Dận Tộ bị giao cho nhiệm vụ tận lực dùng tiền, vậy nên trái ngược với sự lười biếng trước đó, suốt cả đoạn hành trình về sau y bắt đầu sinh động.
Cũng từ lúc này, Khang Hy chợt phát hiện việc ngài dẫn theo cả Đức phi và Dận Tộ quả thực là quyết định cực kỳ chính xác, có tiểu tử Dận Tộ này đi theo, hành trình nguyên bản không quá thú vị cũng trở nên nơi chốn tràn đầy kinh hỷ.
Ước chừng vì duyên cớ Đức phi bất tiện ra cửa, mỗi khi đến nơi nào đó Dận Tộ đều sẽ đào móc đủ loại thức ăn ngon nhất đồ chơi vui nhất ra hiếu kính ngạch nương, Khang Hy rốt cuộc coi như thuận tiện hưởng phúc.
Cũng không biết y làm sao làm được, bất kể đi đến chỗ nào, chỉ cần chưa tới một canh giờ liền có thể hiểu rõ tình huống xung quanh, tại trấn nhỏ bình đạm, y có thể tìm ra được mũ bện bằng rơm rạ, chiếu cỏ lau, l*иg dế nan trúc, rổ đan bằng nhánh cây…
Tại sơn thành tĩnh mịch, y không biết lại kéo đâu ra đủ loại đồ thêu sắc màu diễm lệ đồ án khoa trương, mang theo một loại mỹ cảm dị vực.
Nếu là thành thị phồn hoa, vậy lại càng khó lường rồi, ăn, chơi, mặc, đeo…. Từng cái từng cái rương được dọn đến chỗ của Đức phi, mọi người nhìn thấy đều phải thay y tiếc bạc.
Nếu là dựng trại gần đồng ruộng, treo lên mấy đồng tiền, sau đó đậu tằm luộc, đậu tương luộc, đậu phộng luộc và cùi bắp nướng cứ thế vận chuyển trở về, ngay cả mớ khoai lang còn chưa kịp lớn hẳn dưới đất cũng bị đào lên, nướng đến vỏ ngoài cháy đen như than.
Cho dù là Thánh giá dừng lại trên vùng đất hoang vu, y cũng có thể mang theo người đi vào khe núi bắt một đám cá nhỏ lớn chừng ngón tay trở về, chiên giòn thơm phức, còn hái từng rổ táo nho dại trở về cho ngạch nương ăn vặt, mớ nho táo chua đến ê răng kia Đức phi cũng không ngại, nếu thực sự ăn không trôi liền pha vào nước ép trái cây xem như gia vị, uống lên tương đối tốt.
Mỗi ngày cứ thế náo nhiệt trôi qua, đảo mắt liền tới tháng tám.
Lần này đông tuần Thái tử cũng không ở lại kinh thành giám quốc, vậy nên Khang Hy chơi thì chơi, tấu chương vẫn muốn xem, triều chính vẫn phải nghị,chỉ là mọi việc đều giản lược mà thôi.
Giữa lúc đang cùng đại thần bàn chuyện, Khang Hy chợt nhìn thấy Dận Trinh lấp ló từ đằng xa, hướng về phía Dận Chân tề mi lộng nhãn, khoa tay múa chân cắt cổ trợn trắng không ngừng.
Khang Hy không để ý đến, bình tĩnh tiếp tục thảo luận, chờ xong việc rồi Dận Chân liền nhân cơ hội cáo từ.
Đợi nói chính sự xong, Khang Hy uống một hớp trà, phân phó: “Gọi Tiểu Thập tứ đến đây cho trẫm.”
Một lát sau, Dận Trinh ủ rũ cúi đầu tiến đến.
Khang Hy nghiêm mặt rồng, nói: “Đây là nơi nào chứ, còn dám hồ đồ! Nếu không phải không ở trong kinh, trẫm hiện tại liền trị tội ngươi!”
Dận Trinh cúi đầu nói: “Nhi tử biết sai rồi!”
Thấy thái độ của hắn thành khẩn, sắc mặt Khang Hy hơi hoãn, nói: “Gấp gáp tìm Tứ ca ngươi như vậy làm gì?”
Dận Trinh lúng túng một chút, thấy Khang Hy không nhịn được nữa chỉ đành cắn răng, trực tiếp nói: “Lục ca chọc ngạch nương giận đến phát khóc, bảo nhi tử tìm Tứ ca đến cứu tràng.”
Khang Hy sửng sốt: Lão Lục làn Đức phi giận phát khóc, tìm Lão Tứ cứu tràng?
Là ngài nghe sai rồi sao? Ngược lại cũng còn có lý.
“Lão Lục làm thế nào chọc Đức phi phát khóc?”
“Nhi tử… nhi tử không dám nói!”
“Thập tứ đệ, việc này ngươi không đúng rồi.” Dận Nhưng ở một bên không nhanh không chậm nói: “Huynh đệ chúng ta còn có chuyện gì là không thể nói cùng Hoàng a mã?”
Dận Trinh liếc nhìn Dận Nhưng, vị Nhị ca này thực sự quá đáng ghét, thảo nào Tứ ca và Lục ca đều không thích hắn!
Lại nhìn lén Khang Hy, nhỏ giọng nói: “Lục ca mua con chó, nói muốn coi như nhi tử mà dưỡng… ngạch nương mất hứng, nói Lục ca phải nhanh chóng tìm một phúc tấn mới là đứng đắn, Lục ca lại nói, nhi tử đều đã có rồi, còn cần phúc tấn để làm gì? Ngạch nương bị chọc giận, nói lúc trở về phiền thỉnh Hoàng a mã tứ hôn một phúc tấn cho huynh ấy. Lục ca lại nói, thú liền thú, thế nhưng cho dù huynh ấy thú một trăm phúc tấn cũng sẽ ngủ một mình. Ngạch nương giận đến mắng to, càng mắng càng thương tâm, sau đó bắt đầu khóc rồi.”
Khang Hy hoàn toàn không nói gì, lời này không riêng Đức phi sẽ giận, ngài nghe xong cũng giận. Thế nhưng Tiểu Thập tứ a, ngươi thật sự là thân đệ của Lão Lục sao? Lời này vừa nói tại đây, cả đời này của Lục ca ngươi còn thú được tức phụ sao?
Lại tức giận trừng mắt nhìn đám đại thần kia, đây là cái biểu tình gì đâu? May mắn cái gì mà may mắn? Chỉ bằng đám nha đầu dưa vẹo táo nứt nhà các người, đưa cho Lục nhi nhà ta làm tức phụ cũng không xứng!
Càng nghĩ càng giận, trực tiếp bảo người tản đi, dẫn theo Dận Trinh đi về phía viện tử của Đức phi.
Mới vừa chuyển qua đoạn ngoặc đã nhìn thấy trước cửa viện của Đức phi có hai người một lớn một nhỏ ngồi xổm, chụm đầu lại xì xào bàn tán.
“Lục ca, con này thật là Tàng Ngao sao?”
“Đó là đương nhiên, hơn nữa còn là Tàng Ngao thuần huyết, nghìn dặm mới tìm được một!”
“Lục ca, ngươi có phải bị lừa rồi không! Ta nhìn thế nào cũng thấy đây giống một đầu tiểu thổ cẩu.”
“Làm sao có thể, đây chính là Tàng Ngao thuần huyết ca ca ta dùng sáu vạn lượng mua!”
“Thế nhưng Lục ca… ngươi dùng tiền càng nhiều không phải chứng tỏ ngươi bị lừa càng nặng sao? Ây đa! Lục ca!”
Dận Tộ gõ một cái lên đầu Dận Tường xong vẫn chưa hết giận, lại gõ thêm hai cái: “Còn có thể nói chuyện phiếm hay không? Có thể nói chuyện phiếm hay không? A?”
Dận Tường bưng đầu nói thầm: “Vốn chính là một đầu tiểu thổ cầu nha!”
Dận Tộ cả giận nói: “Coi như là thổ cẩu nó cũng là nhi tử của ta, nhi tử của ta mới trị giá sáu vạn lượng đã là rất không xứng với nó rồi!”
Suốt hành trình này y dễ dàng sao? Cầm một đống bạc lại hoàn toàn không dùng được, cũng không thể bảo y mua một tòa nhà tại cái nơi chim không thèm ị này đi? Chỉ mua một ít đồ chơi giải trí lặt vặt gì đó có thể dùng hết bao nhiêu tiền đâu?
Có đôi khi gặp được một ít sách cổ tranh chữ hiếm có gì đấy, dùng nhiều tiền mua về còn được Khang Hy khen là giá trị.
Lần này hiếm được một lần đổ sáu vạn lượng ra ngoài, lại bị nói thành mắc lừa, y có thể giận hay không chứ!
Dận Tường cười hì hì nói: “Vậy Lục ca, đợi trở về ta tìm giúp ngươi một nữ nhi, ngươi cho ta nhiều ít bạc? Ta không chê nhiều.”
Nghe hai tiểu quỷ này càng trò chuyện càng không giới hạn, Khang Hy hắng giọng một cái, Dận Tộ lập tức giấu chó con ra sau lưng, nhanh chóng đứng lên.
Khang Hy tựa tiếu phi tiếu nhìn ra sau Dận Tộ, Dận Tộ bất đắc dĩ, chỉ có thể cười hắc hắc đưa chó con ra phía trước: “Hoàng a mã…”
Khang Hy dùng ngón tay chọc chọc đầu chó: “Nhi tử của ngươi?”
Dận Tộ lắc đầu liên tục: “Nhi tử nói là muốn xem như nhi tử để dưỡng, không phải là nhi tử của nhi tử…”
Nhi tử của nhi tử… Khang Hy lập tức hắc tuyến, hừ lạnh nói: “Tốt nhất là không có, bằng không ngày mai trẫm liền ban thưởng cho ngươi một con cɧó ©áϊ làm đích phúc tấn!”
Dận Tộ rùng mình một cái, nhấc tay phát thệ: “Thật không có!”
Lấy lòng đưa chó con cho Khang Hy xem, nói: “Hoàng a mã giúp nhi tử nhìn xem, đây là Tàng Ngao hay thổ cẩu? Ngài xem bộ dạng cơ linh kia của nó, nhất định là Tàng Ngao có phải không?”
Khang Hy hừ lạnh nói: “Ngươi ngay cả nhận thức còn không được, dám dùng sáu vạn lượng mua được?”
Dận Tộ cười nói: “Đây không phải là nhìn thuận mắt sao?”
Khang Hy lúc này mới tiếp nhận con chó con kia, chơi đùa xoay quanh một trận, nói: “Thật đúng là một đầu Tàng Ngao, nòi Thiết bao kim, phẩm tướng cũng nhất đẳng, bất quá cho dù là chó tốt hơn nữa cũng không đáng cho ngươi dùng sáu vạn lượng bạc mua lại?”
Dận Tộ nhún nhún vai, nhân loại chó con ôm vào trong lòng vuốt ve, nói: “Dù sao đi nữa nhi tử một không có phúc tấn, hai không có nhi tử, nuôi con chó cũng không tệ nha, buổi tối cũng có thể làm ấm chăn. Đúng không Hoằng Phúc?”
Còn ấm chăn, đây là đem Tàng Ngao coi như chó Bắc Kinh để nuôi sao! Khang Hy chợt thấy không đúng, cả giận quát: “Hoằng Phúc cái gì? Cái nào Hoằng?”
Dận Tộ thầm kêu không tốt, cười hì hì nói: “Đương nhiên là Hồng của ‘hồng phúc tề thiên’! Hoàng a mã nghĩ là chữ hồng nào?”
Khang Hy hừ lạnh một tiếng, nói: “Tốt nhất là như vậy, nếu không cẩn thận ta đem nó hầm thành một nồi lẩu chó mang đi nhắm rượu!”
Dận Tộ gật đầu nói: “Đã biết.”
Hồng Phúc nha, Hoàng mã pháp của ngươi thật nhỏ mọn, không cho ngươi gia nhập bối tự Hoằng đâu! Vì cái mạng nhỏ của ngươi, ta chỉ có thể ủy khuất ngươi sửa tên lại thôi!
Khang Hy nhìn bộ dáng kia của y, trong lòng mềm nhũn, than thở: “Thật không muốn thú phúc tấn?”
Dận Tộ ừ một tiếng, nói: “Nhi tử không thích nữ nhân.”
Còn có nửa câu sau: Nhi tử chỉ thích nam nhân… Đương nhiên không dám nói.
“Trẫm cũng không bắt ngươi thích các nàng, bất quá chỉ là thú trở về để nói dõi tông đường mà thôi.”
Dận Tộ hoàn toàn thất vọng: “Dù sao nhi tử cũng không câu nệ chất nhi của vị huynh đệ nào, chỉ cần cho nhi tử một đứa để thừa tự là được. Nếu không sống cùng Hồng Phúc cũng rất tốt rồi, đúng không Hồng Phúc… Hoàng a mã, nhi tử thực sự không muốn tiếp tục giằng co, hại người hại mình.”
Khang Hy cũng là bất đắc dĩ, đổi thành bất cứ đứa nhi tử nào khác của ngài, quản ngươi có thích hay không, trực tiếp tứ hôn ngươi liền phải sống hòa thuận cho ta. Thế nhưng đứa nhi tử này, y thực sự dám đem đối phương về làm bày trí, nói không chạm vào liền không chạm vào.
Nếu ngài thật sự tứ hôn, đừng nói có thể ôm được tôn tử hay không, nhất định sẽ bị mấy phương oán giận khiến cho cả nhà không yên.
“Ai nha,” Dận Trinh bỗng nhiên kinh hô một tiếng: “Tứ ca cũng bị đuổi ra ngoài!”
Dận Tộ nhìn lại, Dận Chân còn không phải cũng bị đuổi ra ngoài sao? Hắn đang treo gương mặt đơ như tượng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy cả đám người trước cửa thì không khỏi sửng sốt.
Dận Tộ nói: “Tứ ca ngươi đã nói cái gì khiến ngạch nương lại giận đến như vậy chứ?”
Dận Chân hành lễ với Khang Hy trước mới trả lời: “Còn không phải là vì chuyện thú phúc tấn sao… ngươi vừa rồi cũng cùng ngạch nương nói chuyện thú phúc tấn?”
Dận Tộ gật đầu, nói: “Tứ ca ngươi cũng nói không thú?”
Dận Chân cau mày nói: “Đông giai thị còn sống rất tốt đâu, cái gì phúc tấn với không phúc tấn?”
Ai cũng biết Đông Giai thị ‘không sống được’ bao lâu nữa, thế nhưng nàng hiện tại còn đang chiếm vị trí Tứ phúc tấn cũng là sự thật, hơn nữa cho dù không có nàng, trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo Dận Chân cũng không có dự định tục huyền.
Dận Tộ chuyển hướng nhìn Dận Trinh, vỗ vỗ vai y, nói: “Thập Tứ, liền nhờ vào ngươi! Ngươi lên đi!”
Dận Trinh mờ mịt nhìn y: “Cái gì?”
Dận Tộ nói: “Ngươi đi nói với ngạch nương, đợi khi ngươi trưởng thành sẽ thú một đống nữ nhân về nhà, sinh thật nhiều tôn tử cho lão nhân gia… đi thôi đi thôi!”
Dận Trinh bất mãn nói: “Ngươi và Tứ ca đều không thú, dựa vào cái gì muốn ta thú?”
Dận Tộ dụ dỗ nói: “Ngươi không phải là còn nhỏ sao? Chờ ngươi trưởng thành ngạch nương đã sớm quên mất chuyện này, bất quá chỉ là hống hàng vui vẻ mà thôi! Ngươi đi hống ngạch nương cao hứng, ngày mai Lục ca liền mua cho ngươi một con Hải đông thanh, thượng đẳng nhất!”
Dận Trinh nhất thời mặt mày rạng rỡ: “Quyết định rồi! Ta muốn thuần bạch ngọc trảo.”
“Được được, cái gì cũng được, nhanh đi!”
Dận Tộ vừa dụ dỗ vừa đẩy Dận Trinh vào trong viện, sau đó cùng Dận Chân nhìn nhau, đồng thời thở dài: Nữ nhân, thực sự quá mức phiền phức.
Dận Tộ không khỏi hối hận việc mình đem đứa cẩu nhi tử này đến khoe khoang trước mặt Đức phi, xúc động tư tâm của nàng, nàng không chỉ bắt đầu lẩm bẩm muốn đám nhi tử của mình thú phúc tấn mà còn bắt đầu oán hận chính mình lại có thể vui vẻ rời kinh trong khoảng thời gian này. Hiện tại Đông Giai thị chỉ còn một tháng nữa sẽ hạ sinh, trong phủ của Dận Chân hiện tại ngay cả một người làm chủ cũng không có, với cái dáng vẻ kia của Đông Giai thị thực sự khiến người ta lo lắng gần chết.
Loại lo lắng không giờ phút nào là không tồn tại này rơi vào mắt Dận Chân, hắn rốt cục cũng có thể bắt đầu triệt để buông tha khúc mắt kiếp trước, không chỉ còn là ‘tận hết chức trách’ hiếu thuận mà đã sinh ra vài phần chân tình thực lòng, quan hệ mẫu tử lúc này mới bắt đầu chân chính ấm lại.
Tháng tám, tuần du tái ngoại, phụng lệnh Hoàng thái hậu lâm hạnh phủ đệ Khách Lạp Thấm Đoan Kính cách cách.
Tháng chín, Khang Hy đế đứng trước mộ của phụ thân hoàng hậu Hiếu Trang Văn, Thứ Khắc Nhĩ Tô -Lâm Khoa Nhĩ Thấm thân vương, rót rượu hành lễ.
Tháng mười, đến bãi vây săn tái ngoại.