Sau khi dùng cơm với Anderson xong, Dận Tộ liền dẫn hắn đi Lâm phủ.
Đoạn thái y và đầu bếp nữ tự nhiên đã sớm dọn về phủ Quận vương, Lâm phủ ngoại trừ một ít người làm công nhật được thuê tới chỉ còn lại hơn ba mươi hộ vệ, Dận Tộ căn cứ nguyên tắc không cần liền lãng phí nên lại triệu tập bọn họ đến, hỏi xem bọn họ có nguyện ý ra biển cùng Anderson không.
Công tác là hiệp trợ và giám sát Anderson hoàn thành nhiệm vụ y an bày, chỗ tốt là, những lợi ích mà chiếc thuyền biển này thu về sẽ có một phần của bọn họ. Nếu như đáp ứng, trước hết mỗi người sẽ có hai trăm lượng an gia phí, sau đó trực tiếp đi mua thuyền, rời bến, nếu như không đáp ứng mỗi người cũng có hai trăm lượng, cầm tiền liền rời đi.
Hơn ba mươi người, không có ai trực tiếp cự tuyệt.
Gần một nửa lập tức đáp ứng, những người này hoàn toàn không sợ chết, lại không gánh nặng không lo lắng, cùng người phía sau bất quá cũng chỉ là giao dịch tiền tài, tuy rằng những người kia cho không ít bạc nhưng so với ích lợi khi ra biển thì chút tiền ấy cũng không đủ nhìn.
Còn hơn phân nửa người còn lại nói phải suy tính một chút, hẳn là muốn đi trưng cầu ý kiến của người nhà và chủ tử phía sau, Dận Tộ cũng rất sảng khoái cho bọn họ ba ngày.
Nhưng mà không cần đến ba ngày, trễ nhất đến sáng ngày hôm sau mọi người đều đã đưa ra câu trả lời khẳng định, nói cách khác, hơn ba mươi thị vệ trước đây của y hiện tại đều đã trở thành thủy thủ.
Mà khiến Dận Tộ hoàn toàn không còn gì để nói chính là Trần Chuyết, dù sao thân phận của người này cũng bất đồng, Dận Tộ cơ bản không định tính cả hắn vào, thế nhưng hắn lại chủ động muốn đi.
“Chuyện này là sao? Phát sốt?” Dận Tộ vươn tay lên sờ trán hắn: “Đại nghiệp phản Thanh phục Minh còn chưa hoàn thành đâu, đã muốn làm đào binh sao?”
Trần Chuyết lập tức đẩy tay y ra, nói: “Ít động thủ động cước!”
Cho dù Dận Tộ đem chuyện phản Thanh phục Minh ra vui đùa nhưng Trần Chuyết cũng không nổi giận, đặt mông ngồi xuống ghế, thản nhiên nói: “Ngươi có phải cảm thấy rất buồn cười không?”
Nét vui đùa trên mặt Dận Tộ rút đi, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Đừng đùa, thương xuân bi thu hoàn toàn không hợp với ngươi, Trần tráng sỹ.”
Trần Chuyết cười xòa một tiếng, ngửa đầu nhìn nóc nhà: “Ta ôm cả bầu nhiệt huyết tới kinh thành, cho rằng có thể làm ra một phen đại sự oanh oanh liệt liệt. Thế nhưng sự thật là, ta căn bản không biết mình có thể làm được chuyện gì.”
“Võ nghệ ta đã khổ luyện hai mươi năm, lại không nắm chắc có thể đào sinh dưới nòng súng kíp quá hai ngày! Ta tự nhận một lòng giải cứu bách tính, thế nhưng đứng trước khung cảnh tiêu điều này ta lại thúc thủ vô sách… cứu nạn thiên tai là Khang Hy, trị thủy là Khang Hy, cứu người là Khang Hy! Ngay cả một A ca phế vật nhất khi đứng trước nạn hạn hán cũng có kiến thức hơn cả ta, hữu dụng hơn cả ta! Ta hận man di chiếm quốc thổ của ta, phạm bách tính của ta, thế nhưng suốt mấy nghìn năm nay lại có bao nhiêu Hoàng đế có thể khiến những bộ tộc thảo nguyên đều cúi đầu quy phục, một tấc cũng không dám xâm phạm trung thổ của ta…”
“Bất quá, bất quá như vậy lại thế nào… Dương Châu thập nhật, Gia Định tam đồ[1] rốt cuộc đã chết bao nhiêu Hán nhân?” Thanh âm của Trần Chuyết lớn dần lên: “Sát thân chi thù, diệt quốc chi hận chẳng lẽ có thể không báo sao? Lẽ nào bởi vì các ngươi có một minh quân liền có thể gạt bỏ hết thảy?!”
Dận Tộ lẳng lặng ngồi một bên, không hề lên tiếng.
Trần Chuyết trầm mặc hồi lâu lại cười phì một tiếng, lần nữa mở miệng: “Thế nhưng… khởi sự cũng được, hành thích cũng được, ta không phải không muốn làm cũng không phải không thể làm mà là ta không dám… Ta con mẹ nó cư nhiên không dám! Ta không dám đem chiến hỏa lần nữa rải lên phiến thổ địa đang cần nghỉ ngơi lại sức này, ta không dám nhìn sự hy vọng trong mắt bách tính lần nữa hóa thành tuyệt vọng, khiến thiết kỵ Mông Cổ lại lần nữa tung hoành trên mảnh non sông này… Ta con mẹ nó không dám… Ta con mẹ nó không dám!”
Nhìn Trần Chuyết dùng sức đập bàn, Dận Tộ khẽ thở dài, vỗ vỗ vai của hắn, nói: “Vậy ra ngoài xem một chút đi! Thế giới lớn như vậy, hẳn là nên đi xem một chút.”
Y hiểu được sự thống khổ trong lòng Trần Chuyết, nhưng không cách nào giúp hắn giải quyết, có lẽ nên nói là không một ai có thể giúp hắn giải quyết. Có lẽ đợi đến khi hắn nhìn được nhiều hơn, hiểu được nhiều hơn sẽ tự mình nghĩ thông suốt.
Có sự tham gia của Trần Chuyết, mọi việc cũng đơn giản hơn rất nhiều. Tuy rằng lập trường bất đồng nhưng Dận Tộ đối với nhân phẩm của người này vẫn tương đối tín nhiệm, vậy nên ngay cả quản sự thu chi cũng không phái ra, trực tiếp đem bạc giao cho Trần Chuyết để hắn toàn quyền xử lý —— bằng vào kinh nghiệm giang hồ và mạng lưới giao thiệp của người này, cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện bị lừa mất.
——
“Chủ tử…” Đối với kết quả này Vượng Tài lại tương đương bất mãn, nói: “Ngài biết rõ những người này đều không có hảo ý, vì sao ngay cả một người có thể tin tưởng cũng không phái đi, nhỡ đâu bọn họ trộm bạc chạy mất thì làm sao bây giờ?”
Dận Tộ bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Thế nhưng gia luyến tiếc Vượng Tài ngươi a…”
“A?” Vượng Tài ngạc nhiên, như thế nào lại nhấc lên chính hắn rồi?
Dận Tộ yếu ớt than thở: “Ngoại trừ Vượng Tài ngươi, bên cạnh gia còn ai có thể tin tưởng được đâu…”
Thấy Vượng Tài chua xót đến nước mắt đều nhanh rơi xuống, Dận Tộ cũng không nhịn được cười ha hả, tiểu tử này cũng quá dễ trêu chọc rồi.
Vượng Tài còn không biết đã bị mắc lừa, hít mũi vài cái quay đi: “Nô tài đi cho Hồng Phúc ăn!”
Dận Tộ thân là A ca được sủng ái, con đường tiện lợi đủ nhiều, sau khi thăng chức làm Quận vương phó thủ và nô tài phân phối cho y lại gia tăng đông đảo, làm sao ngay ca rmột tâm phúc cũng không tìm được? Bất quá chỉ là y lười tìm mà thôi. Y nếu thật sự cần người, từ nhỏ đến lớn những văn thần, võ tướng, thị vệ, cung nữ y từng giúp đỡ không biết có bao nhiêu, cho dù là nô tài trong cung, những người nghe lời y cũng không ít hơn nhóm nghe lời Thái tử.
Đến tối, Dận Chân lại tới, vừa vào cửa lại đưa ra một xấp ngân phiếu, nói: “Tiền có đủ dùng hay không?”
Một con chó sáu vạn lượng, một con chim mười vạn lượng, thuyền biển lớn hai mươi vạn lượng… hai tháng này, Dận Tộ đâu chỉ tiêu tiền như nước.
Dận Tộ cười nói: “Đây hẳn là tiền riêng của Tứ ca đi? Ta tạm thời không có chi tiêu lớn gì, không dùng đến, Tứ ca vẫn là giữ lại tự dùng thôi!”
Mấy gian siêu thị kia cũng là máy in tiền, sao có thể trong thời gian ngắn lấy ra nhiều bạc như vậy.
Dận Chân nói: “Ngươi không phải còn đang xây vườn sao? Nếu đột nhiên trở nên tiết kiệm sẽ khiến người khác nghi ngờ. Ngươi yên tâm, ta tốt xấu cũng là quản Hộ bộ, cho dù ai nghèo ta cũng không nghèo được, ngươi chỉ cần tận tình tiêu tiền là được.”
Dận Tộ nghe vậy cũng không tiếp tục khách khí, vươn tay nhận lấy —— loại chuyện phụng mệnh ném tiền này, làm quen rồi kỳ thực cũng rất thoải mái.
Dận Chân lại hỏi: “Thuyền của ngươi rời bến, có cần phái vài người có thể tin tưởng đi theo?”
Dận Tộ lắc đầu, nói: “Không cần, những người đó dùng cũng thuận tay, năng lực không tệ, còn có thể thông suốt đem tin tức báo về cho đám chủ tử, tiết kiệm hơi sức ta đi tìm người tuyên truyền ta dùng bao nhiêu tiền mua thuyền và gì gì đó… Dù sao đi nữa trên thuyền cũng không có chuyện gì có thể làm được, xui xẻo lắm chỉ là tổn thất ít bạc mà thôi, không sao cả.”
Dận Chân vươn tay chơi đùa chung trà, qua một hồi đột nhiên hỏi: “Trần Chuyết là người nào?”
Dận Tộ ngẩn người, hơi mỉm cười nói: “Người của ta.”
Dận Chân bình tĩnh nhìn y: “Người của ngươi?”
“Ừ, người của ta.” Dận Tộ sớm biết Dận Chân hội sẽ hỏi câu này, cười nói: “Ngươi biết công phu của ta là theo mấy sư phó người Hán học, sau đó ta khai phủ lại không tiếp tục ở Thượng Thư phòng học võ, bọn họ cũng đều đi. Trần Chuyết chính là cầm thư tay của một người trong bọn họ đến, nói là đệ tử chân truyền, võ công càng thêm trò giỏi hơn thầy, hắn không đành lòng nhìn một thân hảo công phu của Trần Chuyết mai một giữa chốn sơn dã, vậy nên viết phong thư cầu ta thưởng Trần Chuyết một phần tièn đồ —— lại nói tiếp, hắn cũng coi như là sư huynh của ta đi!”
Còn nói: “Con người của Trần Chuyết có chút không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng nhân phẩm vẫn là tin được, võ công lại càng nhất lưu —— nói thật, ta còn chưa gặp được ai có công phu tốt hơn hắn đâu, nhân tài như vậy không dùng rất đáng tiếc.”
Dận Chân cau mày nói: “Rốt cuộc cũng là Hán nhân, có thể dùng nhưng không thể quá tin tưởng.”
Dận Tộ nói: “Tứ ca yên tâm, ta vẫn hiểu được. Bất quá chỉ giao phó một ít tiền tài mà thôi, đâu coi như tin tưởng gì.”
——
Tiễn Dận Chân xong, Dận Tộ liền thu thập tiến cung.
Vào cung trước tiên phải đi tìm Đức phi, đáng tiếc Đức phi hiện tại một lòng đều đổ lên người tiểu tôn tôn của nàng, hoàn toàn không đếm xỉa tới y —— Đông Giai thị đi rồi, phủ của Dận Chân ngay cả một trắc phúc tấn cũng không có, con vợ cả cũng không thể giao cho thị thϊếp khanh khách dạy dỗ đi? Mà Đức phi cũng lo lắng không dám giao cho hạ nhân, liền bẩm với Khang Hy trước hết mang theo bên cạnh nuôi, đợi Dận Chân thú kế phúc tấn rồi sẽ đưa trở về.
Nàng đã lớn tuổi, từ lâu không còn được sủng, Khang Hy cho dù ghé qua bất quá cũng chỉ là cùng ăn bữa cơm, nói vài câu chuyện mà thôi. Mấy nhi tử hoặc là tự mình kiến phủ hoặc dọn đến A ca sở, một tháng cũng không gặp được vài lần, hôm nay có tiểu tôn tử bên cạnh, vừa vặn giải quyết tịch mịch.
Bồi Đức phi trò chuyện xong, cũng chọc ghẹo đứa cháu nhỏ hồi lâu, Dận Tộ liền đi tìm Khang Hy.
Khang Hy không rảnh rỗi như Đức phi, lúc Dận Tộ tới ngài đang nghị sự cùng mấy Nội các đại thần, Thái tử cũng ở một bên. Dận Tộ thấy vậy liền không quấy rầy, đến trắc điện tự đọc sách, chờ lúc được gọi vào, bên trong chỉ còn lại Khang Hy và Thái tử.
“Cho đến bây giờ ngươi vẫn luôn vô sự bất đăng tam bảo điện, bình thường trẫm muốn mời cũng không mời được… Nói đi, hôm nay đến tìm trẫm là có chuyện gì?”
“Hoàng a mã, ” Dận Tộ nghiêm mặt nói: “Nhi tử không có bạc dùng…”
Khang Hy lập tức phun ngụm trà trong miệng ra, sặc đến ho khan vài tiếng, khó khăn lắm mới thuận khí được, chỉ vào y nói: “Trẫm thấy ngươi cũng là nên không có bạc dùng!”
“Mua chó sáu vạn lượng, mua chim mười vạn lượng… lúc này lại muốn mua thuyền biển, khi ngươi dùng thế nào không thấy đau lòng? Lúc này biết đến cùng trẫm khóc than rồi?”
Dận Tộ lý lẽ hiển nhiên nói: “Mười vạn lượng kia còn đang bị tiểu tử Dận Trinh che trong túi đâu, y mặt dày không chịu trả nhi tử lại có cách gì? Còn có thuyền biển, Hoàng a mã ngài cũng biết nhi tử chỉ có một ham mê như vậy, thích những thứ ngạc nhiên cổ quái bên ngoài, thế nhưng dựa vào linh tinh chút ít thỉnh thoảng thương thuyền mang tới quả thực gãi không đã ngứa… Hoàng a mã ngài không cho nhi tử ra biển, nhi tử không mua thuyền phái người đi còn có thể làm thế nào?”
“Ngươi còn lý luận đúng không?” Khang Hy bị y làm cho giận đến vui vẻ, mắng: “Có bản lĩnh mua thuyền thì có bản lĩnh không than nghèo a!”
“Nhi tử mặc kệ!” Dận Tộ nói: “Hoàng a mã nếu ngài không tiếp tế nhi tử, nhi tử liền đem mấy thứ ngự ban kia ra hiệu cầm đồ đổi bạc!”
Thây Khang Hy giận đến thở dốc không ngừng, Dận Tộ liền thả mềm ngữ điệu, năn nỉ: “Hoàng a mã, ngài nếu thật không quản nhi tử, nhi tử mùa đông này cũng chỉ có thể ăn cám nuốt trấu, Hoàng a mã… Hoàng a mã…”
Khang Hy bị y làm cho không còn cách nào, chỉ đành gọi Lương Cửu Công đang ở bên cạnh cười trộm qua: “Đi đi, tìm nội khố của trẫm chi cho y mười vạn lượng.”
Thấy Dận Tộ mặt mày rạng rỡ lại cảnh cáo: “Chỉ lần này thôi đấy, lại tiêu loạn như vậy trẫm cũng mặc kệ ngươi!”
Dận Tộ lại làm nũng, nói: “Hoàng a mã, bên Nội vụ phủ không phải đang giúp nhi tử xây vườn sao? Bảo bọn họ trực tiếp xây luôn hai mảnh đi… cái vườn ngoại ô của nhi tử xây đến vừa thô vừa xấu, đâu bì được với tay nghề của Nội vụ phủ…”
Khang Hy hừ lạnh nói: “Ngươi là ngại bọn họ thô hay không có tiền trả tiền công?”
Dận Tộ cười khan nói: “Cái này còn không giống nhau sao…”
Không có bạc mới vừa thô vừa xấu nha!
Khang Hy trước giờ luôn là chịu thua trước Dận Tộ, cũng biết mười vạn lượng nếu dùng để xây vườn quả thật không đủ dùng, bất đắc dĩ nói: “Đã biết, trẫm liền tìm Hải Lạp Tốn hạ chỉ.”
Dận Tộ cười hì hì tạ ân.
Ở chỗ của Khang Hy vớt đủ điểm tốt, lại ăn chực một bữa cơm trưa Dận Tộ mới hài lòng xuất cung, vừa rời đi lại vung tay lên, mua thêm một mảnh đất ở ngoại thành.
Khang Hy nhận được tin thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết, giận đến trực tiếp đối mặt vỗ bàn với đám người Dận Đề, Dận Chân, Dận Chỉ, Dận Tự: “Sau này nếu Lão Lục lại than nghèo, ai cũng không được để ý đến y!”
Dận Đề chua xót nói: “Hoàng a mã, nhi tử còn nghèo hơn cả Lão Lục đâu, nào có tiền cho y mượn… ngài vẫn là trước cầm giữ bản thân đã, nếu y lại không có tiền người trước hết đi tìm nhất định là ngài.”
Hắn thật ra càng muốn nói: Ngài muốn vỗ bàn thì vỗ bàn với Lão Lục ấy, hướng về chúng ta vỗ làm gì đâu? Huynh đệ chúng ta cũng không đến tìm ngài xin bạc.
Đương nhiên, những lời này vẫn giữ trong lòng là được.
——
Vì tránh cho tiểu tử kia không có việc làm chỉ biết phá sản, Khang Hy trực tiếp tìm cho y một sai sự, nhượng y đi quản hỏa khí xưởng vừa lập, bắt đầu chế tạo súng kíp số lượng lớn.
Khang Hy thật sự lo lắng hơi nhiều, đã không cần bỏ tiền xây vườn, mười vạn lượng bạc kia đủ cho Dận Tộ dùng một đoạn thời gian rất dài rồi.
Vậy nên Khang Hy có một đoạn thời gian rất dài cũng không nhìn thấy Dận Tộ, ngay cả đến chỗ Đức phi cũng không tìm được bóng dáng của y.
Khang Hy nhìn thấy Dận Tộ liền tức giận, không thấy lại có điểm nhớ, ngài cũng muốn đi xem một chút xưởng hỏa dược vận tác như thế nào, vì vậy quyết định tự mình đi tìm y, vừa vặn đem theo mấy nhi tử vẫn luôn ngây ngô bên cạnh và đám Nội các đại thần. Cứ thế cả đoàn người hạo hạo đãng đãng xuất cung.
Phòng vệ của hỏa khí xưởng có thể so với Tử Cấm thành, ba bước một tốp, năm bước một trạm, còn có hai mươi bốn tiểu đội thị vệ không ngừng tuần tra, canh giữ vô cùng nghiêm mật. Khang Hy rất hài lòng đi vào bên trong, sau đó liền ngẩn ra…
Người đâu?
Đồ đâu?
Hỏa dược đại sư được tỉ mỉ lựa chọn từ khắp nơi trên cả nước, đi đâu rồi?
Bếp lò, than củi, than đá, quặng sắt tốt nhất được Nội vụ phủ điều phối tới, đi đâu rồi?
Nơi này ngay cả một cọng lông chim cũng không thấy! Đừng nói gì đến súng ngắn và súng kíp.
Hóa ra nhiều thủ vệ như vậy chỉ canh gác một căn phòng trống!
Với hàm dưỡng của Khang Hy cũng thiếu chút nữa đã thở hổn hển, giận dữ quát: “Người đâu!”
Quản sự phụ trách vận tác xưởng thiếu chút nữa rúc đầu vào ngực, nơm nớm lo sợ đáp: “Ở thôn trang ngoại ô…”
“Cái thôn trang ngoại ô gì?”
Quản sự nói: “Chính là mảnh đất ngoại ô của Lục… Lục gia mua…”
Khang Hy vung tay áo: “Còn không dẫn đường!”
Mảnh đất lần này Dận Tộ mua cách kinh thành một đoạn khá xa, đám người cưỡi ngựa đi gần nửa canh giờ mới đến, chỗ này thật ra đủ náo nhiệt, từ xa đã nghe được thanh âm rầm rập truyền đến.
Cửa lớn mở rộng, một người canh giữ cũng không có, đoàn người Khang Hy cứ như vậy tùy tùy tiện tiện vào được, đám công nhân bên trong nhìn thấy cũng không hỏi một tiếng, tự mình vội vàng.
Nhóm người Khang Hy đi một vòng quanh mấy quái vật lớn phát ra tiếng ùng ùng vang dội, rốt cục cũng tìm được một người thoạt nhìn khá rảnh rỗi, hỏi: “Đây là vật gì?”
“Cái này cũng không nhận ra sao? Đây là lò cao luyện thiết, có thể đem thiết luyện ra từ đá quặng nung thành thiết lỏng.” Người nọ khinh bỉ liếc mắt nhìn đám người, chậm rãi đáp: “Ngoạn ý này đã có từ thời Tây Hán, bất quá Lục a ca làm chút cải biến, đem than củi đổi thành than đá, độ nóng bên trong càng cao, tốc độ nhanh hơn, thiết ra cũng tốt.”
“Vậy mấy thứ này cũng là tương tự?”
“Không phải, cái kia dùng để tôi thép,” Người kia nói: “Bất quá Lục a ca lại gắn thêm một máy thổi khí gì đó ở bên dưới, còn dám đem tên sửa lại, không gọi tôi thép nữa mà gọi lò quay —— bất quá, thứ luyện ra cũng không tệ.”
Hắn thoạt nhìn rất bất mãn với việc Dận Tộ thay đổi danh tự mấy thứ này, trong giọng nói đều mang giận dữ.
Dận Đề hỏi: “Cái gì gọi là tôi thép?”
Người nọ trừng mắt nhìn hắn: “Ngay cả tôi thép cũng không biết? Quyển bảy mươi hai của 《Thái bình kinh》 có ghi: ‘Sử công sư quật dã thạch, dùng kỳ thiết đốt dã chi, đợi thành thủy, sau đó dùng lương công đập đánh vạn lần, liền thành bảo kiếm cũng.’ Đây chính là quá trình tôi thép.”
Dận Đề vẫn là cái hiểu cái không, Khang Hy lại đã hiểu, hỏi: “Có thành phẩm hay không? Mang đến cho chúng ta xem một chút.”
Người nọ tiện tay chỉ sang một phía: “Bên kia là nhà kho, tự mình nhìn đi! Ta còn bận việc đâu!”
Khang Hy cau mày nói: “Tùy tiện người nào tới các ngươi cũng để bọn họ tiến vào tự xem?”
Người nọ lại vươn tay chỉ chỉ quản sự đi bên cạnh, nói: “Người này không phải là quan chức gì gì đó sao? Người hắn mang tới hẳn không phải kẻ xấu đi?”
Khang Hy nhất thời im lặng, phất tay ý bảo gã lui ra, dẫn người đi về phía phòng kho. Trong phòng kho một đống linh kiện nòng súng, bán súng chất ngổn ngang, số lượng khổng lồ vượt qua tưởng tượng của Khang Hy, thế nhưng quá trình quản lý cũng rối loạn cũng vượt qua sức chịu đựng của ngài.
Khang Hy tiện tay cầm hai kiện báng súng lên nhìn, phát hiện hai kiện này bất luận là hình dạng, trọng lượng, kích cỡ đều không chút sai biệt nào, lại thử chất lượng một chút, đều là tiêu chuẩn hàng đầu.
Dận Chân nói: “Đây hẳn là dùng nước thiết đổ vào khuôn mẫu đúc thành, khó được chính là chất lượng cư nhiên còn tốt hơn loại kim thiết được thiên chuy bách luyện mà ra.”
Xem ra những thứ mấy đại quái vật kia làm được không tệ, thế nhưng… một phòng kho lớn như vậy, bên trong toàn bộ đều là linh kiện súng kíp cư nhiên mở rộng cửa, một người trông coi cũng không có. Thực sự là…
Không riêng Khang Hy, ngay cả nhóm người đi theo cũng hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Sau một hồi trầm mặc quỷ dị, có hai người khiêng một cái rương tiến vào, đem đồ bên trong tùy tiện đổ xuống mặt đất rồi xoay người rời đi, nhìn cũng không liếc nhìn đám người trong phòng.
Dận Chân gọi một người lại, hỏi: “Lục a ca đâu?”
Ánh mắt người nọ lập tức vụt sáng: “Ngài nhận thức Lục a ca?”
Dận Chân gật đầu, người nọ lập tức vứt bỏ sự thờ ơ ban đầu kích động níu tay áo của hắn, nói: “Vậy ngài có thể nói với Lục a ca một chút, đừng để chúng ta làm việc khuân vác này nữa được không? Chúng ta tuy rằng cũng dựa vào khí lực kiếm cơm thế nhưng nói cho cùng đều là người có tay nghề, kỹ xảo làm nghề nguội tuyệt đối hạng nhất, tứ dặm bát hương đều biết. Thế nhưng ngài xem đi, chúng ta hiện tại ở chỗ này chỉ có thể làm chút chuyện khiêng khiêng vác vác, như vậy tính là gì nha!”
Dận Chân nói: “Được, ta sẽ đi nói, nhưng trước hết ngươi phải cho ta biết y đang ở đâu?”
Người nọ chỉ về một khu phòng ở đối diện, nói: “Các ngài tới vừa vặn, đúng lúc Lục a ca ở đây, hiện tại ngài ấy đang trong khu nhà kia ghi lại thứ gì đó, mọi người phải nhanh một chút, ngài mỗi lần ghi chú xong đều sẽ rời đi.”
Khu nhà lớn này từ bên ngoài thoạt nhìn chỉnh tề, kỳ thực bên trong đều thông suốt với nhau, trống rỗng cái gì cũng không có, chỉ bày đầy mấy loại kim thiết đang ngâm trong nước, thoạt nhìn tràng diện cũng đủ to lớn.
Trong phòng ngoại trừ Dận Tộ và Vượng Tài còn có một người theo sát sau lưng Dận Tộ, nói: “Mẫu thử giáp mậu tuy rằng cũng có rỉ sắt thế nhưng lại chịu mài mòn, độ cứng cũng không tệ, nếu có thể lại kháng nhiệt, dùng nó làm nòng súng sẽ hiệu quả hơn với loại trước đó.”
Dận Tộ nói: “Vậy ngươi cứ thử xem, nếu quả thật tốt liền đem số nòng súng trước kia đều dung lỏng ra, đúc lại lần nữa.”
“Dạ.”
“Không có loại nào không rỉ sắt?”
“Có vài loại chậm một chút, thế nhưng hoàn toàn không rỉ là không có.”
“Như vậy dùng cơ sở của thứ rỉ chậm, gia giảm phân lượng từng nguyên liệu rồi thử lại.” Dận Tộ thở dài nói: “Nếu lại không được, ngạch nương nhất định mất hứng…”
Khang Hy đẩy cửa mà vào, nói: “Cái gì làm không được sẽ khiến Đức phi mất hứng?”
“Hoàng a mã?” Dận Tộ vội vàng thỉnh an, sau đó đáp: “Lần trước nhi tử không phải có tặng cho ngạch nương một cái máy ép hoa quả sao? Ngạch nương không chỉ tự dùng còn đồng ý tặng cho các nương nương mỗi người một cái. Nhưng nhi tử đi đâu tìm nhiều thép ngọc như vậy chứ? Vậy nên nhi tử liền nghĩ có thể dùng lưỡi đao thép để thay thế, bất quá thép ngâm trong nước chua lâu ngày sẽ bị rỉ, vậy nên nhi tử muốn làm ra một loại thép không rỉ để làm máy ép cho ngạch nương.”
Vì làm máy ép nên mới muốn tạo ra một loại thép không rỉ…
Ngón tay của Khang Hy giật giật một hồi, cuối cùng vẫn là không nhịn được chọc lên trán Dận Tộ: “Hóa ra ngươi bày trận thượng lớn như vậy chính là vì muốn làm máy ép cho ngạch nương của ngươi?”
“Dạ,” Dận Tộ đương nhiên nói: “Ngạch nương bất quá chỉ là muốn mấy cái máy ép thôi, nếu nhi tử ngay cả một chút tâm nguyện nho nhỏ này cũng không thỏa mãn được, vậy còn coi là nhi tử gì chứ?”
Nhi tử hiếu thuận, ngươi còn nói thế nào?
Khang Hy nói: “Vậy chuyện ngoài kia là như thế nào?”
Dận Tộ mờ mịt: “Không phải Hoàng a mã đã nói phải sản xuất số lượng lớn sao?”
Tập hợp cả đám người cầm búa lớn, từng búa từng búa đập ra… cái này có thể gọi là sản xuất số lượng lớn sao? Cho dù có một trăm thợ rèn cùng nhau đập, số lượng cũng không lớn đến đâu đi?
Ta vất vả lắm mới đem lò cao và lò quay làm ra được, mặc dù chỉ là kiểu đơn giản hóa, nhỏ gọn hóa thế nhưng cũng đáng được biểu dương đi? Có cần đả kích sự tích cực đến như vậy không?!
Khang Hy nhịn rồi lại nhịn: “Mấy thứ này không nói đến, vì sao bên ngoài ngay cả một thị vệ cũng không có? Phòng kho cũng không có ai thủ vệ, cửa lớn công xưởng nói vào là vào nói ra là ra, như vậy coi được sao?”
Dận Tộ chớp mắt vài cái, mờ mịt nói: “Cái này cũng cần nhi tử quản sao?”
“Ngươi…” Khang Hy vô lực xua tay, nói: “Quên đi! Quên đi! Trẫm tự phái người đến quản có được không?”
“Thế nhưng đây là thôn trang của nhi tử a!”
Khang Hy nhìn y: “Cho nên đâu?”
Dận Tộ hưng phấn, nói: “Cho nên Hoàng a mã bồi cho nhi tử một cái thế nào? Nhi tử có mua một mảnh thổ địa ở Tiểu Thang sơn, ngài giúp nhi tử sửa sang lại một phen thôn trang có được không, nếu không mùa đông này lạnh chết nhi tử…”
“Sửa!” Khang Hy cắn răng nói: “Trẫm sửa cho ngươi!”
———-
Tác giả có lời: Chuyện công nghiệp hóa này chỉ là yy, cầu nhân sỹ chuyên nghiệp xin chớ tích cực, ta van ngươi, ta van ngươi…
Phổ cập khoa học: Cái gọi là toàn dân thu nhặt bông đại khái chính là điểm đặc sắc nhất của nông trường Tân Cương đi, vừa đến mùa thu hoạch bông, toàn bộ công nhân viên chức của cơ quan chính phủ, bệnh viện, trường học, nhà xưởng đều phải xuống ruột thu bông, bao gồm cả học sinh từ lớp bốn trở lên, chủ của những hộ tiểu thương…. Bởi vì Duo Duo là một nhân viên công tác tại Nam Cương, vậy nên mỗi ngày cũng có nhiệm vụ 45kg, bất quá bởi vì có một đứa con bảy tháng cần chăm sóc nên mỗi ngày chỉ cần xuống ruộng phân nửa thời gian, nhân đó mới có thời gian gõ chữ…
—————-
1/ Dương Châu thập nhật, Gia Định tam đồ: Tên của những trận thảm sát người Mãn đã tiến hành sau khi nhập quan Trung Nguyên.