“Vất vả Công công đi một chuyến này, cứ ngồi xuống uống ly trà nóng, ấm áp thân mình, thuận tiện nghỉ chân một chút.”
Lưu công công tiếp lấy trà, trà cũng không nóng, lại cũng sẽ không quá ấm, còn có thể ấm tay.
Có thể nói là suy xét thật sự rất chu toàn, ý cười trên mặt Lưu công công lại sâu thêm vài phần.
Người phía trên nể tình, người phía dưới tự nhiên cũng là gương mặt tươi cười đón chào.
“Nô tài chính là tới truyền lời, Vạn tuế gia lật thẻ bài của ngài đâu, Tiểu chủ chuẩn bị đi!” Minh Tâm trực tiếp ngốc lăng!
Ý cười trên mặt Lưu công công càng là sâu vài phần, “Nô tài còn phải trở về chờ lệnh, liền không quấy rầy Tiểu chủ.”
Minh Tâm phục hồi lại tinh thần, “Ta liền không giữ Công công lại.” Sau đó lại ra lệnh Tiểu Duẫn Tử, “Đưa tiễn Lưu công công một chút.”
Thanh Chi cùng Thanh Hòa đều rất là vui vẻ.
Đây là lần thứ ba, cũng không giống lúc Khang Hi đến Cảnh Dương Cung, Minh Tâm phải đi Càn Thanh Cung thị tẩm.
Dùng qua bữa tối, tắm gội thay quần áo, liền có cỗ kiệu tới đón, Minh Tâm chờ ở tẩm điện (phòng ngủ) của Càn Thanh Cung, Khang Hi là thật sự rất vội, trời đã tối thui rồi còn phải tăng ca!
Minh Tâm đều có vạn phần đồng tình Khang Hi đế.
Chờ đến Khang Hi đế trở lại tẩm điện, đại khái cũng đã đến 12 giờ, Minh Tâm đang đếm số hoa mai cắm trong bình đâu, “Nô tỳ tỉnh an Vạn tuế gia.”
Minh Tâm vừa nhìn thấy Khang Hi, lập tức liền phấn chấn tinh thần lên.
“Miễn lễ.” Khang Hi nhìn Minh Tâm một cái, ngồi xuống trên sập, “Còn chưa ngủ?”
Hắn chưa ngủ ai dám ngủ nha! Dù sao Minh Tâm là không lá gan này, “Nô tỳ thấy hoa mai trong điện đẹp, nhất thời xem mê mắt, đã quên canh giờ.”
Minh Tâm có chút xấu hổ lại nỗ lực biện giải cho có vẻ đúng lý hợp tình.
Khang Hi đế vừa thấy biểu cảm của Minh Tâm, nhướng mày, hứng thú dạt dào nói, “Nga! Nhìn ra cái gì tới?”
“Tổng cộng có 188 cánh hoa, hồng mai chiếm 108 cánh, cành chính là hồng mai, có 63 cánh……” Minh Tâm nghiêm trang nói ra đáp án, một đôi mắt dưới ánh nến chiếu rọi có vẻ phá lệ sáng ngời.
Khang Hi nhìn đôi mắt này, ho nhẹ một chút, cười nhẹ, “Đếm cũng khá chuẩn.”
Hôm nay hắn dùng quá nhiều đầu óc, hiện tại là rất đau đầu, hôm nay phê duyệt quá nhiều tấu chương, ngay cả cổ tay cũng có chút đau.
Minh Tâm thấy Khang Hi là thật sự vô cùng mệt, liền mở miệng nói, “Lúc nô tỳ ở nhà đã từng học qua xoa bóp, để nô tỳ xoa bóp cho Vạn tuế gia trong chốc lát đi!”
Khang Hi trả lời trầm thấp, Minh Tâm liền bò lên trên sập, bắt đầu động tay lên.
Minh Tâm là học theo hệ thống, chỉ là không thường dùng đến, nhưng tay nghề của nàng không tồi, “Ngay từ đầu sẽ đau một chút.”
Minh Tâm thấp giọng mà nói một tiếng, Khang Hi cũng là biết rõ, sau khi đau xong sẽ cảm thấy thoải mái.
Khang Hi là nam tử, cơ bắp tương đối căng chặt, phải làm cho cơ bắp của hắn thả lỏng ra.
Không trong chốc lát, hô hấp của Khang Hi liền dần dần đều đều, nhìn giống như là ngủ rồi.
Giữa việc có đánh thức Khang Hi dậy hay không, Minh Tâm có chút lưỡng lự, Minh Tâm nhìn Lương đại công công đứng ở một bên.
Muốn hỏi ý kiến Lương Cửu Công, nhưng Lương Cửu Công lại trực tiếp giả chết.
Minh Tâm một giãy giụa phen, vẫn là cắn cắn môi, “Vạn tuế gia, Vạn tuế gia.”
Khang Hi mở to mắt nhìn về phía Minh Tâm, uy thế vị vua của một nước vẫn là dọa Minh Tâm sợ hãi, nhưng vẫn chống đỡ lại đây, giọng ôn hòa.
Còn mang theo chút cầu xin, nói, “Vạn tuế gia đến trên giường đi ngủ đi! Vào đông trời giá rét, lại tới gần cửa ải cuối năm, Vạn tuế gia còn phải vội vàng đâu!
Thêm nữa chỗ này lại nhỏ, sau khi tỉnh lại sẽ cảm thấy rất khó chịu.” Hắn không thoải mái, Minh Tâm cũng không có ngày lành qua.
Nữ tử giống các nàng như vậy, sau khi tiếng cung trừ bỏ con nối dõi, đó chính là phải hầu hạ cho tốt ngôi Cửu ngũ chí tôn này, nếu là để cho người bị bệnh, Minh Tâm là sẽ có rất nhiều quả đắng mà ăn.
Đương nhiên, nàng cũng không hư như vậy, vào ngày có thời tiết lạnh lẽo như vậy mà trơ mắt nhìn người khác không đắp chăn ngủ, làm cho chính mình bị bệnh.
Khang Hi nhìn chằm chằm Minh Tâm nhìn trong chốc lát, liền vào lúc Minh Tâm cảm thấy chịu không nổi, thì rốt cuộc lão nhân gia hắn mới phát ra âm thanh của tự nhiên.
“Hầu hạ đi!” Minh Tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc Khang Hi tiến vào cũng đã mặc áo ngủ, nhưng thật ra không cần thay đổi.