Chương 2

Editor : Mặc Nam

Ngồi trong xe ngựa lay động xóc nảy, Ôn Hinh trong lòng thở dài, rõ ràng nàng ở hiện đại là nhân sĩ tinh anh, bởi vì lao lực quá độ nên đột tử, lại đột ngột xuyên vào Đại Thanh triều.

Không nghĩ tới thoát khỏi thương trường chém gϊếŧ, rồi lại lưu lạc đến chiến trường âm mưu tại hậu trạch.

Cảnh thị ở đối diện đối với nàng làm như không thấy, nàng cũng được vui vẻ thanh nhàn, hồi tưởng chuyện cũ nhất thời cảm xúc có chút sa sút, suy nghĩ miên man.

Nghĩ tới ngàn vạn chuyện xảy ra sau khi tiến vào phủ Tứ bối lặc, duy nhất không nghĩ tới thấy máu ở lễ gặp mặt.

Ôn Hinh cùng Cảnh thị tới cửa phủ Tứ bối lặc, mama phụ trách dẫn dắt liền giao các nàng cho người trong phủ, quay đầu liền dứt khoát rời đi.

Mama đưa các nàng vào phủ nhìn khoảng trên 30 tuổi, ít khi nói cười, mặc xiêm y hồng sắc, càng làm cho người khác cảm giác không dễ dàng tiếp cận.

Vượt qua tiền viện, đi theo một hành lang dài, Ôn Hinh cũng không dám xem phong cảnh trong phủ Tứ gia, chỉ là cảm giác được nô tài bốn phía bước chân vội vàng, khiến lòng người thấp thỏm.

Khi đến một sân nhỏ đầy khí phái, mama dừng chân, nhìn hai người nói: “Hai vị cách cách chờ một lát, nô tỳ đi vào bẩm báo một tiếng.”

“Làm phiền mama.” Cảnh thị vội vàng nói, còn hơi hơi uốn gối.

Ôn Hinh nhìn Cảnh thị trong lòng nghẹn khuất, liền như vậy so sánh, Cảnh thị không phải là thừa cơ ám chỉ nàng không biết lễ nghĩa sao?

Tâm bế tắc!

Mama quả nhiên đối với Cảnh thị hơi cong môi mỉm cười, cũng không thèm nhìn tới Ôn Hinh liền xoay người đi vào.

Tâm càng bế tắc!

Lúc này mới vừa vào cửa đã so không bằng người, cảm thấy tiền đồ của chính mình liền ảm đạm, bộ dáng thê thảm không nỡ nhìn.

Hai phiến hồng sơn môn bị mở ra, thực mau lại đóng lại, nhưng vẫn để lại một khe hở bằng bàn tay, làm các nàng mơ hồ có thể vừa vặn nhìn đến tình hình bên trong.

Chỉ thấy trong viện bày một dãy ghế, bên trên ghế một người nửa nằm nửa ngồi, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh máu tươi đỏ thẫm.

Ôn Hinh sắc mặt trắng nhợt, không đợi nàng thở gấp, liền nghe bên trong có tiếng nói truyền đến: “Chủ tử gia nói, chủ chết mang theo nô bộc làm cái đệm, tất cả nô tài hầu hạ đại a ca toàn bộ bị đánh chết. Chậm trễ chủ tử, lại lười biếng dám dùng mánh khóe, đến nỗi đại a ca bệnh nặng bỏ mình không thể tha thứ!”

Theo sau lời nói liền truyền đến âm thanh tấm ván gỗ đánh trên da thịt phát ra tiếng“Phốc phốc”, nặng nề lại chói tai.

Không nghe được tiếng hô đau, tiếng cầu xin tha thứ, liền nghĩ đến đã bị ngăn chặn miệng, chỉ có âm thanh nức nở nghẹn ngào phiêu tán trong không khí.

Ôn Hinh đảo mắt nhìn Cảnh thị, liền phát hiện mặt nàng cùng mình không sai biệt lắm, âm thanh bên trong truyền ra rõ ràng, hiển nhiên nàng ta cũng bị dọa sợ.



Không bao lâu, hai cánh cửa lại được mở ra, từng khối thi thể đầy máu tươi bị kéo đi ra ngoài, Ôn Hinh chỉ cảm thấy chân mềm thiếu chút nữa không đứng được, quá có lực sát thương.

“Phúc tấn nói, thỉnh hai vị cách cách đi vào.” Mama lúc trước đi vào hồi bẩm cũng đi ra, nhìn hai người nói.

Hai người cùng đáp ứng, đi theo nàng vào.

Xuyên qua đình viện nơi tiểu thái giám đang rửa sạch vết máu, bước lên bậc thang, cố nén cảm giác trong lòng không thoải mái đi vào chính phòng.

Trong phòng rất người nhiều, Ôn Hinh cũng không dám nhìn nhiều, chỉ nhìn đến một nam một nữ ngồi trên chủ vị, hẳn là chính là Tứ Gia cùng Tứ phúc tấn.

“Nô tỳ Cảnh thị ( Ôn thị ) thỉnh an Gia, thỉnh an phúc tấn.”

Ôn Hinh cùng Cảnh thị đồng thời quỳ xuống hành đại lễ, đôi tay chồng lên nhau đặt ở trán, dập đầu.

“Hai vị muội muội đều đứng lên đi, nếu vào phủ đều là tỷ muội, về sau phải hòa thuận ở chung mới tốt.”

Người nói thanh âm tuy rằng nhu hòa, nhưng trong lời nói lại ẩn ẩn mang theo vài phần ý tứ muốn răn dạy.

“Dạ, nô tỳ nghiêm cẩn tuân theo lời phúc tấn, không dám vượt qua.” Cảnh thị lại giành trước một bước mở miệng nói.

Ôn Hinh:…

Nàng còn có thể làm sao bây giờ?

“Nô tỳ tuân mệnh.” Chỉ có thể khô cằn đáp một câu, Ôn Hinh vì chính mình thắp ngọn nến.

“Ngẩng đầu lên để ta nhìn xem, nương nương nói đưa vào trong phủ chúng ta thêm tiểu mỹ nhân.”

Ôn Hinh cùng Cảnh thị đành phải ngẩng đầu lên, theo sát liền nghe được chung quanh ẩn ẩn truyền đến tiếng hít khí.

Người có thể ngồi ở trong phòng này, tất nhiên là phúc tấn trắc phúc tấn cùng cách cách, thị thϊếp không tư cách xuất hiện.

Ôn Hinh đôi mắt nhanh chóng đảo qua phúc tấn, sắc mặt nàng hơi vàng như nến, khí sắc cũng không phải thực tốt, nỗi đau đánh mất ái tử nên thần sắc tiều tụy, nét mặt tương đối bình đạm, dễ nghe một chút chính là tương đối đoan trang.

Ngồi ở bên cạnh phúc tấn chính là Tứ gia tiếng tăm lừng lẫy, Ôn Hinh tinh tế nhìn thoáng qua.

Sắc mặt trắng nõn, ngũ quan sắc bén, đặc biệt là cặp mắt phượng đơn truyền của dòng tộc Ái Tân Giác La, đuôi mắt khẽ nhếch, càng thêm vài phần khí thế.

Chỉ nhìn cặp mắt kia, cái gì ngũ quan, cái gì dung mạo tất cả đều không nhớ rõ, con ngươi đen kịt ẩn chứa thăm sâu, làm người khác giật mình không thôi.



Tứ gia ngồi trên chủ vị nhìn lướt qua Ôn Hinh, cũng có chút ngoài ý muốn, mỹ nhân trước mắt nõn nà như ngọc, nét mặt như họa, mi tựa trăng non, mắt hàm thu thủy. Môi nhỏ điểm chút sắc hồng, thắng được vô số mỹ nhân.

Quả nhiên là mỹ nhân khó gặp.

So sánh cùng Cảnh thị đứng ở bên người nàng liền quá nhạt nhẽo.

“Nha, phúc tấn quả nhiên nói đúng, thật là một tiểu mỹ nhân, tỷ muội trong phủ đều không bằng nàng.”

Trái tim Ôn Hinh run rẩy, liền biết lời này không có ý tốt, đây là muốn cho nữ nhân toàn phủ đều chán ghét nàng sao?

Đúng lúc này, phúc tấn mở miệng nói: “Lý thị, muội cũng là trắc phúc tấn, ghen tuông nhưng lời nói phải đúng mực. Nương nương quan tâm gia, đưa người tới cũng là ý tốt.”

Hóa ra đây chính là Lý trắc phúc tấn tiếng tăm vang dội, trong lịch sử là nữ nhân vì Ung Chính sinh bốn hài tử, không thể khinh thường.

Khóe mắt nhìn lướt qua, chỉ thấy Lý thị dung mạo đẹp như hoa đào, diện mạo cử chỉ quyến rũ mị hoặc nhân tâm, mặc dù bụng to cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ, ngược lại càng thêm vài phần vũ mị.

Lý thị nghe phúc tấn dùng nương nương trong cung trấn áp nàng, nắm khăn nhẹ nhàng cười, thong thả ung dung nói: “Phúc tấn thật là hiểu lầm muội muội, ta hoài thai không thể phụng dưỡng gia, nhìn muội muội mới đến xuất chúng như thế cũng thấy vui vẻ thay gia.”

Nhìn hai người liền dùng lời nói tranh đấu, Tứ gia ngồi ở phía trên không kiên nhẫn nói: “Được rồi, gia có công vụ phải suốt đêm rời kinh, sự vụ trong phủ liền giao cho phúc tấn, nếu có việc gấp truyền tin cho ta là được.” Nói tới đây nhìn thoáng qua hai cái cách cách mới tới, do dự một chút, rốt cuộc không mở miệng nói gì, liền đứng dậy trực tiếp rời đi.

“Cung tiễn gia.” Phúc tấn vội vàng đứng dậy tiễn người, đám người Lý thị cũng vội vàng đi theo đứng dậy, Tứ gia đã lớn bước rời đi.

Tiễn Tứ gia đi, phúc tấn lại ngồi trở lại, nhìn Cảnh thị cùng Ôn Hinh, thần thái so với lúc trước càng thong dong thích ý, đặc biệt là nhìn Lý thị bộ dáng như lâm đại địch càng làm nàng thoải mái, mở miệng nói: “Hai người các muội chỗ ở cũng đã an bài tốt, Cảnh cách cách liền ở tại Lạc Mai Viện, Ôn cách cách ở tại Thính Trúc Các.”

Nghe được lời này, sắc mặt Lý thị lập tức biến đổi, nói: “Phúc tấn thật là hào phóng, nơi như Thính Trúc Các cũng bỏ được.”

Nơi đó khoảng cách đến tiền viện gần nhất, lúc trước nàng thật ra muốn dọn vào ở, lại bị phúc tấn chặn lại.

Không nghĩ tới hiện giờ lại cho Ôn Hinh!

Phúc tấn có tai như điếc, lại nhìn Ôn Hinh cùng Cảnh thị giới thiệu Tống cách cách, sau đó nói: “Các muội đều trở về đi, ta cũng mệt mỏi. Sau khi Ôn cách cách cùng Cảnh cách an bài sân viện, nếu thiếu gì trực tiếp nói cùng La mama bên cạnh ta là được.”

Hai người vội vàng cảm tạ, lúc này mới cáo lui.

Tống cách cách là nữ nhân đầu tiên của Ung Chính, ở trong phủ có chút địa vị, nhìn vẻ ngoài hiền lành, đối với hai người không có địch ý.

Lý thị lại trái ngược, ra cửa chính viện lập tức dừng chân, ánh mắt mang theo vài phần lửa giận đánh giá Ôn Hinh, cười lạnh một tiếng lúc này mới vịn người nghênh ngang rời đi.

Ôn Hinh:…

Đây là có ý gì?