Chương 3

Hai ngàn lượng?! Tống thị hít một hơi khí lạnh.

Nhà bọn họ nào có nhiều bạc như vậy?!

Cho dù đem tài sản móc sạch, đem tòa tiểu trạch này bán đi, cũng chỉ có thể gom góp được ba trăm lượng, trong đó hai trăm năm mươi lượng là giá của tòa tiểu trạch này.

Số tiền còn lại lấy từ đâu?

Tống thị khóc: "Thường ca nhi, gia cảnh chúng ta đâu có nhiều tiền bạc như vậy?"

Vân Thường đương nhiên biết, "Sau này ta tặng lễ cho quản gia kia, hỏi, nói là Ngô Bằng kia muốn gϊếŧ gà dọa khỉ, để mọi người sau này cũng không dám ra mặt hỗ trợ nữa, ta trở về muốn đi tìm Vương tiên sinh, nếu như Vương tiên sinh có thể nói chuyện với bọn họ, có lẽ nhị thúc có thể đi ra."

Vương tiên sinh, Vân Thư Dao nhớ tới, đây là một người bạn cùng lớp mà cha nàng đã giao hảo, cử nhân mới vừa thi đậu vào khoa trước, hiện tại mở một tư thục, ngồi chiêu sinh.

Tống thị mừng rỡ, lau nước mắt, chuẩn bị lập tức khởi hành: "Đúng! Hãy đi tìm Vương tiên sinh!”

Nhưng kết quả làm họ thất vọng.

Sau khi biết chuyện gì xảy ra, Vương tiên sinh không muốn đắc tội Ngô Bằng, tránh không gặp.

Đi tìm những bằng hữu cùng lớp khác, cùng thời gian, sau khi biết chuyện gì xảy ra, tất cả đều chuyển lời nói mình không có ở đây, khách sáo đuổi bọn họ ra cửa.

Uy danh của Ngô Bằng vang xa, cho dù là lúc trước không biết, tìm người hỏi, liền có một loạt thảm án khiến người ta giật mình.

Bọn họ đừng nói chỉ là danh tú tài, cho dù là cử nhân, đó cũng không phải chức quan, dưới tay Ngô Bằng kia, cũng không phải không có cử nhân chết oan, bọn họ làm sao dám đứng ra giúp đỡ?

Vân gia một mảnh sầu vân thảm vụ.

Tống thị bị bệnh.

Hai đệ đệ không ngã xuống, nhưng cũng uể oải.

Họ không thể nhìn thấy hy vọng cứu cha mình.

Đại bá đã mang theo tiền bạc đi huyện Tề Trần giao tiếp với mấy người trong lao, miễn cho mấy tiểu quỷ trong lao ngục kia gây khó dễ.

Vân Thư Dao nhìn tình huống trong nhà, không cam lòng, hỏi Vân Thường: "Đại ca, không có biện pháp nào khác sao?”

Đây là họa từ trên trời rơi xuống.

Một gia đình hạnh phúc đang yên đang lành, mắt thấy sắp bị hủy hoại.

Vân Thư Dao đột nhiên hiểu sâu sắc vì sao nhiều người liều mạng muốn leo lên trên.

Đó là vì lý do này…

Ngươi có yên bình hay không phụ thuộc vào một câu nói nhẹ nhàng của thượng vị giả.

Hiện tại chỉ là một câu nói của em vợ huyện thái gia, trụ cột của gia đình nhỏ bọn họ liền vào đại lao.

Vân Thư Dao nhịn không được siết chặt nắm đấm, chỉ tiếc dị năng của nàng hiện tại mới cấp một, thân thể cũng trói gà không chặt, nếu như cho nàng đủ thời gian trưởng thành, có lẽ có thể vọt vào đại lao cứu người ra, chỉ tiếc, hiện tại căn bản không có nhiều thời gian như vậy.

Ở mạt thế, trật tự pháp lý không bao lâu liền mất đi hiệu lực, nắm đấm chính là chân lý, ngoại trừ một số ít căn cứ do bộ đội quốc gia cùng chính quyền lãnh đạo, còn lại căn cứ nhỏ đều là luật rừng trần trụi.

Người có năng lực có thể hưởng thụ tài nguyên tốt hơn, dị năng giả so với người không có năng lực hưởng thụ tài nguyên còn đẳng cấp hơn một bậc. Lúc nàng xuyên vào thế giới kia, có dị năng, bất quá dị năng của nàng là mộc hệ dị năng, đây là một dị năng râu ria nổi danh ở giai đoạn đầu không có lực công kích gì.

Nàng xuyên tới nơi này, dị năng cũng hồi sinh, nhưng vẫn quá yếu.

Vân Thường: "Nếu vẫn không được, ta liền đi tri phủ nha môn gõ trống kêu oan, ta cũng không tin, thật sự không có vương pháp!" Tục ngữ nói quan lại bao che cho nhau, nếu không phải thật sự không còn cách nào Vân Thường cũng không muốn làm như vậy.

Đang thảo luận còn có biện pháp gì khác, một lão ma ma ăn mặc hào nhoáng tới cửa.

Tự báo gia môn nói là người hầu của tri phủ Hưng Đài phủ ta, phụng mệnh lão phu nhân đến đây.

Hai nhà không quen biết nhau, nàng đến làm gì?

"Lão phu nhân ở trong miếu dâng hương ngẫu nhiên biết được sinh thần bát tự của tiểu thư quý phủ, cùng lão gia nhà ta là thiên tác chi hợp." Lão gia nhà bọn họ hiện giờ dưới gối không có con, muốn nạp nàng làm lương thϊếp.

Khóe mắt Vương ma ma đánh giá Vân Thư Dao một phen, nhìn chính là thân thể khỏe mạnh, nàng tươi cười thật sự: "Vừa vặn lão phu nhân nhà ta nghe nói lão gia quý phủ ở huyện Tề Trần gặp chút hiểu lầm, đã viết thư qua, nghĩ đến không bao lâu sẽ có tin tức tốt."

Cả phòng im lặng.

Đợi đến khi Vương ma ma rời đi, Tống thị mờ mịt, trái tim giống như chiên trong chảo dầu: "Thường ca nhi, ngươi biết tri phủ này lai lịch thế nào?"

Người như vậy nhìn trúng nữ nhi của nàng, dựa vào gia thế nhà bọn họ, có thể trốn thoát sao? Một tiểu cữu tử của huyện thái gia, cũng đã khiến phu quân vào đại lao, chứ đừng nói là tri phủ còn trên cả huyện thái gia.

Vân Thường trầm tư trong chốc lát, nhìn về phía Vân Thư Dao: "Nhị thẩm ngươi đừng nóng vội, ta nghe người ta nói qua, vị tri phủ phủ chúng ta mới nhậm chức không lâu, nghe nói tổ tiên ở Cô Tô, xuất thân từ nhà liệt hầu, mười bảy tuổi trung học thám hoa, thê tử đã qua đời là đích nữ Vinh quốc công, năm nay gần ba mươi, dưới gối vẫn không con không cái."

Nói xong, hắn không khỏi nhìn thoáng qua đường muội thật sâu, không thể không nói, nếu tri phủ đại nhân ra mặt, chỉ cần huyện thái gia huyện Tề Trần không phải là người ngốc, vấn đề nhà bọn họ gặp phải sẽ dễ dàng được giải quyết.

Hiện tại bọn họ còn chưa đưa ra hồi thư, tri phủ gia đã hỗ trợ viết thư, nghĩ đến nhị thúc hẳn là đã bình an đi ra.

Vân Thư Dao nghĩ đến cái khác, đích nữ Vinh Quốc Công ở Cô Tô?

Sao lại có chút quen tai, là ở nơi nào nghe qua... Chờ đã!

Nàng không khỏi nhướng mày: "Đại ca, tri phủ đại nhân này danh húy thế nào, ngươi có biết không?”

Vân Thường vừa vặn nghe bạn cùng lớp nhắc tới, hắn đối với sự tích của vị tri phủ này rất sùng bái, nhớ rõ ràng: "Họ Lâm, tự Như Hải.”

Vân Thư Dao: "..."

Nếu như ký ức không có vấn đề... Đây không phải là cha của Lâm muội muội sao!!