Chương 43: Thầy tốt bạn hiền

Edit: August97

Khi Tống Hàng Hàng thu thập xong đồ đạc trong ký túc xá, đã hơn sáu giờ tối rồi.

Cô gọi điện thoại cho Hứa Nghiêu Thực, để anh lái xe tới đây đón cô.

Nghỉ hơn một tháng, bởi vì ký túc xá cách cửa hàng khá xa, cô chạy chạy đi chạy lại một tháng, cảm thấy không tiện, liền để Hứa Nghiêu Thực giúp cô mướn một gian phòng gần "Nghệ tâm", mỗi ngày làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều.

Không biết Hứa Nghiêu Thực tìm đâu ra một phòng ở như vậy, từ vị trí, phong thủy, cách bày trí đều rất hợp ý cô, hơn nữa khi hỏi tiền thuê nhà, giá tiền rẻ đến nỗi khiến cô kinh hãi.

Xe đến nhà mới, Tống Hàng Hàng để đồ đạc xuống, nhìn khung cảnh trước mắt, không tự chủ được nói: "Thật ra tôi cảm thấy rất được, không bằng chúng ta dời “Nghệ tâm” đến đây đi, tiền mướn ít đi một nửa đó!"

Ách… Hứa Nghiêu Thực nâng trán, "Người chủ cho thuê nhà bởi vì vội vàng ra nước ngoài mới cho thuê với gia thấp, không quan tâm đến chút tiền này, nhưng em không thể biến phòng ở thành cửa hàng mặt tiền được."

Được rồi, Tống Hàng Hàng cũng chỉ nói giỡn một chút, quay đầu tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

Bận rộn hơn một giờ, thấy trong phòng dần dần sạch sẽ, Hứa Nghiêu Thực mới yên tâm đi về.

Mà Tống Hàng Hàng, ngồi xuống ghế sa lon, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện tình mấy tháng nay.

Tháng 3, cô tham gia cuộc tranh tài kinh doanh, dưới sự hướng dẫn của Hứa Nghiêu Thực, viết bản kế hoạch, sau đó lại lên kế hoạch gây dựng sự nghiệp.

Cuối tháng 3, dưới sự giúp đỡ của Hứa Nghiêu Thực, cô mở “Nghệ Tâm” – cửa hàng đầu tiên ở thành phố K.

Cuối tháng 4, "Nghệ tâm" sau một tháng kinh doanh, lợi nhuận đạt năm vạn.

Cuối tháng 5, Chi nhánh đầu tiên được mở ở Bắc Kinh.

Đầu tháng 6, chi nhánh "Nghệ Tâm" ở Bắc Kinh dưới sự quản lý của chị Trần, khai trương, sau đó vẫn là chị Trần và thỉnh thoảng là Hứa Nghiêu Thực bay tới Bắc Kinh quản lý.

Đầu tháng 7, cô nghỉ hè, Hứa Nghiêu Thực chính thức đưa tài liệu về những khách hàng vốn do anh phụ trách giao cho cô, cô cẩn thận nghiên cứu rất lâu, mới biết kinh doanh phức tạp hơn cô nghĩ nhiều, không có Hứa Nghiêu Thực giao thiệp, căn bản họ sẽ không nể mặt cô. Không có những người đó, những “ý tưởng” của cô chỉ có thể là trăng trong nước, không thể có cơ hội phát huy.

Trong một tháng này, cô đi theo Hứa Nghiêu Thực, trước trước sau sau gặp rất nhiều người. Hứa Nghiêu Thực đã chuẩn bị trước, từ lãnh đạo Cục Công Thương đến các trưởng xưởng khó tính, tán gẫu cũng cần kỹ thuật, phải không có chút sơ hở, lời nói phải phóng khoáng, khiến người ta vui vẻ làm theo, Tống Hàng Hàng cũng thu hoạch không ít.

Cuối tháng 7, Hứa Nghiêu Thực còn mang cô cùng bay đến Bắc Kinh, tham gia một bữa tiệc mừng với hơn một vạn khách hàng.

Cho đến khi đó cô mới biết, chi nhánh Bắc Kinh lớn hơn "Nghệ Tâm" ở thành phố K rất nhiều.

Căn bản cái gì cô cũng chưa làm, mà vị trí bà chủ lại lấy tên cô, bằng cái gọi là sáng tạo ý tưởng, loại tranh cãi này khiến cô sợ hãi cùng lo lắng.

Cố gắng, chỉ có thể lòng mang cảm kích, càng thêm cố gắng, mong đợi lột xác.

Nghĩ đến sự giúp đỡ của Hứa Nghiêu Thực đến nay, Tống Hàng Hàng chợt rất muốn nói chuyện với anh.

Cô cầm điện thoại di động lên, nhấn cái tên quen thuộc.

"Này, Hứa Nghiêu Thực."

"Hàng Hàng, sao vậy? Vòi nước lại hỏng à?" Anh cười nói.

"Không phải…" Bỗng nhiên cô cảm thấy khϊếp sợ, muốn để điện thoại xuống, có phải cô quá đột ngột hay không?

"Hàng Hàng, em làm sao vậy? Nơi đó có vấn đề gì sao?" Bên kia điện thoại dường như có tiếng gió thổi, cô suy đoán đại khái anh đang lái xe.

"Hứa Nghiêu Thực…” Cô nhỏ giọng nói.

"Nói đi, khách khí với tôi làm gì."

"Hứa Nghiêu Thực… Thực ra… tôi, chỉ muốn cám ơn anh."

Đối phương cười lớn, tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến, "Em chỉ muốn nói điều này?"

"Ừ…"

"Cám ơn tôi ư." Anh lại cười rộ lên, "Tôi tiếp nhận, xong chưa? Có gì không được tự nhiên chứ, chúng ta đâu phải xa lạ. Tôi còn trông cậy vào em, sau này còn kiếm tiền cho tôi đấy."

"Ừ…"

"Tôi đang lái xe, em ngủ sớm đi, chớ suy nghĩ lung tung, làm việc cho tốt là báo đáp lớn nhất với tôi rồi, biết chưa?"

"Biết!" Cô khẽ chớp mắt, "Tống Hàng Hàng nhất định không cô phụ sứ mạng này!"

Để điện thoại xuống, một dòng nước ấm chảy qua trong lòng.

Nếu như không có anh, Tống Hàng Hàng cô hôm nay, sợ rằng vẫn còn nhút nhát trốn trong thế giới của bản thân, hạn hẹp nhìn không tới tiềm lực của bản thân cùng tương lai rộng lớn ngoài kia.

Cái gọi là thầy tốt bạn hiền, chính là như thế đó!

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

Mỗi khi nghỉ hè, du khách tới thành phố K cũng sẽ đặc biệt nhiều, mà kỳ nghỉ hè, "Nghệ tâm" cũng buôn bán rất tốt, nhưng xem ra, Hứa Nghiêu Thực còn cảm thấy chưa đủ.

Một ngày này, anh cố ý phân phó Tống Hàng Hàng ăn mặc đoan trang một chút, sau đó viếng thăm một vị lão nhân.

Tống Hàng Hàng không hiểu, Hứa Nghiêu Thực cũng không nói nhiều, chỉ bảo cô mang theo mấy món đồ đặc sắc trong quán, giá trị không thấp cùng vài món đồ thủ công làm quà.

Xe dừng lại ở nội thành, trước một cánh cổng nhìn như tầm thường cũ kỹ.

Sau khi bọn họ xuống xe, Hứa Nghiêu Thực gõ cửa. Đứng đó nhìn lên, Tống Hàng Hàng mới phát hiện cái cửa cũ kĩ lại khảm đầu rồng bằng vàng ròng bóng loáng.

Tống Hàng Hàng biết cái này, loại cửa kiểu cũ đều có hai đầu sư tử, nhưng ở thành phố K thì khác, nghe nói chỉ có những thế gia gia thế hiển hách trước kia, cửa lớn sẽ khảm hai đầu rồng, không phải đầu sư tử. Cô vẫn cho là đây chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại có chuyện này.

Sau khi gõ cửa, đợi nửa phút, cửa chậm rãi được mở ra, kèm theo âm thanh ma sát trầm đυ.c.

Mở cửa là một ông lão, nhìn trang phục hẳn là quản gia.

Hứa Nghiêu Thực khẽ khom người với ông, đối phương lễ phép đáp lễ, "Mời hai vị vào, lão gia ngồi trong phòng chờ hai người đã lâu rồi."

Vào cửa, đầu tiên là một khoảng sân rộng được quét dọn sạch sẽ, phía trước là phòng khách chính, hai bên là mấy căn phòng, đoán chừng là phòng riêng của mọi người.

Hai người bọn họ theo quản gia vào phòng khách chính, Tống Hàng Hàng còn chưa đứng lại, lập tức đã cảm thấy một cỗ khí thế uy nghiêm ùa tới.

Cô cẩn thận giương mắt, thấy trên chủ tọa là một lão nhân mặc áo vải cũ màu xanh, ngồi nghiêm chỉnh, giờ phút này đang nhìn về Hứa Nghiêu Thực, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó chậm rãi mở miệng:

"Cậu đã đến rồi."

Không mang theo chút nhiệt tình của chủ nhân khi mời khách, lại uy nghiêm đến nỗi khiến người ta không dám nảy sinh nửa phần bất kính.

Hứa Nghiêu Thực đứng thẳng, khom người chào lão nhân kia, Tống Hàng Hàng cũng học theo, lão nhân xem đây là chuyện đương nhiên.

"Mạnh lão, Hàng Hàng cố ý đưa tới cho ngài một ít đồ, đều là món tốt trong tiệm."

Tống Hàng Hàng thấy ánh mắt của Hứa Nghiêu Thực, vội vàng lấy món đồ mỹ nghệ từ trong túi xách ra, trong đó có một món đồ gỗ.

Lúc ấy Hứa Nghiêu Thực cố ý phân phó Tống Hàng Hàng lấy món đồ gỗ này thì cô đầy vẻ không vừa ý.

Món này, có thể coi là “chi bảo” của "Nghệ tâm", nó cũng xuất từ tay của một vị đại nghệ nhân, mà mấy tháng trước Hứa Nghiêu Thực đã ra giá cao mời về, danh tiếng khá vang, không dễ chấp nhận đơn đặt hàng của khách.

Nhưng lúc này, thấy khí phách cùng sự cường thế của lão nhân trước mặt, cô lại sinh lòng cảm phục, cam tâm tình nguyện lấy lễ vật ra.

Lão nhân thấy mấy món đồ thủ công khéo léo tinh xảo trước mắt, sắc mặt bình tĩnh không chút dao động, cho đến khi vật phẩm cuối cùng được lấy ra, lão nhân mới thở dài.

Lão nhân đã gần tám mươi, vững vàng đưa tay, nhận lấy đồ chạm khắc gỗ từ trong tay Tống Hàng Hàng, nở nụ cười, tiếng cười như chuông lớn vang vọng trong phòng:

"Không ngờ hai người có thể mới được Chu Dịch?"

(August97: Về vấn đề xưng hô + cách dùng từ, có một số chỗ mình để theo cổ đại, tạo cảm giác cổ kính và xa xưa, như vậy có vẻ hợp với nhân vật và hoàn cảnh hơn.)