Chương 1.1

Tác giả: Khâm Hàn Nguyệt Noãn

Editor: Ninh Ninh

__________________

Năm Khang Hi thứ 59

Hôm nay là Vạn Thọ Tiết của Khang Hi Đế, tuy rằng Hoàng Thượng chính mình nói rằng không cần làm lớn, nhưng thân là nhi tử vẫn cần vào cung dự tiệc để chúc thọ phụ hoàng, chỉ là hiện giờ trong phủ Phúc tấn cùng Trắc Phúc tấn đều đang trong tháng cuối của thai kỳ, đặc biệt là Phúc tấn sắp lâm bồn, thân là chủ nhân vương phủ, Ung Thân vương lúc này không tự mình nhìn chằm chằm, chung quy là không yên tâm.

“Tô Bồi Thịnh, thọ lễ của Hoàng A Mã đều đã chuẩn bị thỏa đáng?”

Từ phía sau hắn một công công mặt hiền lành tiến lên một bước, “Gia, đều đã chuẩn bị xong.”

“Phúc tấn cùng Trắc Phúc tấn hôm nay tình huống như thế nào?”

Tuy rằng trong phủ có hai vị Trắc Phúc tấn, nhưng Tô Bồi Thịnh trong lòng rõ ràng Vương gia hỏi chính là Trắc Phúc tấn Niên thị trụ ở Phù Phong viện, mà không phải là Trắc Phúc tấn Lý thị ở Thanh Hạc viện .

“Hôm nay còn tính là ổn, người hầu của viện Phúc tấn chuyển lời tới, nói Phúc tấn ăn uống tốt hơn một chút so với hôm qua, đại phu khám bên Trắc Phúc tấn cũng đáp lời, hết thảy không có việc gì, thuốc dưỡng thai vẫn dùng theo liều lượng thường ngày .”

Ung Thân Vương Dận Chân gật gật đầu.

“Phúc tấn rốt cuộc đã gần 40, mang thai sẽ càng vất vả hơn chút so với các phụ nhân tầm thường, phản ứng nôn nghén cũng lợi hại hơn, ăn uống đặc biệt ít, ngươi thay thế bổn vương nhìn chút, có chuyện gì thì nhanh chóng bẩm báo.”

Phúc tấn cùng hắn kết làm phu thê từ thời niên thiếu, một đường làm bạn đến nay, cũng đã 20 năm, từ mười sáu năm trước sau khi Hoằng Huy chết yểu, Phúc tấn vẫn luôn không lại mang thai, hắn từ lúc ban đầu chờ đợi sau dần dần không còn ôm hy vọng, ai ngờ được đột nhiên Phúc tấn lại có.

Ngay cả mấy cái huynh đệ kia của hắn cũng đều phát ra từ nội tâm cảm thấy ngạc nhiên, đặc biệt là lão bát, ánh mắt sắp không che giấu được sự hâm mộ, nếu không phải quan hệ của hai người bọn hắn không được tốt lắm, Dận Chân thậm chí hoài nghi lão bát khả năng sẽ mang da mặt dày tới cửa lãnh giáo chính mình .

“Vâng, nô tài sẽ luôn nhìn chằm chằm, Vương gia, canh giờ cũng không sai biệt lắm, chúng ta nên tiến cung thôi ạ.”

“Đi thôi.”

Chỉ là vừa mới đi tới cửa, còn chưa có đi ra khỏi phủ, người hầu từ hậu viện liền sốt ruột, hoảng hốt đuổi theo lại đây.

“Vương gia! Phúc tấn... Phúc tấn sắp sinh rồi! Ngài mau đi xem một chút đi!”

Luôn luôn bình tĩnh Ung Thân Vương ngực đột nhiên đập mạnh một cái, sửng sốt một lát sau, mới phản ứng lại.

“Tô Bồi Thịnh, ngươi mang theo thọ lễ đi trong cung bẩm báo một tiếng, nói là Phúc tấn lâm bồn, bổn vương không tiện rời đi.”

“Vâng!” Tô Bồi Thịnh là lão nhân hầu hạ bên người Vương gia, nên trong lòng hắn có sự chừng mực.

Sân viện của Phúc tấn lúc này tuy rằng người đến người đi, lại không hiện vẻ hỗn độn, có thể thấy được ngày thường nàng đối với thủ hạ rất là dụng tâm.

Rốt cuộc là từng sinh sản qua, Ô Lạp Na Lạp thị lúc này đang được Huệ ma ma đỡ ở tẩm điện đi qua đi lại, hoạt động để chờ lát nữa sinh thì dễ dàng chút.

Ô Lạp Na Lạp thị bộ dạng đoan trang, nhưng tính cách hiếu thắng, bình thường rất ít lộ ra cảm xúc cá nhân, nhưng hiện giờ khi chuẩn bị sinh sản lại lộ ra chút yếu ớt khó thấy .

“Vương gia đâu? Hay là đã ra cửa?”

Huệ ma ma trả lời nói: “Lão nô đã cho người đi tiền viện thông báo, Phúc tấn an tâm.”

Ô Lạp Na Lạp thị không có nói nữa, nếu người khác nghe thấy lúc này nàng hỏi Vương gia, chỉ cảm thấy nàng để ý sự sủng ái của phu quân, nhưng thật ra không hoàn toàn là thế, nàng bất quá là lo lắng không có Vương gia ở trong phủ, thì các nữ nhân trong phủ sẽ động tay động chân làm mấy việc mờ ám.

Nàng chậm rãi vuốt ve bụng, trong mắt có ánh tàn nhẫn chợt lóe qua, đây là thân sinh hài nhi của nàng, nếu có người nào dám can đảm thương tổn đến hài tử mà nàng mong chờ mãi mới có được, nàng tuyệt đối sẽ không nhẫn nhục chịu đựng.

“Hài tử ngoan, đừng có gấp, ngạch nương nhất định sẽ sinh hạ ngươi bình bình an an đến thế giới này .”

Ô Lạp Na Lạp thị dưới ánh mặt trời thần thái ôn nhu vuốt ve bụng, vừa lúc bị Ung Thân Vương đang đi vào nhìn thấy, hắn bước chân chững lại một nhịp, trong lòng đối với vợ cả tràn đầy thương tiếc.

“Vân Linh.”

Ô Lạp Na Lạp thị ánh mắt thoáng khựng lại, Vương gia đã lâu không có gọi thẳng khuê danh của chính mình, hiện giờ nàng có đứa nhỏ này, hài tử yêu cầu a mã ở bên, nàng làm mẫu thân ban đầu không được sủng ái đều không quan trọng, nhưng hiện giờ phải tính toán vì hài tử.

Nàng nhẹ nhàng nâng đôi mắt, tuy rằng khóe mắt đã có ít nếp nhăn, nhưng thần thái nhu hòa, nhưng thật ra càng hiện ý vị, tóc rối tung, chưa trang điểm cũng không có trang sức, càng thể hiện ra vài phần tươi mát, tự nhiên, mỹ cảm. Ung Thân Vương đột nhiên nghĩ ở trong lòng, lúc trước như thế nào không có phát hiện ra một mặt ôn nhu của Phúc tấn.

Không trách Ung Thân Vương không biết, Ô Lạp Na Lạp thị nàng ngày thường đều ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ đoan trang, là một người tuân thủ nghiêm ngặt các quy củ.

“Gia.” Ô Lạp Na Lạp thị bởi vì đau đớn mà thanh âm có vẻ có chút mềm mại vô lực.

Nàng bỗng nhận thấy được dị thường ở dưới thân, cố gắng chống đỡ lộ ra gương mặt tươi cười.

“Thỉnh Vương gia rời bước, có vẻ hài tử của chúng ta đang sốt ruột muốn ra rồi.”

Huệ ma ma thấy trên mặt đất ẩm ướt, liền chạy nhanh đỡ chủ tử đi lên giường .

Ung Thân Vương bước nhanh qua đem thê tử chặn ngang bế lên, nhẹ nhàng mà buông xuống giường.

Bà đỡ lập tức tiến lên vây xung quanh, đem hắn đẩy ra ngoài.

Huệ ma ma lúc này mới cùng hắn nói: “Vương gia, ngài vẫn là chờ ở gian ngoài thôi, miễn cho khí huyết tinh của phòng sinh lây nhiễm ngài.”

Chờ Ung Thân Vương rời đi lúc sau, Ô Lạp Na Lạp thị mới hoàn toàn thu hồi tâm tư, chuyên chú sinh sản.

Ung Thân Vương cũng không nhìn được bên trong, chỉ mơ hồ nghe thấy Phúc tấn kêu rên, ngay cả thanh âm của bà đỡ đều to hơn so với nàng, hắn nhớ lại cảm giác khi mới vừa bế Phúc tấn lên, quá nhẹ, trong bụng nàng còn đang mang một hài tử, thật là làm khó nàng rồi.

________________________