Chương 9: Cung nữ thị tẩm (1)

Hồng Tụ hành lễ, đi phía trước dẫn đường, An Giai ma ma cùng Thanh Chi đỡ Minh Tâm theo ở phía sau, “Hôm nay là ngày lành của Tiểu a ca, Na Lạp muội muội cứ như vậy mà đi rồi sao?”

Minh Tâm vừa thấy, lại là Trương thứ phi, thật là phiền chết nàng.

Không nhẹ không nặng mà đáp, “Nếu như tỷ tỷ mà có như vậy thì muội muội nhất định sẽ ngồi đến cuối cùng.”

Trương thứ phi lại bị chọc tức một lần nữa, Minh Tâm cũng mặc kệ nàng, trực tiếp rời đi.

“Tiểu chủ đừng tức giận.” An Giai ma ma nhìn trên mặt Minh Tâm có chút phiền muộn.

Minh Tâm hừ một tiếng, “Ta không tức giận, tức giận chính là lấy sai lầm của người khác tới trừng phạt chính mình, ta lại không phạm sai lầm, tại sao lại phải chịu sự trừng phạt này.”

“Tiểu chủ có thể nghĩ rõ là tốt rồi.” An Giai ma ma nhẹ nhàng mà mở miệng, sau này còn sẽ có nhiều những ngày như vậy lắm đâu!

Nếu bây giờ mà chịu không nổi, vậy thì chẳng phải sau này còn phải tức giận hơn nữa.

“Trước kia Trương thứ phi không phải như vậy.” Thanh Chi cắm miệng một câu, mà nàng lại là một người tương đối trầm mặc.

Minh Tâm nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, nàng biết chứ, bởi vì tịch mịch nên cũng là bất chấp tất cả.

Cái gì cũng đều không có, mà những việc này lại không ảnh hưởng đến toàn cục, Khang Hi sẽ nể mặt vị Đại cách cách đã qua đời cùng với Tứ cách cách mới sinh ra năm trước lại có bệnh méo mó mà không so đo với nàng ta.

Minh Tâm trở lại trong cung, An Giai ma ma thế Minh Tâm cởϊ áσ choàng, đưa cho Tiểu cung nữ bên cạnh.

Sáng nay Minh Tâm cùng nữ quan học thuê hoa, nhưng mà cái này lại dễ dàng làm tổn thương đôi mắt.

May mắn là nguyên chủ cũng từng học qua cái này, nàng cứ việc từ từ làm thì tốt rồi.

Minh Tâm đang hết sức chuyên chú đấu tranh với thêu thùa, An Giai ma ma cùng Thanh Chi, Thanh Hòa hầu hạ bên cạnh, “Nô tỳ đỡ Tiểu chủ đứng lên đi một chút.”

Minh Tâm lên tiếng, đem khung thêu trong tay đưa cho Thanh Chi, Thanh Chi lại dọn dẹp tàn cục.

An Giai ma ma cùng Thanh Hòa đỡ Minh Tâm ở trong nhà đi lại.

Tiểu Duẫn Tử đã xách theo cơm trưa về, “Mã Giai thứ phi nhưng vui mừng!”

Lúc Tiểu Duẫn Tử bãi thiện* thì nói một câu, Minh Tâm nhướng mày, chậm rì rì ngồi vào trên ghế, Tiểu Duẫn Tử đi đến bên tai Minh Tâm.

(*Bãi thiện: bày đồ ăn ra bàn.)

“Sau này phải gọi Tiểu a ca của Mã Giai thứ phi là Trường Sinh a ca.”

Minh Tâm nhìn Tiểu Duẫn Tử, “Vạn tuế gia lại nhiều một cái cũng nữ thị tẩm.”

Ánh mắt Tiểu Duẫn Tử sáng lên, “Nghe nói là nữ nhi của Hộ Quân Tham Lĩnh, 16 tuổi, tổ phụ (ông nội) chính là Tổng quản Ngự Thiện Phòng.”

Minh Tâm hơi hơi mỉm cười, không chút để ý nói, “Tổng quản Thiện Phòng, tâm phúc của Vạn tuế gia, nói vậy có không ít người nhớ chỗ tốt cho hắn đâu!

Các ngươi nói, ta có nên hay không nói nói với Nữu phi nương nương, dù sao trong hậu cung này cũng đã có rất nhiều người rồi, lại nhiều thêm một người tỷ muội cũng tốt nha.”

Lại tính thêm nàng ta một người nữa cũng không tính nhiều, dù sao trong hậu cung, nhiều nhất chính là nữ nhân.

Mặt An Giai ma ma lộ vẻ suy tư, xem ra lúc tuyển người thì phải chú ý một chút, lỡ như làm bị thương đến Tiểu chủ hoặc Là Tiểu chủ tử liền không tốt.

Mà Tiểu Duẫn Tử thì đã rõ ràng, cung nữ thị tẩm này là yêu cầu phải chú ý, chỉ có nô tài mới hiểu rõ lực lượng của nô tài nhất.

Minh Tâm tiếp tục ăn cơm, sau đó lại đi bộ tiêu thực, tiêu hóa thức ăn, lúc sau lên giường ngủ.

Lễ tắm ba ngày của Tiểu a ca Mã Giai thứ phi đã qua năm ngày Khang Hi mới đến thăm Minh Tâm, “Nô tỳ thỉnh an Vạn tuế gia.”

Khang Hi giữ chặt tay nàng, “Miễn lễ, Tiểu a ca như thế nào?”

Minh Tâm giơ giơ lên đầu, “Ngài xem sắc mặt của nô tỳ liền biết hắn cũng không thể nào kém được.”

Khang Hi nghiêm túc nhìn trong chốc lát, còn vươn tay sờ sờ.

Gật gật đầu, “Xác thực dưỡng rất tốt.”

Làn da trắng trẻo hồng hào, đôi mắt đen nhánh sáng trong, người còn mập lên một chút thịt, xúc cảm sờ lên rất tốt.

“Nô tỳ nhưng không được thoải mái giống Vạn tuế gia đâu.” Minh Tâm đô đô miệng, tâm trạng của Khang Hi không tồi.

Chuyện Tam phiên ở trong triều cũng có tiến triển nên hắn cũng có thời gian trêu ghẹo mỹ nhân.

“Vạn tuế gia chính là được một người đẹp mới nha, phụ thân là Hộ quân Tham lĩnh, tổ phụ lại là Tổng quản Thiện Phòng, người đắc dụng của Vạn tuế gia đâu.”

“Ghen tị?” Khang Hi xoa bóp cái mũi của Minh Tâm, mỹ nhân chính là mỹ nhân.

Minh Tâm tùy ý hắn nhéo, tiếp tục hừ hừ nói, “Phụ thân, tổ phụ của người ta được đắc dụng, lại lớn lên xinh đẹp.