Chương 10

Nàng không biết chính là, Mai thị cùng nàng đều là lão thái thái một mình chủ trương nâng vào cửa, sinh thần bát tự cũng là bà thật vất vả mới cầu được, sau đó mới căn cứ vào ngày sinh tháng đẻ tìm được hai người các nàng, lại buộc nhi tử nạp thϊếp, bà đối với cái bụng hai người các nàng kỳ vọng rất lớn.

Hương hỏa của Lâm gia không thể đoạn tuyệt, vì thế, bà thậm chí không tiếc để nhi tử rời khỏi kinh thành, lại rời khỏi đại bản doanh của Giả gia Giang Nam, đi tới khu vực Giang Bắc đảm nhiệm tri phủ, chính là muốn rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của Giả gia, để nhi tử nạp thϊếp sinh con.

Mẫu dĩ tử quý, tương tự, tử dĩ mẫu quý.

Bà cũng không muốn tôn tử tôn nhi của mình có mẹ đẻ là tỳ nữ.

Hiện tại hai người đều vào cửa, nàng đem lời lúc trước đối với Mai thị nói lại một lần nữa, trọng điểm là: "Sau này hảo hảo vì Lâm gia khai chi tán diệp, sinh tử có công, Lâm gia sẽ không bạc đãi.”

Nụ cười trên mặt Giả Mẫn thiếu chút nữa không duy trì được.

Lời này của lão thái thái nói một lần khi Mai di nương vào cửa.

Hiện tại Vân di nương vào cửa lại nói một lần nữa.

Nhưng đã lâu không nói với nàng.

Có phải coi nàng là đã chết rồi không?

Nghĩ rằng nàng không thể có con?

Giả Mẫn hít sâu một hơi, một bàn tay âm thầm đặt ở phía trên bụng, hạ quyết tâm, nàng nhất định có thể sinh!

Sau khi thỉnh an, tiếp theo là thời gian cho bữa sáng.

Trong nhà chỉ có ba chính chủ tử, cũng chính là lão thái thái, lão gia, thái thái, chỉ ba người này có thể ngồi.

Trong đó Giả Mẫn vẫn là gắp mấy đũa thức ăn cho lão thái thái mới ngồi xuống.

Từ phương diện này mà nói, lão thái thái không phải là người thích giày vò con dâu, cũng không bắt con dâu phải hầu hạ mình dùng cơm.

Giả Mẫn cũng không có tâm tư giày vò hai thϊếp, để cho các nàng lập quy củ trong chốc lát liền để cho các nàng trở về.

Bữa sáng của họ sẽ được gửi trực tiếp đến viện của họ.

Rời khỏi Tùng Đào viện, Vân Thư Dao mang theo Hồng Tụ chậm rãi đi về phía viện tử của mình.

Mai thị cùng nàng đi cùng một chỗ, nhẹ giọng, để cho lời nói của nàng chỉ có bốn người bọn họ mới có thể nghe được: "Vân muội muội, lúc trước ta vào cửa lão thái thái cũng tặng một bức tượng Tiễn Tử Quan m, nhưng ta nghe nói a, lão thái thái không có đưa cho phu nhân, ngươi nói lão thái thái có ý gì?”

Vân Thư Dao chớp chớp mắt, bộ dáng tò mò: "Mai tỷ tỷ, còn có việc này sao?”

Mai thị cũng không trông cậy vào nàng sẽ nói cái gì, giống như thuận miệng nói, ha hả cười hai tiếng: "Ta cũng không rõ ràng." Sau đó khinh miệt nhìn trang sức thuần khiết trên đầu nàng một cái, khẽ nâng cằm lên, bước nhanh hơn, đi trước Vân Thư Dao, rời đi.

Giống như một con khổng tước tự đắc.

Biểu tình này rất sinh động a, đặt ở trong phim truyền hình chính là nữ phụ pháo hôi tiêu chuẩn.

Nàng là nữ phụ tiêu chuẩn, còn mình thì sao, mình liền tranh thủ làm một người qua đường giáp ất.

Vân Thư Dao không tức giận, khóe miệng còn mang theo một chút ý cười.

Hồng Tụ ở bên cạnh đem hết thảy nhìn ở đáy mắt, im lặng.

Chủ tử nhà nàng có phải là đầu óc có vấn đề hay không... Có gì đó không đúng.

Mai di nương là bởi vì trên đầu nàng trắng tinh không có bao nhiêu vàng bạc trang sức mới xem thường nàng nghèo khổ.

Nàng xem qua hộp trang điểm của Vân di nương, trang sức bên trong quả thật không nhiều lắm, hiện tại trên đầu đeo đã là bộ đắt nhất, mà Mai di nương thì khác, là hào phú nổi danh, ai bảo người ta mệnh tốt, trong nhà đời đời làm ăn, lại vào cửa cao, hồi môn phong phú.

Vân di nương chỉ là nữ nhi tú tài nghèo bình thường, có thể có bao nhiêu hồi môn?

Giá trị của một cái trâm tóc thúy trên đầu Mai di nương đã đủ đè bẹp tất cả hồi môn của Vân di nương.

Bất quá nói cho cùng, vào cửa Lâm gia, vận mệnh của các nàng cũng không phải nhìn nhà mẹ đẻ.

Nhìn sắc mặt lão gia hôm nay cũng không tệ lắm, hơn nữa lúc trước lão gia ở lúc Mai di nương vào cửa không có cùng nhau đi hết quy trình kính trà, có lẽ... Mai di nương là bởi vậy tâm khí bất bình mới cố ý cho Vân di nương sắc mặt xấu?