Chương 6

Kỳ Kỳ Cách đem tiền thưởng trả lại cho Tiểu Minh Tử, nàng bây giờ là một đại phú bà, làm sao có thể tham lam tiền của tiểu thái giám.

Thời gian cơm tối, Kỳ Kỳ Cách gặm một cái đùi dê nghiêm túc nghĩ lại mình.

Ai! Hồng trần cuồn cuộn, lòng người nông nổi! Nàng quả thực không nên vì một chút lợi ích nhỏ mà muốn đổi nghề.

Dù sao Kỳ Kỳ Cách nàng cũng có bao nhiêu rương vàng bạc châu báu, trầu bò dê ngựa mấy trăm con, gấm vóc nhung lụa đếm không hết! Nàng không nên có những du͙© vọиɠ thế tục kia!

Tâm tư nho nhỏ bay mất, Kỳ Kỳ Cách lại lần nữa ôm hoài bão làm vườn.

Vườn rau nhỏ càng ngày càng náo nhiệt, phúc tấn thứ phi buổi sáng tới nghe kể chuyện, buổi chiều đến đi dạo. Mọi người uống chút trà, tám chút chuyện, bầu không khí trong cung mắt thường cũng có thể thấy đang dần hài hòa hơn.

Các nữ nhân trong cung không giống như trên phim diễn, tụ tập một chỗ là miệng lưỡi sắc bén với nhau. Ở vườn rau nhỏ, hợp tính nhau thì ở chung, không hợp tính nhau thì cách xa một chút.

Mọi người vốn dĩ không thù không oán, vì tranh sủng của hoàng đế mới sinh ra bất hòa. Huống hồ các cung phi đều ở chung với nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đem ác ý biểu hiện ngoài mặt đều đặt xuống.

Kỳ Kỳ Cách ôm tiểu Phúc Toàn, hái xuống một bông hoa mướp đưa cho hắn: "Này! Tặng cho Phúc Toàn ngoan nhất thế giới!"

Tiểu Phúc Toàn nhe cái răng nhỏ đặtbông hoa mướp trong lòng bàn tay: "Ngạch nương, tốt!"

Đổng Ngạc Thị trong lòng lại chua xót, nàng ta vỗ vỗ tay với con trai: "Phúc Toàn, tới đây ngạch nương ôm một cái!"

Phúc Toàn ôm cổ Kỳ Kỳ Cách, phụng miệng một cái quay đầu đi chỗ khác, vờ như không nghe thấy.

Đổng Ngạc thị vừa tức vừa cười: "Đứa nhỏ này!"

A Cách phúc tấn cùng ở Hàm An Cung cười nói: "Đều nói lấy được con dâu quên mẹ, Phúc Toàn còn chưa lấy được vợ đã quên mẹ ruột rồi!"

Đổng Ngạc Thị hắng giọng: "Ngươi bớt ở đây xem náo nhiệt, chờ ngươi có con, xem hắn thế nào!"

A Cách tùy tiện vẫy khoát tay: "Haiz! Hoàng thượng cũng không đến tìm ta! Tự ta cũng không sinh được!"

Các phi tử Mông Cổ trong cung đều không được sủng, Đổng Ngạc Thị biết mình lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề.

"Nói đến sinh con, nghe nói Giản Thân Vương phúc tấn mới vừa sinh được một đứa con gái!"

Kỳ Kỳ Cách gật đầu một cái: "Đúng! Tính ra thì nàng ta cũng sắp hết tháng cữ rồi!"

Giản Thân Vương phúc tấn là tỷ tỷ ruột của Kỳ Kỳ Cách, hôm qua nàng ta còn truyền thẻ vào, nói ở cữ xong sẽ đến thỉnh an hoàng hậu.

Thạch Thị phúc tấn cười nói: "Đều nói con gái là áo bông nhỏ thân thiết, Giản Thân Vương phúc tấn đây là trước nở hoa sau kết quả, cái thai sau ước chừng là con trai!"

Kỳ Kỳ Cách trong lòng phản đối, sinh nam hay sinh nữ phải xem các lão gòa có được hay không, có liên quan gì đến phụ nữ! Trong đầu nàng có một đống đạo lý khoa học về nhiễm sắc thể XY muốn nói, đáng tiếc dù nàng nói thì đám cung phi Thạch Thị cũng sẽ không tin, chỉ có thể bỏ đi.

Ngạc Văn Châu lại gần nhỏ giọng tám chuyện với tỷ tỷ: "Kỳ Kỳ Cách, tỷ biết không? Giản Thân Vương phúc tấn có một thứ phi Hàng Thị vô cùng yêu thương!"

Kỳ Kỳ Cách thả Phúc Toàn xuống, để hắn chơi cùng nhũ nương, tin đồn scandal không thích hợp để con nít nghe.

A Cách cũng lại gần nói: "Ta cũng nghe nói, nghe nói Hàng Thị này vô cùng xinh đẹp, đặc biệt còn biết câu dẫn người khác!"



Kỳ Kỳ Cách nổi giận nói: "Uổng công các ngươi là phúc tấn của hoàng thuộng, lời đồn đại như thế cũng tin!"

Hai tay nàng đặt lên nhau, đoan trang đặt lên đầu gối: "Nói nhỏ nhỏ thôi! Ta cũng nghe thử!"

Ngạc Văn Châu len lén trừng nàng một cái: "Hoàng hậu nương nương giả bộ giống người đứng đắn thật! Dọa ta giật cả mình, người cũng muốn nghe chuyện này sao!"

A Cách cười nói: "Nương nương xin nghe thần thϊếp nói, vị thứ phi này thật sự vô cùng không đỡ nổi. Kể rằng nàng ta là hồ li tinh chuyển thế, đôi mắt kia đặc biệt mê người, nhìn ngươi một cái tinh thần rạo rực, nhìn ngươi hai cái cả người mềm nhũn, nhìn ba cái khiến đàn ông đều sắt son một lòng rồi, cũg không thể thay lòng nữa!"

Kỳ Kỳ Cách ngược lại hít một ngụm khí lạnh, hô, người này được! Tin đồn nafy nói ra, cũng giống như Liêu trai chí dị!

Ngạc Văn Châu nói: "Giản Thân Vuogw cực kì yêu thích thứ phi này! Hôm nay thưởng vàng, ngày mai thưởng bạc, hận không thể đem cả phòng kho dọn vào tiểu viện của thứ phi. Thứ phi kia ngày ngày ở trong viện đàn một khúc hồn xiêu phách lạc, Giản Thân Vương không rời khỏi nàng ta một khắc!"

Kỳ Kỳ Cách không nhịn được vỗ tay: "Oa! Lợi hại, lợi hại! Bái phục, bái phục!"

Ngạc Văn Châu giận đến véo cánh tay Kỳ Kỳ Cách: "Giản Thân Vương phúc tấn là tỷ tỷ ruột của chúng ta, hồ ly tinh kia độc chiếm sủng ái của Giản Thân Vương, tỷ còn khen hồ ly tinh đó lợi hại! Tỷ có tim hay không vậy?"

Kỳ Kỳ Cách cười nhạt nói: "Lời đồn này tùy ý nghe một chút, tìm chút niềm vui thôi! Các ngươi chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng thứ phi đó là hồ ly tinh biến thành chứ? Tham tiền háo sắc là bản tính của con người, nếu muốn trách thì trách giản Thân Vương háo sắc, không nhất thiết phải làm khó nữ nhân!"

A Cách cãi: "Nương nương nói có chút đạo lý, nhưng thứ phi kia chắc chắn cũng không phải loại tốt đẹp gì! Nhất định là một ả cáo già tâm cơ sâu xa!"

Kỳ Kỳ Cách khẽ ngẩng đầu, lãnh đạm nhìn những phúc tấn thứ phi trong hoa viên. Các nàng tụ năm tụ bảy nói chuyện phiếm, dáng vẻ thiên kiều bách mị (dáng vẻ yểu điệu xinh đẹp) so với hoa tươi trong hoa viên còn đẹp hơn.

"A Cách, Ngạc Văn Châu, chúng ta tại sao lại rời thảo nguyên đến đây? Vì để gia tộc tiếp tục được vinh dự, vì lợi ích lớn hơn nữa! Các ngươi nhìn những cung phi này đi, mục đích của bọn họ không phải giống chúng ta sao? Hậu cung này chính là chiến trường của chúng ta, nếu đã cầm kiếm lên cũng, vậy cũng đừng than phiền đối thủ lợi hại!"

Ngạc Văn Châu không phục: "Ta thấy tỷ nói không đúng, chúng ta là họ Bác Nhĩ Tề Cát Đặc, trời sinh đã cao quý hơn bọn họ!"

Kỳ Kỳ Cách: "Đúng, muội cao quý, muội xem hoàng thượng có để ý đến muội không?"

A Cách hỏi: "Hoàng hậu nương nương, vậy người thì sao? Người cũng lên chiến trường, kiếm người đâu?"

Kỳ Kỳ Cách cười không đáp, nàng ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn giàn mướp mình trồng.

Nàng không có kiếm, nàng là hỏa đầu quân trên chiến trường, chỉ muốn làm vườn, ăn món ăn mình thích.

A Như Na đi tới nói: "Hoàng hậu nương nương, hoa phòng bồi dững thêm chút cây hoa! Thái giám chưởng sự đưa đến mời người xem qua!"

Kỳ Kỳ Cách hỏi: "Sao lại đưa qua đây trước? Bên hoàng hậu chọn chưa?"

A Như Na nói: "Thái hậu nương nương chọn hai chậu lan, thái hậu nương nương có chỉ, nói hoa còn dư lại do nương nương phân chia!"

Kỳ Kỳ Cách gật đầu một cái: "Để bọn họ đưa tới đi!"

Nàng đứng lên vỗ vỗ tay: "Đừng nói chuyện nữa! Phúc tấn đứng phía trước, thứ phi đứng phía sau. Ta chọn hoa trước, sau đó phúc tấn chọn, cuối cùng thứ phi chọn. Nhanh nhanh nhanh, động tác nhanh lên, nhỏ thì đứng trước, lớn thì đứng sau!"

Kỳ Kỳ Cách giống như thầy thể dục chỉ huy đám cung phi đứng ngay ngắn. Đám thái giám đưa hoa lên sắp thẳng hàng, thuận tiện để cung phi chọn lựa.

Kỳ Kỳ Cách không có hứng với hoa tươi, nàng vốn định chọn hai chậu đắt tiền nhất, không ngờ ở trong đám bụi rậm xanh mướt thấy chút đỏ, chỉ một thoáng nước miếng liền chảy xuống.

"Nhanh! Bưng hai chậu cà chua tới cho ta!" Mười bốn năm rồi! Nàng ở thảo nguyên chưa từng thấy cà chua!

Thái giám chuyển chậu hoa bối rối: "Nương nương, nô tài ngu xuẩn không biết nương nương chỉ chậu hoa nào?"



Kỳ Kỳ Cách chỉ chậu hoa nói: "Chính là hai chậu có trái màu đỏ!"

Thái giám chưởng sự vội vàng tiến lên nói: "Nương nương, cây này gọi là phiên thị!"

"Phiên thị?"

Thái giám chưởng sự có chút kiến thức, hắn cuồi giải thích: " Nương nương, cây này cũng được gọi là cây tháng sáu. Lá như ngà, hoa tựa trái lựu, đến từ Tây Phiên, tên cổ phiên thị. Nghe nói là các nhà tuyền giáo phương tây mang đến trong thời kỳ Vạn Lịch. Thứ này không được coi là quý giá, chẳng qua là trái cây vừa to vừa đoe, để ở trong phòng nhìn vui mắt."

Kỳ Kỳ Cách biết, bây giờ cà chua vẫn là cây cảnh, vẫn chưa có người ăn.

Nàng hào hứng xoa xoa tay: "Đem hai chậu này đưa đến Hàm An cung, nếu như hoa phòng còn có thì đều chuyển qua hết, chưa có quả cũng không cần lo!"

Thái giám chưởng sự vội nói: "Trong hoa phòng còn hai chậu phiên thị vừa kết quả! Nương nương yên tâm, nô tài bây giờ phái người đưa bốn chậu hoa đến, đảm bảo không xảy ra sai sót!"

Có cà chua thì có cà chua xào trứng, thì có cà chua hầm trâu nạm. Kỳ Kỳ Cách một khắc cũng không chờ được. Nàng để A Như Na ở lại phân phát hoa, một mình chạy như điên về Hàm An cung ngắm cà chua của mình.

Quả cà chua lớn bằng bàn tay vẫn chưa chín hoàn toàn, bên ngoài vẫn còn màu xanh. Kỳ Kỳ Cách mỗi ngày rảnh rỗi không có gì làm liền nằm bên cạnh chậu cây ngắm cà chua, đến cả vườn rau nhỏ cũng không thích đi nữa.

Phúc tấn thứ phi trong cung đều biết, hoàng hậu bị mê mẩn phiên thị, không muốn ra ngoài tán gẫu cũng bọn họ. Không có bóng dáng hoàng hậu làm vườn, đám người phúc tấn thứ phi lại cảm thấy có chút tịch mịch.

Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, cũng không phải là tất cả mọi người đều nhớ hoàng hậu, luôn có vài người không đoàn kết, thứ phi Na Lạp Thị chính là một điển hình.

Nàng ta cũng vào cung hai năm trước, cùng nhóm tú nữ với Đổng Ngạc Thị. Nàng ta cũng từng đọc một ít sách, biết đọc vài câu thơ, nhớ một vài từ, cảm thấy mình là một nữ tài.

Quý nữ Mãn Mông trong cung đa số dốt nát, hoàng thượng chỉ thích nữ nhân thích đọc sách biết chữ, vì vậy Na Lạp Thị trong cung rất được sủng ái.

Một ngày, hoàng thượng lật thẻ Na Lạp Thị, trong lúc lơ đãng nàng ta nhắc đến hoàng hậu.

"Gần đây hoàng hậu nương nương rất thích phiên thị, đến cả vườn rau cũng ít đi lại!"

Na Lạp Thị cũng không có ác ý, chỉ là lúc tán gẫu thuận miệng nói ra. Nhưng hoàng thượng đối với Kỳ Kỳ Cách lại vô cùng có ác ý, hắn hỏi rõ những chuyện xảy ra rồi cười lạnh nói: "Hừ, dù gì nàng ta cũng là hoàng hậu, lại thích một thứ không ra gì!"

Hoàng thượng ôm eo Na Lạp Thị: "Vẫn là nàng tốt hơn, nghe lời hiểu chuyện!"

Lời khen của đế vương khiến lòng hư vinh của Na Lạp Thị nhanh chóng tăng lên, nàng ta thử thăm dò: "Hoàng thượng, thần thϊếp cũng thích phiên thị, những trái đỏ au kia, nhìn rất vui mắt!"

Hoàng thượng đâu biết ý tứ của Na Lạp Thị kia, hắn chỉ mong hoàng hậu khó chịu: "Nếu nàng thích thì trẫm sẽ hạ chỉ, để hoàng hậu đem bốn chậu phiên thị kia chuyển đến chỗ nàng!"

Na Lạp Thị lòng đầy vui vẻ tạ ơn, cảm thấy mình vượt qua hoàng hậu một cái đầu, vô cùng đắc ý.

Trong vườn rau nhỏ, Kỳ Kỳ Cách đang trò chuyện với các cung phi. Na Lạp Thị dẫn ngự tiền thái dám chậm rãi đi đến.

"Hoàng hậu nương nương thỉnh an!" Na Lạp Thị bấm họng giả vờ nói: "Hoàng hậu nương nương, đêm qua thần thϊếp thị tẩm, hoàng thượng nghe nói thầm thϊếp tháich phiên thị, đặc biệt hạ chỉ nhờ nương nương đem bốn chậu phiên thị chuyển đến cung thần thϊếp. Thần thϊếp sợ hãi, liên tục từ chối, không biết làm sao hoàng thượng cũng không chuẩn! Hoàng hậu nương nương, người xem..."

Kỳ Kỳ Cách lúc này mặt vô cùng lạnh, A Cách bên cạnh nhỏ giọng kích động: "Nương nương, là lúc rút kiếm rồi! Tiểu tiện nhân dám đắc tội người, mau gϊếŧ chết ả!"

Kỳ Kỳ Cách hít một hơi thật sâu, từ từ gật đầu.

A Cách nói đúng, là lúc rút kiếm rồi! Ngươi có thể cướp nam nhân của ta, nhưng ngươi không thể cướp trái cà chua của ta!