Cách cách của hắn như thế nào cũng không phải nhìn sắc mặt một nô tài!

“Phạt ba tháng ngân lượng, nếu có lần tới liền rời khỏi phủ.” Tứ gia vẫy tay cho người lui ra, mặt mày mang theo vài phần tức giận.

Phỉ Thúy cơ hồ nhũn chân đi ra ngoài, tới ngoài cửa, ngay cả khay đều sắp nâng không được.

Bích Tỉ nhìn bộ dáng của nàng, bị hù nhảy dựng, vội vàng nâng người tiến vào phòng trà: “Ngươi làm sao vậy?”

Phỉ Thúy hô hấp dồn dập, sắc mặt trắng bệch, nhìn Bích Tỉ lắc đầu: “Chúng ta về sau đối với Ôn cách cách cần phải để ý một chút.”

Bích Tỉ không phải kẻ ngốc, nghe lời này liền biết đã xảy ra chuyện, trong lòng cũng nghĩ mà sợ, vội vàng cẩn thận dò hỏi.

Trong phòng Ôn Hinh có chút ngoài ý muốn, trăm triệu không thể tưởng được Tứ gia cư nhiên sẽ xử trí như vậy, ngây ngốc nhìn hắn, nhất thời không phục hồi được tinh thần.

Có lẽ sắc mặt Ôn Hinh thể hiện quá rõ, Tứ gia nhịn không được suy nghĩ, ở nơi mình nhìn không thấy, không biết nàng còn bị bao nhiêu ủy khuất.

Người bên cạnh ở ngay dưới mí mắt hắn đều dám to gan như vậy sửa trị nàng, bỗng nhiên liền nhớ tới lần trước cùng Lý thị đối nghịch, nàng thà rằng bị phạt cũng không chịu hầu hạ bên người Lý thị.

Lúc trước còn cảm thấy nàng chuyện bé xé ra to, hiện tại lại có một ít hiểu rõ.

Tứ gia cân nhắc làm thế nào mở miệng trấn an Ôn Hinh, liền nhìn thấy Ôn Hinh dịch lại gần chui đầu vào trong lòng ngực hắn, lời nói mang theo vui mừng, thấp giọng nói: “Gia thật tốt.”

Tất cả lời của Tứ gia đều bị chặn lại, trong lòng thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai Ôn Hinh: “Có phải gia không nhìn không ra được, nàng liền định cái gì cũng không nói?”

“ Nô tỳ nói thì như thế nào, huống chi các nàng hầu hạ gia nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao.” Ôn Hinh buồn bực nói: “ Hơn nữa chỉ là một ly trà, cũng không phải đại sự.”

Nói không phải chuyện đại sự, nhưng nghe giọng nói của tiểu cô nương, rốt cuộc vẫn bị ủy khuất.

Tổng quản Tô Bồi Thịnh bị ngứa da, ngay cả chuyện này đều quản không tốt, thật muốn lột lớp da của hắn.

Tô Bồi Thịnh vô tội nằm không cũng trúng đạn:……

Vào ban đêm Ôn Hinh tự nhiên không về Thính Trúc Các, nhưng nàng tại tiền viện ngây người ban ngày lại ngủ một đêm, hơn nữa Phỉ Thúy bị phạt cùng với động tĩnh thiện phòng tiền viện, người tại hậu viện rất nhanh liền biết.

Ôn cách cách đi tiền viện một hồi, liền gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Thế nhưng chủ tử gia vẫn sủng nàng, đây là muốn thay đổi thời tiết sao?