Nữu phi cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây là đứa bé đầu tiên sau khi nàng xử lý lục cung, an ổn là tốt nhất.
“Chăm sóc cho tốt, nếu thiếu cái gì thì kêu nô tỳ đến nói cho bổn cung, bổn cung kêu người đưa qua cho ngươi.” Nữu phi cẩn thận dặn dò.
“Vâng, nô tỳ đã rõ.” Mã Giai thứ phi theo sau đáp.
“Các ngươi đâu?” Nữu phi nhìn về phía mọi người.
Minh Tâm hạ quyết tâm trong lòng, đi ra khỏi hàng, “Nô tỳ tưởng xin nương nương cầu một người thái y.”
“Thái y?” Nữu phi lặp lại, “Chính là có nơi nào không thoải mái?” Nữu phi nhíu nhíu mày.
Minh Tâm ngượng ngùng cười, “Nô tỳ đã có một tháng rưỡi chưa từng tắm rửa.”
Một hòn đá làm cho cả hồ dậy sóng, ai đều biết Na Lạp thị được tuyển vào trong cung lần này đều không đáng kể chút nào, ân sủng cũng không có nhiều ít.
Ai có thể nghĩ đến mệnh tốt như vậy.
Nữu phi cũng là cả kinh, vội phân phó Chức Vân, “Lấy lệnh bài của bổn cung đi mời thái y tới.”
“Lại lấy một cái ghế tới.” Nữu phi lại phân phó, Nguyên Hậu đã qua đời, còn nàng thì bị thương thân thể, không có khả năng có hài tử*.
(*Hài tử: trẻ con, con cái.)
Nàng sẽ là Hoàng Hậu đời kế tiếp, mà một Hoàng Hậu không thể sinh con không hề có uy hϊếp cho con vợ cả mà Nguyên Hậu để lại.
Đây là điều mà Khang Hi, cả dòng tộc Hách Xá Lí thị cùng với Nữu Hỗ Lộc thị đều muốn nhìn đến.
Cho nên, hài tử của cả hậu cung này đều phải gọi nàng một tiếng Đích ngạch nương.
“Đừng phải là Na Lạp thứ phi ăn bậy phải thứ gì, sau đó náo loạn ra nhàn thoại thì không tốt đâu.” Trương thứ phi không âm không dương nói thầm một câu.
Quả thật nói câu sống một ngày không bằng một năm cũng chỉ có như vậy.
“Nô tài thỉnh an nương nương.” Tới chính là Viên thái y, đã qua tuổi 40, kinh nghiệm phong phú, am hiểu nhất chính là khám hoạt mạch*.
(*Hoạt mạch, mạch tượng của người mang thai.)
Thái độ của Nữu phi khá tốt, “Viên thái y xin đứng lên, thân thể của Na Lạp thứ phi không lắm thoải mái, làm phiền thái y nhìn một cái cho Na Lạp thứ phi.”
“Mời tiểu chủ vươn tay phải ra.” Viên thái y đi đến trước mặt Minh Tâm, hơi hơi chắp tay, quỳ trên mặt đất.
“Làm phiền thái y.” Minh Tâm vươn tay, Thanh Chi lấy ra khăn tay đắp trên cổ tay của Minh Tâm.
Một lát sau, “Mời tiểu chủ vươn một tay khác ra.” Minh Tâm nghe vậy, lập tức làm theo.
Lão thái y lại tỉ mỉ bắt mạch trong chốc lát, “Là hoạt mạch”
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng tiểu chủ, tiểu chủ đây là có thai đã hai tháng.” Viên thái y cao giọng biểu đạt sự vui sướиɠ của mình.
“Thưởng!” Nữu phi kêu lớn.
Theo sau phân phó Đại thái giám bên người mình, Ngô Dùng, “Đưa Viên thái y đi ra ngoài.”
Lúc sau lại hòa ái nói với Minh Tâm, “Sau này người không cần đến thỉnh an, chờ khi nào thai ngồi ổn rồi lại đến, chỉ cần bình bình an an sinh hạ tiểu a ca, vạn tuế gia cùng với bổn cung đều nhớ kỹ công lao của ngươi.”
Như là nhớ đến cái gì, lại bổ sung, “Đây cùng là thường lệ cũ ở trong cung, không ngừng là ba tháng đầu tiên, tới tháng thứ 6, thứ 7 cũng không cần đến.”
“Nô tỳ tạ ơn nương nương ân điển.” Minh Tâm trên mặt mang theo tươi cười ngượng ngùng.
Chỉ là không biết có bao nhiêu người nghiến răng nghiến lợi, vô luận người nào cũng đều có ân sủng cao hơn nàng nhưng cố tình về con nối dõi nàng lại giành được hạng nhất.
Minh Tâm tất nhiên là rõ ràng hiện tại nàng có bao nhiêu ngại mắt người khác.
“Nô tỳ lại tưởng xin nương nương một ân điển.” Minh Tâm hành đại lễ.
Trên khuôn mặt Nữu phi lộ ra một nụ cười châm chọc, trong bụng mới mọc ra một khối thịt liền trương dương đi lên.
Nhưng thật giọng nói lại rất bình tĩnh, “Ngươi nói.”
“Nô tỳ là cái khờ, người hầu hạ ở bên người cũng đều là nhỏ tuổi, đều không biết khoảng thời gian mang thai nên kiêng kị cái gì.
Cho nên nô tỳ tưởng xin nương nương một người, để chăm sóc cho Tiểu a ca ở trong bụng cho tốt.” Minh Tâm nhẹ nhàng mở miệng.
Nữu phi trầm ngâm trong chốc lát, “Đây là đương nhiên.” Sau đó lại cẩn thận mà nhìn Minh Tâm một cái.
“Bổn cung nhớ rõ có một An Giai ma ma, đã từng hầu hạ cho Thái phi của Tiên đế, năm đó Thái Hoàng Thái Hậu kêu nàng tới hầu hạ bổn cung.
Liền để nàng đi an thai cho người đi, trong chốc lát người liền mang nàng đi theo trở về!” Đây là chỉ người là của Thái Hoàng Thái Hậu.
Cũng nhắc nhở những người khác cẩn thận.
Minh Tâm cả kinh, “Là người mà Thái Hoàng Thái Hậu đưa cho nương nương, nô tỳ sao lại có thể đi đoạt yêu thích của ngài.”