Chương 52

Lúc Khang Hy đến viện của Dận Tộ, y vừa tắm rửa thay quần áo xong, còn đang khoác một cái áo ngoài rộng thùng thình ngồi ăn cơm.

Thấy Khang Hy tới, Dận Tộ biết những câu Dận Chân nói đã có tác dụng, gương mặt phụng phịu đứng dậy hành lễ, Khang Hy phất tay miễn, đến ngồi bên cạnh y.

Dận Tộ tức giận nói: “Hoàng a mã lúc này vì sao không ở cùng Thái tử, lại có thời gian đến đây rồi?”

Khang Hy vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Trẫm đi còn sớm hơn người, bồi Thái tử cái gì? Một tháng nay trẫm gặp Thái tử được bao nhiêu lần? Cái tật xấu lòng dạ hẹp hòi này của ngươi đến khi nào mới có thể sửa được?” (Mèo thề, đoạn này Mèo cảm thấy như hậu cung tranh sủng ấy)

Dận Tộ hừ lạnh một tiếng không để ý tới ngài, vùi đầu ăn thức ăn của mình.

Nhìn trên bàn ăn chỉ có hai món một canh mà Dận Tộ vẫn ăn ngon lành, Khang Hy ngồi ở bên cạnh hơi cau mày: “Đám nô tài kia làm việc thế nào? Sao lại cho ngươi ăn những thứ này?”

Trước đây đều là Dận Tộ đến chỗ ngài cọ cơm ăn, đây vẫn là lần đầu ngài nhìn thấy bàn ăn của y, chẳng ngờ lại đơn giản như vậy, không chỉ ít món mà phân lượng mỗi món cũng không nhiều.

Dận Tộ xua tay, nói: “Không liên quan đến bọn họ, là nhi tử không cho bọn họ nấu nhiều. Nhi tử chỉ có một cái bụng, ăn được bao nhiêu chứ? Thừa lại một bàn thức ăn ngay cả Hồng Phúc cũng không chịu dọn hết, lương thực không phải dùng để giày xéo như vậy.”

Khang Hy nhớ đến trên bàn Dận Nhưng còn một mâm thức ăn ê hề, lại bị ngài phân phó dọn xuống làm lại, đột nhiên có chút chột dạ, vội ho một tiếng: “Ngươi dầu gì cũng là A ca, quốc khố có eo hẹp hơn nữa cũng không ít đi mấy món ăn của ngươi, ngươi không cần tiết kiệm đến thế.”

Dận Tộ cười nói: “Người nào không biết Lục a ca Dận Tộ là kẻ xa xỉ nhất thiên hạ, Hoàng a mã còn nói nhi tử tiết kiệm? Nhi tử từ nhỏ cẩm y ngọc thực, cho tới bây giờ cũng không biết tiết kiệm là thứ gì. Chỉ là khi còn nhỏ từng nghe Hoàng a mã dạy thơ của Lão Đổ, nói ‘Bên trong rượu thịt tỏa hơi Ngoài đường chết lạnh xương người cóng khô’[1], nhi tử liền dưỡng thành cái tật xấu này, cảm thấy dùng một vạn lượng mua cái bấm móng tay giá trị một trăm lượng cũng không có gì lớn, thế nhưng nếu trở thành thủ phạm vì ‘rượu thịt tỏa hơi’ mà khiến ‘xương người cóng khô’ lại không được —— Hoàng a mã biết đó, nhi tử từ nhỏ không thể gặp mấy thứ này.”

Lại nói: “Hoàng a mã cũng đừng cảm thấy nhi tử ủy khuất, chỉ mấy thứ như vậy chi phí và công phu cũng không ít hơn đầy bàn sơn trân hải vị, nhi tử còn cảm thấy thư thái đâu!”

Tâm tình Khang Hy có chút phức tạp, những người bên cạnh ngài đều tranh nhau biểu hiện, muốn cho ngài biết bọn họ có bao nhiêu tốt đẹp, có bao nhiêu ủy khuất, mà đứa nhi tử này lại giống như sợ người khác thay y nói một lời hữu ích vậy.

Người bên ngoài cho dù làm việc ti tiện cũng muốn tìm cho mình một lý do quang minh chính đại, mà đứa nhi tử này cho dù làm cái gì cũng phải nói là tư tâm của bản thân.

Nếu không phải từ nhỏ bị đè nén quá nhiều, vạn sự đều không dám xuất đầu sao lại dưỡng thành loại tính cách này?

Nhất thời ngài vừa kiêu ngạo vừa xót xa, không biết nói vì cho phải, Dận Tộ nhìn thấy vẻ mặt này của ngài lại cho rằng Khang Hy đang nhớ tới Dận Nhưng, tức giận nói: “Hoàng a mã còn chưa dùng bữa tối đi? Mấy món này của nhi tử đều đã động qua, liền không lưu Hoàng a mã lại… người không bằng đến bồi Thái tử dùng bữa? Hắn hôm nay chịu ủy khuất còn cần được an ủi đâu!”

“Đây là còn tức giận sao?” Khang Hy dịu giọng dỗ ngọt y: “Dận Nhưng tốt xấu cũng là Thái tử một nước, ngươi lăn qua lăn lại y như vậy trên mặt trẫm chẳng lẽ có thể tốt đẹp? Trẫm còn chưa tức giận đâu, ngươi trước hết đã nổi nóng?”

Bình thường nếu có người dám đối nghịch với ngài như vậy, có mấy cái đầu đều phải rơi xuống. Hết lần này đến lần khác đây lại là nhi tử của ngài, còn là nhi tử ngài không nỡ đánh không nỡ phạt, bất quá chỉ mắng vài câu, cho quỳ một chốc, sau đó ngài còn phải chạy tới lấy lòng —— Mà cho dù phạt quỳ, đó cũng là vì tiểu tử này tranh luận trước khiến ngài không thể xuống đài, vậy nên mới nhẫn tâm hạ lệnh.

Dận Tộ hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhi tử cũng không dám, Hoàng a mã chưa tức giận nhi tử cũng suýt bị trượng tễ, nếu giận rồi còn đáng sợ đến đâu?”

Khang Hy chợt nghẹn lời.

Dận Tộ chậm rãi nói: “Hoàng a mã nếu là nhàn rỗi không chuyện gì lại cũng không vội rời đi, nhi tử vừa lúc có chuyện muốn thỉnh giáo —— nhi tử hôm nay vừa học được một câu mới, là ‘Uổng làm tiểu nhân’, lại không biết có ý là gì?”

Khang Hy đỡ trán, ngài đã sớm biết nhi tử bảo bối của mình có cái miệng độc đến tức chết người không đền mạng, trước đây ngài vẫn luôn có chút hả hê nhìn y khi dễ người khác, hôm nay đổi thành dùng cái miệng lưỡi này lên người mình, thật đúng là….

Chỉ nghe Dận Tộ tiếp tục nói: “Hôm nay nhi tử không có việc gì đi dạo, bỗng nhiên biết được ngọc thể Thái tử điện hạ có bệnh nhẹ, cảm thấy ngày mai Hoàng a mã cần Thái tử lộ diện mà hắn vừa lúc lại bị bệnh… nhi tử không đành lòng để Hoàng a mã ra mặt chạy đi nói lời khép nép với Thái tử, vậy nên mới nhiều chuyện đi một chuyến, không ngờ cuối cùng lại nhận được một câu ‘Ăn cây táo rào cây sung’ …”

“Hóa ra Hoàng a mã và Thái tử chính là phụ tử tình thâm, chỉ có nhi tử là tiểu nhân, ngoại nhân ác độc hung tàn? Hóa ra người của Hoàng a mã chỉ nghe một câu phân phó của nhi tử liền trở thành nô tài ‘Ăn cây táo rào cây sung’? Hoàng a mã, ngài nói xem nhi tử có phải đã uổng làm tiểu nhân rồi không?”

Khang Hy bất đắc dĩ thở dài, nói: “Dận Nhưng chỉ cần một ngày còn là Thái tử, trẫm sẽ cho hắn thể diện của Thái tử. Những người đó mặc dù là trẫm phái đi trông coi hắn, thế nhưng dù là ngục tốt, nếu mở to mắt nhìn tù phạm của mình bị người đánh chết có phải cũng là thất trách?”

Dận Tộ khinh bỉ nhìn ngài một cái, thương tiếc thì thương tiếc, tìm lý do làm gì?

Hừ lạnh một tiếng nói: “Đệ nhất, bốn chữ ‘bị người đánh chết’ kia, cái chữ nhân trong miệng ngài là chỉ nhi tử. Thứ hai, nhi tử cũng không làm gì hắn.”

Khang Hy càng là chán nản: Thiếu chút nữa đã đem người dìm chết, đây còn gọi là không làm gì?

“Được rồi được rồi!” Khang Hy biết mình lại phản bác một câu chỉ sợ sẽ còn cả xe lời lẽ đang chờ đợi, bất đắc dĩ chịu thua đầu hàng: “Là trẫm sai rồi, là trẫm nhất thời lỡ lời, trẫm tạ lỗi với ngươi, được chưa?”

Phản ứng của Khang Hy cũng khiến Dận Tộ ngẩn ra: “Hóa ra Hoàng a mã còn có thể nhận sai nói xin lỗi?”

Khang Hy tức giận nói: “Trẫm còn có thể viết chiếu tự hạch tội, ngươi có cần trẫm viết cho ngươi một cái?”

Chiếu tự hạch tội? Đó không phải là ‘bản kiểm điểm’ của cổ đại sao? Tuy rằng rất tò mò thế nhưng Dận Tộ còn không có lá gan này, ngượng ngùng lắc đầu.

Thấy sắc mặt Dận Tộ cuối cùng cũng từ tối chuyển sáng, Khang Hy thở phào nhẹ nhõm, nói: “Việc đắm thuyền có lẽ là hắn làm, có lẽ là không phải, có lẽ hắn biết cũng có lẽ không biết… Thế nhưng bất kể có phải hắn làm hay không, mặc kệ hắn biết hay không, chuyện này chung quy cũng có liên quan đến hắn —— trẫm sẽ không lại cho hắn cơ hội.”

Dận Tộ nhìn Khang Hy, không nói lời nào —— đây cũng là lần đầu tiên Khang Hy minh xác nói với y, Thái tử sẽ bị phế, coi như là phúc lợi sau khi bị phạt quỳ?

Chỉ nghe Khang Hy lại than thở: “Chỉ là vô luận có thế nào hắn cũng là nhi tử của trẫm, cho dù hắn chỉ có một phần vạn khả năng oan uổng trẫm cũng không đành lòng bạc đãi hắn trên phương diện cuộc sống hằng ngày —— thế nhưng sẽ không hơn.”

Dận Tộ gắp một lát củ cải trắng mỏng như cánh ve từ bát canh cho vào miệng, nói: “Cái gì gọi là bạc đãi? Một ngày đêm chỉ có một củ cải khô? Cả Đại Thanh này, mười người có chín đều sẽ vui vẻ một ngày được ăn một củ cải khô, cho dù là nhi tử, ngày đó nhặt được củ cải không phải cũng rất cao hứng sao!”

Khang Hy biết tiểu tử này là bất mãn, thế nhưng nếu ngài nói ‘Con cháu Hoàng gia sao có thể so với bách tính bình dân’, tiểu tử này nhất định cũng còn lời phản bắc ngài —— nhờ Dận Nhưng ban tặng, hai người bọn họ không phải đều đã gặm củ cải cầm hơi sao, lẽ nào hai người bọn họ cộng lại còn không cao quý bằng Dận Nhưng?

Nhớ đến tao ngộ mấy hôm đó, ngài hoàn toàn không có biện pháp nào trách tiểu tử này trút giận lên người Thái tử, chỉ đành than thở: “Lão Lục a, Dận Nhưng đời này cũng chỉ như vậy, ngươi và hắn không giống nhau, hà tất lại cùng hắn tính toán?”

Dận Tộ biết bản thân nếu còn lại tiếp tục không buông tha người, sợ rằng sẽ bị bắn ngược, hừ lạnh một tiếng nói: “Hoàng a mã cho rằng nhi tử rất rỗi rãnh sao? Nếu không phải hắn trước làm ra chuyện nhi tử cũng chẳng hơi đâu để ý đến hắn? Hoàng a mã, chớ trách nhi tử không nhắc nhở người, người cảm thấy mình đã quản hắn đủ chặt, thế nhưng Thái tử điện hạ có thể bệnh đến đúng lúc như vậy, nhi tử không tin hắn nửa điểm tình huống bên ngoài cũng không biết, càng không tin Thái tử bị bệnh một hồi như vậy chỉ vì muốn gặp người một lần —— Thái tử điện hạ lại không phải kẻ ngốc, hắn sẽ không biết đã đến nông nổi này, cho dù có giả vờ đáng thương hơn nữa Hoàng a mã người cũng không có khả năng hồi tâm chuyển ý?”

“Nhi tử dám dùng một trăm lượng bạc cược với người, Thái tử điện hạ ở bên ngoài hiển nhiên còn chuẩn bị hậu chiêu —— người tốt nhất cẩn thận lật thuyền trong mương…” Y dựng thẳng hai ngón tay: “… Hai lần.”

Thấy Khang Hy chỉ mắng nhẹ y một câu sau đó thần sắc dần dần ngưng trọng, Dận Tộ biết ngài đã nghe lọt được, cũng biết việc nầy coi như qua.

May mà bản thân cơ trí bắt được một câu ‘Ăn cây táo rào cây sung’ của Khang Hy, đem xung đột mang tính nguyên tắc từ ‘giang sơn bách tính, cái nào khinh trọng’ đổi thành phát cáu ganh tỵ, bằng không chuyện này còn chưa xong đâu, sự tín nhiệm ưu ái của Khang Hy đối với y cũng muốn giảm phân một chút.

Y tự giễu cười cười, đem Thái tử một nước khi dễ thành cái dạng này, lại một chút việc cũng không có, y cũng coi như kiêu ngạo đến một trình độ nhất định rồi.

——

Dận Tộ không biết sau đó Khang Hy có đi gặp Dận Nhưng hay không, thế nhưng ngày hôm sau lúc quan viên địa phương đến bái kiến, Dận Nhưng và Khang Hy vẫn đúng lúc xuất hiện trước mặt mọi người, thần sắc của hắn tuy rằng có chút bệnh khí, tinh thần uể oải nhưng tốt xấu vẫn mang theo nụ cười.

Dận Đề dùng vai chạm chạm Dận Tộ, thấp giọng nói: “Ngươi không phải là không cho ta đi làm cái gì sao? Thế nào lại trực tiếp đi thu thập hắn?”

Dận Tộ liếc nhìn đối phương, nói: “Có một số việc, Đại ca ngươi làm, được kêu là dụng tâm hiểm ác đáng sợ, lãnh huyết ác độc, ta làm, được kêu là tính tình không tốt —— Đại ca ngươi nếu còn không hết hy vọng, vài hôm nữa có thể thử một chút?”

Dận Đề cắn răng nhỏ giọng mắng một câu, lần nữa im lặn.

Có một a mã bất công đến thế này cũng là đủ rồi!

Có thể diện thánh cũng chưa chắc là chuyện tốt, nếu như may mắn đáp trôi chảy, lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Hoàng đế còn may, nếu là trả lời không thể khiến Khang Hy thỏa mãn, việc tốt trực tiếp thành việc xấu. Dận Tộ đã thấy có một Tri Phủ đầu heo, hỏi hắn dân phong đặc sản ở địa phương sở quản đáp đến gập ghềnh, hỏi hắn lương thực trưng thu, nhân khẩu bách tính càng là không biết gì cả, bị Khang Hy nổi giận lập tức đoạt mũ ô sa ném thẳng ra ngoài.

Dận Tộ nghe được một hồi liền cảm thấy buồn chán, y đối với chính sự biết không nhiều lắm, mấy thứ này nghe vào tai Khang Hy và Dận Chân có thể hóa thành các loại tin tức chính xác, thế nhưng nghe vào tai Dận Tộ chỉ là số liệu vô nghĩa.

Nhân vật chính hôm nay là Khang Hy và Thái tử, những người đó đều một lòng một dạ nịnh bợ bọn họ, hiến tranh chữ đồ cổ, Dận Tộ cũng chỉ có thể dõi mắt trông mong mà nhìn, hoàn toàn không có phần của mình. Cường chống nghe qua một vòng liền cùng Khang Hy chào hỏi một tiếng, tự chạy ra ngoài.

Bên trong náo nhiệt bên ngoài cũng không yên lặng, hơn mười mấy quan lại cung kính đứng chờ Khang Hy triệu kiến.

Dận Tộ đi ngang qua bọn họ, bước hai bước chợt lui lại, đối với một người trong hàng nói: “Vị đại nhân này, ngài có biết chơi cờ?”

Dáng dấp người nọ khoảng ba bốn mươi tuổi, cúi đầu nói: “Bẩm Hòa Quận vương, có biết một … hai ….”

Dận Tộ nói: “Vậy cũng tốt, bổn vương cảm thấy buồn chán, ngươi bồi bổn vương uống trà chơi cờ, thế nào?”

Người nọ vừa nghe hai chữ uống trà, sắc mặt lập tức tối lại.

Dận Tộ không đợi hắn trả lời, ngoắc một nô tài đến: “Một hồi nếu Hoàng a mã triệu kiến, trực tiếp qua đình bên kia lĩnh người.”

Quan viên nọ thấy vậy chỉ đành đi theo sau y, nhìn đối phương không quá tự nhiên bắt đầu vào chỗ trong đình hóng mát, Dận Tộ buồn cười chỉ tay, nói: “Nhà xí ở bên kia.”

Người nọ đứng dậy thi lễ, nói: “Đa tạ Quận vương.”

Thấy hắn nghiêm túc trịnh trọng nói lời cảm tạ như vậy, không có chút xấu hổ câu nệ nào, Dận Tộ cũng không tiện tiếp tục pha trò chòng gheo, gật đầu thả hắn đi. Lại cảm thấy người này giữa một đám sắc mặt nịnh nọt có vài phần thú vị, liền duỗi chân gọi người cầm nước trà điểm tâm và bàn cờ đến, ngồi trong đình chờ hắn trở về đánh cờ.

Sau một lát, người nọ thần thanh khí sảng trở về, lúc này nhìn qua cử chỉ của hắn có chút hào hiệp, cùng bộ dạng nhăn nhó mất tự nhiên vừa rồi thực sự giống như hai người, hắn chấp tay cười, nói: “Ít nhiều nhờ Hòa Quận vương, bằng không hôm nay hạ quan sợ rằng phải xấu mặt trước thánh nhan.”

Dận Tộ cười nói: “Ta bất quá muốn tìm người chơi cờ mà thôi, dùng dáng dấp vừa rồi của ngươi chỉ sợ ngay cả tiểu nhi ba tuổi cũng không thắng được, ta thực sự không định chiếm cái tiện nghi này.”

Giơ tay lên ý bảo người ngồi xuống, lại nói: “Ngươi thích cầm quân đen hay trắng?”

“Trắng đen đều có thể.”

“Vậy đếm cờ[2]? “

“Được.”

Sau đó bắt đầu chém gϊếŧ, kỳ nghệ hai người tương đương, nói chuyện cũng hợp ý, đáng tiếc một ván chưa xong Dận Chân đã tới, nói: “Thi đại nhân, Hoàng a mã triệu kiến.”

Người nọ vội vàng tạ lỗi rời đi.

Dận Tộ có chút đáng tiếc, nói: “Đang đánh đến hứng khởi Tứ ca lại gọi người rời đi, mau tới đây hạ nốt ván này với ta.”

Dận Chân bước tới, phất tay liền đem cuộc cờ làm loạn, nói: “Loại cờ này ta cũng không hạ.”

“Sao lại nói như vậy?”

Dận Chân nói: “Kỳ nghệ của hắn trên ta xa, lại đánh ngang tay với ngươi, ngươi cứ nói xem?”

Dận Tộ và Dận Chân đánh cờ, trước giờ có thua có thắng, Dận Tộ lại không chịu thừa nhận bị người thả nước, cười nói: “Biết đâu bổn vương thiên phú dị bẩm, gặp mạnh liền cường?”

Lại nói: “Tứ ca, ngươi nhận thức hắn?”

Dận Chân hơi chần chờ: “Biết đến, không coi là nhận thức.”

Cho dù có nhận thức cũng đã là chuyện đời trước.

“Còn không có hỏi ngươi, hai người các ngươi vì sao lại gắn cùng một nơi?”

Dận Tộ cười nói: “Lúc nãy ta đi ngang qua bọn họ, chợt thấy vị Thi đại nhân này sắc mặt đỏ lên, hai chân kẹp chặt.. Tứ ca, ngươi cũng hiểu đi?”

Dận Chân trước hết là mỉm cười sau đó lại lắc đầu: “Thi đại nhân cũng không phải lần đầu diện thánh, sẽ không đến nỗi không hiểu quy củ —— tám phần là bị người trêu cợt.”

Dận Tộ nói: “Nhìn hắn đứng ở hàng trước, quan chức là cũng không nhỏ, có thể ở nơi này buộc hắn uống trà lại có mấy người? Trở về trực tiếp thu thập Thập tứ, tuyệt đối sẽ không oan uổng.”

Lại nói: “Sau này căn dặn đám nô tài chuẩn bị nhà xí cho bọn họ mới được… Bộ dáng như vậy, thực sự quá vô nhân đạo.”

—————-

1/ Bên trong rượu thịt tỏa hơi Ngoài đường chết lạnh xương người cóng khô: Nguyên văn ‘Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt’ trích từ ‘Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự’ của Đổ Phủ, dịch là ‘Từ kinh đến Phụng Tiên huyện, viết bài vịnh năm trăm chữ tỏ nỗi lòng’

Bài thơ tận năm trăm chữ, rất dài, vậy nên mình sẽ không dẫn ra từ đây, câu này thật ra cũng dễ hiểu nên mình nghĩ mọi người hẳn cũng không vấn đề gì. Nếu các bạn có hứng thú có thể tự gg nha.

2/ Đếm cờ: Dận Tộ và Thi Thế Luân đang chuẩn bị đánh cờ vây, trong bộ môn này có hai quân trắng đen, quân đen đi trước, nhưng khi đếm cờ sẽ phải nhường ra năm mục rưỡi (mục là một cách tính đất mà các quân chiếm được trên bàn cờ vây) khi tính điểm cuối cùng. Thường thì người ta có thói quen riêng để cầm quân, bất quá nếu hai bên đều nhúng nhường sẽ dùng cách đếm quân để phân định, một kỳ thủ vốc nhẹ một lượng quân cờ vào nắm tay, người còn lại sẽ đoán chẵn lẻ, nếu đoán trúng thì cầm đen, đoán sai cầm trắng.

Ngoài lề một chút, về môn thể thao cờ vây này, nếu bạn nào chưa biết thì Mèo đề cử một bộ truyện tranh cực hay ‘Hikaru no go!’ trong này còn có một cp mà Mèo ship từ hơn mười năm trước nữa đó.