Minh Tâm nhìn chằm chằm nàng, “Sau này ngươi liền đi chăm sóc Tiểu a ca, lấy hắn là chủ, làm cho hắn bình an mà lớn lên, có tốt không!”
An Giai ma ma sửng sốt, hầu hạ tiểu a ca a! Kia đương nhiên là chức nghiệp có tương lai nhất nha!
Chỉ cần Tiểu a ca có thể bình an mà lớn lên, nửa đời sau của nàng liền không cần phải sầu.
Huống chi Tiểu a ca của Mã Giai thứ phi lại bệnh ưởng ưởng, mà Na Lạp thứ phi thì lại dưỡng thai rất tốt.
Chỉ cần Tiểu a ca cường tráng, mà nàng lại có thủ đoạn, vậy thì nàng liền chắc chắn có thể nuôi lớn Tiểu a ca.
Cho dù sau này Vạn tuế gia sẽ có rất nhiều vị Tiểu a ca, nhưng mà hoàng tử đứng hàng phía trước tổng sẽ có lời hơn.
Mà Dụ Thân Vương hiện tại chính là ví dụ tốt nhất.
“Hầu hạ Tiểu a ca, đương nhiên là nô tỳ nguyện ý, chỉ là sau khi nô tỳ đi rồi, người phải làm sao bây giờ?” An Giai ma ma nhíu nhíu mi.
Minh Tâm cười, “Không sao, hiện tại ta còn không cần đến.” Thứ phi là không có Chưởng sự* cô cô hoặc là Chưởng cung ma ma.
(*Chưởng sự: Quản lý.)
An Giai ma ma hơi hơi cúi đầu, tiểu chủ của các nàng nhìn có chút ngây thơ, cũng không có đủ tàn nhẫn, nhưng mà có rất nhiều chuyện lại hiểu rõ ở trong lòng.
Ba ngày sau chính là lễ tắm ba ngày của Tiểu a ca, tổ chức ở Chung Túy Cung.
Bởi vì đang ở cứ không thể gặp gió nên Tiểu a ca là ở tại bên người mẹ đẻ, nuôi dưỡng đến đủ tháng thì mới có thể ôm đến Đông Ngũ Sở.
Minh Tâm đã sớm chuẩn bị một cái khóa trường mệnh, xem như là làm lễ vật cho lễ tắm ba.
Thân thể của Tiểu a ca yếu ớt cho nên lễ tắm ba ngày tổ chức nhỏ.
An Giai ma ma đỡ Minh Tâm, Thanh Chi phủng hộp quà, Mã Giai thứ phi còn ở trong phòng ở cữ, Nữu phi tiến đến chủ trì đại cục.
Lúc Minh Tâm đến thì Nữu phi đang ngồi ở mép giường của Mã Giai thứ phi, “Vạn tuế gia nói đến lễ tắm ba ngày của Tiểu a ca đâu!
Chỉ cần mấy tỷ muội ở trong cung tụ họp lại ăn mừng là được, chờ đến trăng tròn nha, lại làm lớn!
Ngươi chỉ cần bảo dưỡng thân thể cho thật tốt, phúc khí của ngươi còn ở phía sau đâu!”
“Cũng không phải là, ta chính là chuẩn bị khóa trường mệnh làm lễ vật, phù hộ tiểu a ca sống lâu trăm tuổi!
Sau này nha, ngươi sẽ là cái người có phúc!” Nạp Lạt thứ phi cũng đi theo mở miệng.
Mã Giai thứ phi ôn nhu cười cười, trong mắt lại là một mảnh chết lặng.
“Thật là trùng hợp, ta cũng chuẩn bị khóa trường mệnh.” Minh Tâm cười mở miệng.
Đứng lại, Thanh Chi phủng hộp quà tiến lên, Minh Tâm mở hộp quà ra, sau đó Thanh Chi lại phủng hộp quà đến trước giường Mã Giai thứ phi.
“Còn có một khối ngọc tốt nữa, cũng không tính là khó được, nhưng mà cũng là thứ tốt.
Đều nói là ngọc dưỡng người, Mã Giai tỷ tỷ nhận lấy đi, dưỡng hay không thì cũng nói không chừng, tỷ tỷ cứ coi như là đồ chơi là được.”
Đến nỗi là đưa cho ai, Minh Tâm cũng chưa nói, là Mã Giai thứ phi dùng hay là Tiểu a ca dùng, kia cũng không phải là chuyện mà nàng nên nhọc lòng.
Khối ngọc này là do nàng dùng nước linh tuyền nuôi dưỡng ra, sau khi uống xong nước linh tuyền một tháng thì nàng lại bỗng nhiên muốn biết nước linh tuyền có thể dưỡng ngọc hay không.
Cho nên nàng đã đem linh tuyền nhỏ lên trên ngọc, mà khối ngọc này cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có bốn năm giọt mà thôi.
Khẳng định là sẽ dính ở mặt ngoài một ít, còn Tiểu a ca có sống được hay không, vậy thì xem ý trời đi.
Mã Giai thứ phi khẽ gật đầu, Hồng Tụ bên người nàng tiến lên nhận lấy hộp quà.
Minh Tâm đứng dậy, An Giai ma ma cùng Thanh Chi vội vàng đỡ nàng, “Tỷ tỷ còn có việc phải vội, muội muội liền không ở nơi này làm phiền tỷ tỷ nữa.”
Từ sau khi mang thai, nàng liền rất ít khi nào đi vào chỗ có nhiều người, chẳng sợ lúc trước tinh lực dư thừa nàng cũng chỉ là xoay quanh ở Cảnh Dương Cung.
Cũng không hề ra bên ngoài giương oai, nếu thông minh thì tránh đi nàng, còn nếu ngu ngốc mà đυ.ng lên giống như Trương thứ phi…
Đi bộ với nàng không được bao lâu thì sẽ thở dốc hồng hộc, vậy thì chỉ phải chạy nhanh mà trốn đi thôi.
Huống chi sau lại Khang Hi lại kêu Nữu phi ban hia vị nữ quan cho nàng.
“Thủy Tụ, tiễn Na Lạp muội muội.” Mã Giai thứ phi cũng không muốn Minh Tâm ở chỗ này lâu, lỡ như xảy ra chuyện gì nàng còn phải chịu trách nhiệm.
Đã vậy còn làm hỏng mất ngày lành của Tiểu a ca nhà nàng, hai người cứ như vậy mà ăn nhịp với nhau, một cái muốn đi, một cái thì không giữ lại.