Nhưng mà lúc này đây, Minh Tâm cũng không có đoán đúng, Khang Hi đi trước Vĩnh Thọ Cung, ngày thứ hai Thừa Càn Cung liền nhiều hai người Thứ phi.
Một người Mã thị, một người Ô Nhã thị, nguyên bản là cung nữ thị tẩm ở Càn Thanh Cung, trọng điểm là Ô Nhã thị, tổ phụ của nàng là Tổng quản Ngự Thiện Phòng.
Điều này thuyết minh cái gì, thuyết minh đây chính là Đức phi trong tương lai, mẹ đẻ của hoàng đế Ung Chính nha.
Đương nhiên, vô luận tương lai nàng có bao nhiêu lừng lẫy, cũng không thay đổi được sự thật, hiện tại nàng chính là một người Thứ phi tầm thường, xuất thân từ cung nữ Bao Con Nhộng ra tới.
Cho nên Minh Tâm chỉ là ra lệnh cho Thanh Chi cùng Thanh Hòa chọn một phần hạ lễ đưa đi Thừa Càn Cung.
Sau đó Khang Hi triệu Nạp Lạt thứ phi, lúc sau là Mã Giai thứ phi, chờ đến ngày 28, Minh Tâm rảnh rỗi không có việc gì, liền chỉ huy Thanh Chi, Thanh Hòa trang điểm cho chính mình để gϊếŧ thời gian.
Không phải là kiểu tiểu nữ hài, phấn nộn kiều tiếu giống lúc trước, trang dung lúc này đây, đuôi lông mày thượng kiều, lại điểm một viên chí (nốt ruồi) ngay khóe mắt.
Xứng với cặp mắt to ngập nước kia, nhìn qua vừa tươi đẹp, rồi lại mang theo non nớt phong tình.
Minh Tâm đứng dậy, hỏi Thanh Chi, Thanh Hòa ở bên người, “Đẹp sao!?”
Thanh Chi cùng Thanh Hòa đều ngây người, sau khi nghe được, lập tức điên cuồng gật đầu, “Đẹp, đặc biệt xinh đẹp!”
Tiểu Duẫn Tử càng là đáng tiếc, “Nếu là Vạn tuế gia có thể nhìn đến thì tốt biết mấy.” Câu này nói ra tiếng lòng của Thanh Chi cùng Thanh Hòa.
Còn Minh Tâm thì có chút tiếc nuối chính mình nhìn không đến, hiện tại trong cung vẫn là dùng gương đồng, mà không phải gương pha lê.
Minh Tâm nghĩ nghĩ, ra lệnh, nói, “Đi, lấy bộ cung trang thêu hoa hợp hoan màu tím nhạt của ta đến.”
(Hoa hợp hoan)
Thanh Chi quản quần áo, nàng rõ ràng nhất đồ vật đặt ở nơi nào, Minh Tâm lại thay đổi một bộ quần áo.
Đẹp này rất có cảm giác khoảng cách, nếu là người bình thường thì trực tiếp không dám tiếp cận.
Minh Tâm còn đang cô phương tự thưởng đâu! (Tự thưởng thức chính mình.)
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh.
Tiểu Duẫn Tử đi ra ngoài, không trong chốc lát, liền dẫn theo một vị Công công tiến vào, là một vị tiểu đồ đệ bên người Lương Cửu Công, “Nô tài thỉnh an Tiểu chủ.”
“Không cần đa lễ.” Minh Tâm cười cười, nhìn một cái, Tiểu Duẫn Tử tự mình đỡ người lên.
Thanh Chi đã bưng trà tới, Thanh Hòa thì chuyển ghế đến, tiểu Công công liên tục chống đẩy, cười làm lành.
Nói, “Giáo Phường Tư mới an bài ca múa, Vạn tuế gia kêu nô tài tới mời Tiểu chủ, nhuyễn kiệu đã chờ ở bên ngoài, Tiểu chủ có cần phải đi ngay?”
Minh Tâm nghe xong lời này, nói, “Kia liền đi thôi.” Minh Tâm là có thể mang theo một người Nha hoàn, nên Thanh Hòa liền đi theo.
Minh Tâm ngồi nhuyễn kiệu, qua một hồi lâu mới đến Càn Thanh Cung, phải đợi thông báo sau đó được cho phép mới đi vào đại điện.
“Nô tỳ thỉnh an Vạn tuế gia.” Minh Tâm hiểu được quy củ.
“Miễn lễ.” Khang Hi đế kêu miễn, Minh Tâm đứng dậy.
“Ái phi lại đây.” Khang Hi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Minh Tâm liền thuận theo mà đi qua.
“Ái phi hôm nay cực mỹ!”* Khang Hi kéo Minh Tâm vào trong lòng ngực, trêu đùa. (*mỹ: đẹp)
Chỉ cần là nữ nhân thì đều thích mỹ, đặc biệt là được người khác khen xinh đẹp, tâm tình cũng đều sẽ tốt vô cùng.
Minh Tâm rụt rè mà cười cười, “Nô tỳ mỗi ngày đều mỹ mỹ.”
“Như thế nào hôm nay lại trang điểm thành như vậy.” Khang Hi không chút để ý dò hỏi.
“Nhàn rỗi nhàm chán, nô tỳ dùng để gϊếŧ thời gian.” Minh Tâm đô đô miệng.
Có chút ngạo kiều nói, “Nô tỳ từ sau khi tiến cung, vẫn là lần đầu tiên làm thành như vậy đâu!”
“Trước kia như thế nào không trang điểm.” Cái này là Khang Hi thật sự tò mò.
Minh Tâm rất là thuận theo mà bắt đầu đếm lý do, “Son phấn mà không tốt, họa ra tới sẽ khó coi, còn sẽ thương tổn làn da.
Nô tỳ nhưng không muốn mới hai mươi tuổi lại phải bưng một khuôn mặt bốn mươi tuổi đâu! Kia quả thật rất đáng sợ!”
Minh Tâm đôi mắt quay tròn chuyển, giọng vừa chuyển, “Càng quan trọng là, nô tỳ còn nhỏ tuổi đâu!
Không trang điểm cũng đẹp, còn có chính là, khuôn mặt của nô tỳ có chút non nớt, có một ít trang dung nô tỳ đều không khống chế được!”
Nói tới đây, Minh Tâm có chút tự đắc.
Khang Hi nâng lên khuôn mặt của Minh Tâm, nhìn kỹ, trang dung này thuộc về loại mị hoặc.
Chỉ là khuôn mặt của Minh Tâm non nớt, đôi mắt lại tự mang ý cười, thoạt nhìn là phát triển về phương hướng tươi đẹp.