Minh Tâm mở to đôi mắt to ngập nước nhìn Khang Hi, nhìn qua rất là đáng thương, phảng phất đang nói, ‘Không gạt ta?!’
Cuối cùng đến lúc rời giường, Minh Tâm là trực tiếp hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa không đứng được, đây là biểu hiện rõ ràng nhất.
Vết xanh tím trên người bị quần áo che đậy lại, dấu tay bên hông càng sâu, cũng không biết Khang Hi là dùng lực lớn bao nhiêu.
Hai người cùng ăn đồ ăn sáng, theo lý, Minh Tâm nên hầu hạ Khang Hi ăn xong, lúc sau lại ăn, chỉ là Khang Hi mang theo ý cười nói, “Không phải nói chân mềm sao? Còn đứng làm cái gì!”
Minh Tâm hai mắt sáng lấp lánh, “Tạ vạn tuế gia!” Còn không biết xấu hổ tiếp tục nói, “Vạn tuế gia tốt nhất!”
Khang Hi cười như không cười, tối hôm qua lại là ai nói hắn hư hỏng.
Đồ ăn của Minh Tâm, Khang Hi ra lệnh cho thuộc hạ làm giống như cũ, là cháo trắng cùng bánh bao thịt, lấy đủ nhiều, hai người dùng đều còn thừa, Khang Hi nhiều nhất chỉ là thử xem hương vị.
Hắn còn giữ lại thói quen của dân tộc du mục, vẫn là thích thịt lộc cùng với các loại thịt khác.
Ăn bữa sáng xong, Khang Hi liền phải đi phê duyệt tấu chương, tấu chưởng thỉnh an từ các nôi đưa tới rất nhiều.
Tới gần cửa ải cuối năm, tấu chưởng thỉnh an từ các nơi đặc biệt nhiều, Khang Hi đều phải nhìn một cái, tỏ vẻ Trẫm còn nhớ rõ ái khanh, ái khanh phải làm việc cho tốt.
Minh Tâm liền mang theo Thanh Hòa, ngồi nhuyễn kiệu trở về Cảnh Dương Cung, đây là ban thưởng của Đế Vương, là biểu hiện ra người có sủng ái.
Lúc này những người khác ở trong cung mà gặp được nhuyễn kiệu đều sẽ tránh đi.
Cũng không vì cái gì khác, bởi vì vị phân không cao, vừa hỏi tới người ta chính là ngồi trên nhuyễn kiệu, mà mình lại phải đi bộ trên mặt đất.
Vừa nhìn liền thấy khí thế thấp hơn, còn tìm phiền toái như thế nào nữa!
Cho nên, Minh Tâm thuận thuận lợi lợi mà trở về Cảnh Dương Cung.
Thanh Chi ra nghênh đón, đỡ Minh Tâm vào, Tiểu Duẫn Tử thì đi tiếp đón Công công nâng nhuyễn kiệu.
Mời người uống ly trà nóng, ấm áp tay chân, lúc sau còn phải cho một ít bạc vụn, cho người ta làm phí vất vả.
Không thể cho quá nhiều, nhiều liền dễ dàng nuôi lớn ăn uống của người khác, cũng không thể cho quá ít, ít liền sẽ để cho người khác cảm thấy mình không phóng khoáng.
Giữa người với người ở chung với nhau, đây cũng là một môn học vấn.
Minh Tâm trở về Cảnh Dương Cung, cái gì đều mặc kệ, trực tiếp hung hăng mà ngủ một giấc.
Không có cách nào nha, thật sự là quá mệt nhọc.
Vẫn là tới rồi giờ ăn cơm trưa, Thanh Chi mới đánh thức Minh Tâm dậy.
Minh Tâm còn có mê mang trong nháy mắt!
Chờ ra tẩm điện, Dịch thứ phi cùng Thường thứ phi cũng ở, phân lệ (lương bổng) Thứ phi của các nàng cũng không nhiều lắm.
Chủ yếu đây vẫn là giai đoạn đầu, trật tự cấp bậc ở hậu cung còn chưa có phân chia ra tới.
Hiện tại trong cung chỉ có Hoàng Hậu, Phi vị cùng với Thứ phi, ba cái phẩm cấp, trừ bỏ Minh Tâm một người này biết lịch sử, những người khác đều là đã quen.
Mà tranh đoạt giữa Thứ phi với Thứ phi cũng rất điên cuồng.
Thứ phi ở trong cung, không có sủng ái, không có con nối dõi, phân thể của bản thân lại không nhiều lắm, có đôi khi còn phải bị thuộc hạ cắt xén.
Vào mùa đông, ngay cả cơm nóng đều không có mà ăn, đây quả thực là chuyện bình thường trong cung.
Thứ phi có con nối dõi, có sủng ái cũng không dám đắc tội một ít cung nữ cùng thái giám có thực quyền, bởi vì địa vị bản thân quá thấp kém, căn bản đấu không lại người ta.
Phía trước Minh Tâm không có sủng, Cảnh Dương Cung liền vẫn luôn là loại đãi ngộ này, muốn ăn tốt một chút đều phải tốn rất nhiều bạc.
Cuộc sống này cũng sống quá nghẹn khuất, Minh Tâm vô cùng hy vọng năm thứ 16 tới nhanh một chút.
Thứ phi ở Cảnh Dương Cung cùng Thứ phi ở các cung khác đều giống nhau, mọi người đều kết nhóm ăn cơm.
“Xin lỗi, ta ngủ say một chút.” Minh Tâm nhận lỗi trước.
“Ta ước gì ngươi có thể ngủ say hơn một chút đâu.” Thường thứ phi sảng khoái nhanh nhẹn, sau khi thừa sủng xong có thể ngủ say, này thuyết minh có nhiều ân sủng nha!
Mà những người ở gần như các nàng cũng có thể thơm lây, mùa đông trước kia đều là trực tiếp ăn đồ lạnh, củi lửa cũng không đủ dùng, những ngày như vậy nàng đã chịu đủ rồi.
“Ta cũng có ý tứ như vậy.” Dịch thứ phi nhẹ nhàng cười.
Nàng đã không ôm hy vọng, thời gian mấy chục năm như một ngày này, sớm đã tiêu ma hết ý chí của nàng, dù sao nàng cũng chưa bao giờ được sủng ái.