Chương 24: Chiêu hạnh

Đối với mặt ẩm thực này, đám người Thanh Chi cũng từng nghĩ tới hạn chế lại, bởi vì ăn đến nhiều, lỡ như béo lên sẽ khó coi.

Nhưng sau lại Minh Tâm thật sự là ăn không mập, Thanh Chi, Thanh Hòa cũng liền không lại hạn chế Minh Tâm.

“Ăn!” Minh Tâm trả lời chém đinh chặt sắt, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói đến hoảng!

Nàng sao lại có thể ngược đãi dạ dày của mình đâu! Đói ra bệnh bao tử liền không tốt.

Thanh Chi bất đắc dĩ, liền biết sẽ là kết quả này, tiểu chủ của các nàng là càng ngày càng thả bay chính mình.

Thanh Chi đi điểm tâm lúc trước đi lấy, đây cũng là lệ thường, yến hội qua đi, nữ tử ở hậu cung liền sẽ đi lấy chút điểm tâm tới ăn.

Rốt cuộc trên yến hội cũng không có ăn mấy miếng, nhưng mà sau khi kết thúc yến hội lại đi lấy đồ là không tốt, cho nên lui mà cầu tiếp theo, lựa chọn điểm tâm.

Không bắt mắt, nhưng mà cũng chỉ có thể lót bụng một chút.

Minh Tâm ăn điểm tâm, hiện tại chỉ cần chờ tớ thời gian rồi, liền có thể lên giường ngủ, hôm nay Khang Hi là sẽ không chiêu hạnh người thị tẩm, đây là ngày lành của Thái Tử, chiêu hạnh người chính là đánh mặt mũi Thái Tử.

Cho nên Minh Tâm không cần lo lắng Khang Hi sẽ đến, nàng còn không có mặt mũi lớn như vậy.

Đương nhiên, Khang Hi nếu là thật sự làm như vậy, đừng nói là Thái Hoàng Thái Hậu, chính là gia tộc Hách Xá Lí thị này chắc chắn là sẽ không tha cho nàng, chính là Vạn Phủ, cũng muốn chịu nàng liên lụy.

Nhưng mà, đây là chuyện không có khả năng sẽ xảy ra, nam nhân nhà Ái Tân Giác La chính là vô tình nhất, mà Đế Vương càng là vô tình hơn.

Hoàng Thái Cực phong Hải Lan Châu làm Thần phi, đủ tình thâm đi!

Đáng tiếc sau Bát a ca của Thần phi còn có Cửu a ca, thậm chí mẫu tử Thần phi chết cũng không thấy hắn có động tác gì dư thừa.

Thuận Trị đế sủng ái Đổng Ngạc phi đi! Khá vậy cũng không bảo vệ mẫu tử Đổng Ngạc phi.

Nhắc lại trong lịch sử thời Khang Hi, lúc đầu sủng ái Mã Giai thứ phi, sinh một người tiếp một người hài tử, khá vậy cũng chỉ để lại một nhi một nữ.

Thậm chí tiếng cung đều 10 năm vẫn chỉ là một vị Thứ phi, lúc phong Phi vẫn là đội sổ.

Sủng ái Đức phi, để lại hai tử một nữ, đáng tiếc sau Ôn Hiến gả gặp bất hạnh cũng không nhìn thấy hắn có động tác gì dư thừa.

Sủng ái Nghi phi nhất, Thập Nhất a ca nuôi đến 11 tuổi không có, thẳng đến cuối cùng, vẫn là nhi tử của đối thủ một mất một còn lên ngôi, ngay cả chết già cũng không được.

Huệ phi đứng đầu bốn Phi, sinh một hài tử, nuôi lớn một nhi tử, lại gặp phải kết cục chết già ở trong cung, tính tới tính đi, cũng chỉ có Đức phi có kết cục tương đối tốt.

Theo kết quả này, cũng có thể thấy tranh đấu trong cung có bao nhiêu kịch liệt.

Ngày thứ nhất sau yến hội, Khang Hi chiêu hạnh Nạp Lạt thứ phi, ngày thứ hai, là mười lăm, Khang Hi nhất định phải làm bạn bên cạnh chính thê.

Nếu không có chính thê, Khang Hi cũng không thể chiêu hạnh những người khác, ngày 16, Khang Hi lại triệu hạnh Mã Giai thứ phi.

Tới gần cửa ải cuối năm, vốn là nhiều việc, huống chi khoảng thời gian gần đây, Khang Hi lại phải nhìn chằm chằm vào điển lễ sách phong Thái Tử, cho nên chậm trễ không ít chính sự.

Vậy nên vào những ngày gần đây Khang Hi rất là bận rộn, “Vạn tuế gia, Kính Sự Phòng tới.” Lương Cửu Công nhẹ giọng nhắc nhở.

Khang Hi nhíu nhíu mày, hắn cũng không có tinh lực gì đi chiêu hạnh nữ nhân, nhưng mà nghĩ đến Cửu a ca cường tráng, như thế nào cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi

“Liền Cảnh Dương Cung Na Lạp thứ phi đi!”

Lương Cửu Công được lệnh, lui xuống đi thông tri người của Kính Sự Phòng.

Cảnh Dương Cung.

Minh Tâm đang học đàn tranh, nàng dung hợp ký ức của nguyên chủ, cho nên có một chút cơ sở.

Cầm kỳ thư họa vào lúc Nữu phi đưa nữ quan tới cho nàng, Khang Hi cũng ban cho nàng một bộ.

“Tiểu chủ, Lưu công công của Kính Sự Phòng tới rồi.” Tiểu Duẫn Tử bám vào bên tai Minh Tâm nhắc nhở.

“Mời hắn tiến vào.” Minh Tâm lập tức liền đáp lại.

Sau đó lại ra lệnh cho Thanh Chi, “Đi rót ly trà nóng tới.” Lúc sau lại nhìn Thanh Hòa, “Ngươi đi dọn cái ghế tới.”

Tiểu Duẫn Tử xoay người lại ra cửa, không trong chốc lát, liền dẫn người đi vào, “Nô tài tỉnh an Tiểu chủ.”

Minh Tâm ngẩng đầu, trên mặt mang theo tươi cười, “Công công không cần đa lễ.”

Minh Tâm cho Thanh Hòa một ánh mắt, không cần nói chuyện, Thanh Hòa liền đưa ghế đi lên.