Cảnh Dương Cung, Minh Tâm đang ôm Vạn Phủ, hắn vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt to đen như mực xoay chuyển.
Đi qua một tháng, Vạn Phủ đã không phải là con khỉ quậy giống như lúc mới sinh ra.
Minh Tâm sẽ ước lượng, dùng linh tuyền nuôi nấng hắn, nên nhìn hắn trắng nõn còn thịt đô đô, vừa nhìn đã khiến người vui mừng rồi.
Hôm nay Minh Tâm mặc một bộ cung trang màu hồng nhạt, kiều tiếu dễ thương, trong lòng ngực còn ôm một cái oa oa (em bé).
Thi thoảng còn dùng ngón trỏ chọc chọc mặt của béo oa oa một chút, buông tay ra thì bắn ngược trở về.
Lại tiếp tục chọc…… Tiểu oa oa cũng rất là ngoan ngoãn, còn sẽ nhếch miệng cười.
Sau khi Khang Hi bước vào Cảnh Dương Cung thì nhìn thấy hình ảnh như vậy, khó tránh khỏi trong lòng có chút vi diệu.
Hai người này một chút cũng không hề giống mẫu tử, cứ như là tỷ đệ, một người chơi đến vui vẻ, một người thì lại bị chơi đến vui vẻ.
Hôm nay hắn không có nhiều tấu chương lắm, sau khi duyệt xong liền tới đây, sau khi đến hắn cũng không để người thông báo, cứ như vậy mà đi vào.
Nhưng thật ra không nghĩ đến sẽ nhìn thấy một màn như vậy, “Khụ!” Khang Hi ho nhẹ một tiếng, Minh Tâm xoay người sang chỗ khác, vừa lúc thấy Khang Hi.
Cũng bất chấp đưa hài tử cho An Giai ma ma ở một bên ôm, trực tiếp ôm hài tử quỳ xuống, “Thỉnh an Vạn tuế gia!”
An Giai ma ma, Thanh Chi, Thanh Hòa cũng chỉ có thể quỳ xuống theo, vừa mới nhìn đến Vạn tuế gia bước vào các nàng cũng đã muốn quỳ xuống, đáng tiếc bị một ánh mắt của Vạn tuế gia ngăn lại.
“Miễn lễ.” Khang Hi đỡ lấy cánh tay Minh Tâm, Minh Tâm thuận thế đứng lên.
Sau đó liền dựa lên, “Vạn tuế gia mau nhìn một cái, Cửu a ca của chúng ta sẽ cười đâu.”
Khang Hi thuận tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Vạn Phủ, Vạn Phủ cười cong đôi mắt.
Nhìn béo nhi tử trắng trắng nộn nộn, Khang Hi càng là vui vẻ, “Nhưng thật ra làn da của hắn giống ngươi.” Nộn nộn, mềm mềm, xúc cảm không tồi.
“Vạn tuế gia ngẫm lại bộ dáng sau khi Cửu a ca lớn lên.” Minh Tâm uyển chuyển nhắc nhở.
Nàng muốn người nam nhân này đối với tương lai của Vạn Phủ tràn ngập chờ mong, bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể dụng tâm che chở Vạn Phủ.
Khang Hi sửng sốt, thật muốn ngẫm lại, một đại nam nhân, lại lớn lên một than da thịt vô cùng mịn màng, kia chính là gặp quỷ nha.
Khang Hi nhìn kỹ xem Vạn Phủ có đặc điểm của hoàng gia, đôi mắt phượng, trán cao, mũi cao, môi mỏng.
Trong mắt Khang Hi cũng hiển lộ ra ôn nhu, “Hắn thực cường tráng.”
Minh Tâm cảm nhận được bi thương của người Đế vương này, trong lòng cũng là khó chịu, nàng vô cùng chân thật mà cảm nhận được đây cũng là một người phụ thân.
Đây cùng là một thân máu thịt, cũng sẽ mệt cũng sẽ đau.
“Hắn thực cường tráng.” Minh Tâm nhẹ nhàng mà lặp lại “Bọn đệ đệ của hắn cũng sẽ thực cường tráng mạnh khỏe.”
Đột nhiên phong cách đột biến, giọng hờn dỗi nói, “Nhưng Vạn tuế gia có Tiểu a ca khác liền không đau Vạn Phủ của chúng ta.”
Khang Hi có chút dở khóc dở cười, “Toàn là chuyện chưa đâu vào đâu cả! Ngươi còn nhớ thương trước đâu!” Ôn như cùng xấu hổ lúc trước của hắn đều bị đánh vỡ.
Minh Tâm thì đô đô miệng, “Nô tỳ cái này kêu phòng ngừa chu đáo.”
Sau đó chuyển giọng, “Trên người Cửu a ca thịt đô đô, chọc một cái liền lõm vào một cái, Vạn tuế gia cũng thử xem.”
Nói xong lời cuối cùng, Minh Tâm trực tiếp xúi giục hắn động thủ.
Khang Hi cũng giữ Thái Tử một đoạn thời gian, cũng học được ôm em bé như thế nào, cho nên hắn nhận lấy Vạn Phủ từ trong tay Minh Tâm, “Nặng.”
“Cũng không phải sao! Ma ma nói tiểu hài tử đều giống nhau, lớn lên nhanh.” Minh Tâm ứng hòa.
Khang Hi ôm Vạn Phủ ngồi ở trên giường, nhìn chơi đến rất vui vẻ.
Minh Tâm cũng không quấy rầy, xoay người đi pha một ấm trà đến, “Vạn tuế gia nếm thử nô tỳ tay nghề.” Minh Tâm đổ một lý trà cho Khang Hi, Vạn Phủ cười đến thực vui vẻ.
Khang Hi đưa người qua cho An Giai ma ma, kêu nàng ôm Vạn Phủ đi xuống, Vạn Phủ còn không vui, tay nhỏ bắt lấy ngón tay Khang Hi không bỏ.
Khóe mắt Khang Hi mang cười, vừa thấy liền biết tâm tình của hắn rất tốt.
Khang Hi cũng không uống trà, mà là lôi kéo tay Minh Tâm, “Ái phi vất vả.”
Minh Tâm đỏ mặt, Khang Hi nhìn mỹ nhân, trong đầu liền toát ra bốn chữ ‘người so hoa kiều’, trong lòng Khang Hi động một chút, cũng không tính toán ủy khuất chính mình, chặn ngang Minh Tâm bế lên liền đi về phía giường ngủ.
Kế tiếp đều là thuận lý thành chương, Cảnh Dương Cung điên đảo gối chăn.