Chương 28: Hoa hồng tứ tán

Đây đã là lần thứ N Tống Hàng Hàng gặp phải Trần Tiêu ở trên lớp rồi.

"Tống sư muội, chào em."

"A, là sư huynh à, chào anh."

"Ha ha, lại gặp mặt."

"Đúng vậy, sao anh cũng dự tiết khóa này?" Đây không phải khóa trình cơ bản dành cho sinh viên đại học năm nhất sao?

"Giáo sư Bang ghi âm đó." Trần Tiêu chỉ chỉ trên đài, mặc dù thật ra anh ta

cũng không biết thầy giáo kia là người ra sao.

Tới cùng có mấy vị giáo sư?

Tống Hàng Hàng ở thầm nói trong lòng, đây đã là giáo sư thứ năm bị anh

chỉ ra và xác nhận rồi, cũng không biết là may mắn hay là bi ai.

Nhiều ngày như vậy, cô ít nhiều cũng biết này lai lịch Trần Tiêu, khoa chính

quy ở Đại học A, nay là nghiên cứu sinh, được người ta gọi là"Tiêu Dao

công tử", thành tích nổi trội rất được giáo viên yêu thích, nhưng tác

phong làm việc hết sức không tốt, thỉnh thoảng khiêm tốn thỉnh thoảng

cuồng phóng, chỉ có "Hoa tâm" là có tiếng, nghe nói từ năm nhất đến năm

tư, số lần đổi bạn gái đã lên đến ba chữ số, hàng năm cũng sẽ lựa chọn

con mồi trong đội ngũ tân sinh viên. Có thể thấy được người này, vô cùng nguy hiểm!

Thuận tiện nói một câu, những thứ này đều nhờ BBS

(*Bảng thông báo điện tử) "Tân sinh viên cần phải học" của Đại học A, vô cùng may mắn là sáng nay cô đã đọc thấy trên Internet!

Đối với

sự thật cô trở thành con mồi của Trần Tiêu, trong lòng Tống Hàng Hàng dở khóc dở cười, đoán chừng là vì dáng người nhỏ xinh tựa như con sơn

dương đợi làm thịt đi, vấn đề là đối phương không xác minh thái độ, Tống Hàng Hàng cô cũng không biết nói gì, vạn nhất mở miệng hỏi anh ta mà

không phải ý tứ kia, cô không phải là tự tìm mất mặt sao?

Huống

chi, phải biết rằng người hâm mộ “Tiêu Dao công tử” của Đại học A cũng

không thiếu, trai không xấu, gái không thương, tất cả nữ sinh đều cho

rằng mình là người có thể khiến anh ta “quay đầu là bờ”.

Cô Tống

Hàng Hàng cũng không ngây thơ, cô có một nhị thập tứ hiếu(*) Cố Ngự

Lâm, mặc dù cách xa một chút, nhưng so với lãng tử không thế chạm tới ở

đầu bên kia thì gần hơn nhiều.

(*)nhị thập tứ hiếu: Tên một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích

của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có tài liệu ghi Quách Cư

Kinh) biên soạn vào thời nhà Nguyên.

Câu này dùng để chỉ những người con có hiếu.

Hiện tại cô lại lo lắng chờ của Trần Tiêu tỏ thái độ, sau đó trực tiếp cự tuyệt anh ta, thật là, chờ đợi đến nong lòng!

Trần Tiêu chờ đã lâu mà không thấy cô đáp lại, thời điểm tan lớp lại tiến thâm một bước.

"Tống sư muội, anh với am thương lượng chuyện này nhé! Em thấy đó, một mình

anh lên khóa mà không có người quan nào, một tiết khóa lại cần hơn 10

phút đi bộ, lần sau em có thể giúp anh chiếm chỗ ngồi hay không? "

"Được." Tống Hàng Hàng ở thầm giơ ngón giữa với anh ta.

"Tạ ơn sư muội, như vậy đi, để báo đáp lại, tối hôm nay anh mời em đi ăn cơm tối, thế nào?"

Cuối cùng thì sư tử cũng vươn ma trảo rồi sao? Tống Hàng Hàng thầm khinh bỉ, nhẹ nhàng cười đáp: "Tốt, thật cảm tạ sư huynh."

Hừ! Cô chịu đựng! Để xem tối nay anh ta định làm trò gì!

"Vậy lưu số điện thoại của anh vào đi, 17295279527, em là?"

"?"

"À, trao đổi điện thoại mới dễ dàng liên lạc với nhau vào buổi tối chứ sao."

Được rồi, báo số điện thoại cũng không đến nỗi thế nào đi, Tống Hàng Hàng

suy nghĩ một chút cũng đưa số điện thoại cho đối phương.

"Này, bảy giờ, nhà hàng Tây Học Uyển, không gặp không về?"

"Ừ."

Tống Hàng Hàng vốn muốn một mình đi đến nơi hẹn, một khi Trần Tiêu thổ lộ

với cô thì trực tiếp cự tuyệt, nhưng cẩn thận ngẫm lại lại cảm thấy như

vậy còn chưa an toàn, kết quả là quyết định đổi phương thức.

Cô bấm số điện thoại Đổng Nhạc Mai.

"A lô."

"Nhạc Mai, Hàng Hàng nè, tối nay bạn có rãnh không?"

"Mình xem đã nào… Ừ, vừa lúc tối nay không có lớp, tìm mình có việc à?"

"Mình muốn bạn giúp một chuyện, tối hôm nay ở nhà hàng Tây Học Uyển, Trần Tiêu…"

Tống Hàng Hàng hai ba câu đã nói ra chuyện Trần Tiêu hẹn cô, mà cô cảm thấy

đi một người không được tự nhiên, hỏi Đổng Nhạc Mai có thể theo cô cùng

đi hay không.

"Nhưng… Người Trần Tiêu ta muốn theo đuổi chính là cậu mà!" Đổng Nhạc Mai có chút do dự.

"Nhưng không phải mình đã có bạn trai ư! Như vậy, chúng ta đi cùng nhau, sau

đó giữa chừng mình nói bạn tai mình tìm mình có việc, chúng ta cùng nhau rời đi, được không?"

"Như vậy… Được rồi, vậy tối gặp."

"Đến tối gặp, sau đó mời bạn một bữa! Đáp lễ!"

Phương pháp này, vừa có thể tỏ rõ cô không muốn một mình ăn cơm với Trần Tiêu, còn khiến đối phương biết cô có bạn trai, từ đó biết khó mà lui, vừa

đúng một mũi tên trúng hai con chim.

Đáng tiếc cô không biết Trần Tiêu lại là người như thế nào.

Lúc sáu giờ rưỡi, Tống Hàng Hàng cùng Đồng Nhạc Mai gặp nhau dưới lầu, liền cùng nhau đi tới nhà hàng Tây Học Uyển, nơi các cặp đôi vườn trường

thường lui tới.

Đến nơi hai người cũng cảm thấy kỳ quái, trong phòng ăn tối đen như mực, hình như hôm nay không buôn bán.

"Hàng Hàng, có lẽ bạn nhớ nhầm địa điểm? "

"Không thể nào…"

"Nhưng cũng đã bảy giờ, nhìn tình trạng nơi này có vẻ như hôm nay không buôn bán, Trần Tiêu cũng không có xuất hiện mà."

"Như vậy đi, bạn chờ một chút, mình gọi điện thoại hỏi anh ta một chút. "

Tống Hàng Hàng mới vừa cầm điện thoại di động lên, từ cửa nhà hàng Tây Học

Uyển đi ra một người, mặc đồng phục nhân viên phục vụ.

"Xin hỏi, hai người có ai là Tống Hàng Hàng tiểu thư không?"

"À? Tôi đây, sao vậy?"

"À, là như thế này, Trần Tiêu tiên sinh mời ngài vào."

"Trần Tiêu? Anh ta đang ở bên trong?"

"Dạ, Trần tiên sinh đã chờ ngài rất lâu rồi."

Đổng Nhạc Mai muốn lui bước, "Hàng Hàng, xem ra anh ta chuẩn bị hoạt động gì đó, nếu không cũng không mời một mình cậu vào, mình, mình đi trước

đây!"

“Đừng mà, Đổng Nhạc Mai! Đổng Nhạc Mai! Bạn, bạn cùng vào với mình đi, mình không được tự nhiên…"

"Nhưng…"

"Trở về mình mời cậu ăn kem!" Cái Trần Tiêu này, hại cô chảy bao nhiêu máu!

"Ha, Kem à… Này, được rồi, chẳng mình không nói gì đâu, chính bạn tự xử lý đó nhé!"

"Được rồi được rồi! Đổng đại tiểu thư, đại ân đại đức của ngài mình cả đời không quên!" Ai, cuối cùng cũng giải quyết được một…

Hai người lần mò vào cửa hàng, mắt còn chưa quen trong bóng tối, cả đại sảnh chợt bừng sáng lên ánh nến.

Rất nhanh toàn bộ cây nến được thắp lên, Tống Hàng Hàng vừa nhìn, trong

lòng nhất thời sầu khổ, đó là một hình trái tim được làm từ những cây

nến, mà chính giữa hàng nến, không nghi ngờ chút nào, là Trần Tiêu còn

đang cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.

Anh ta, thật nóng vội… Tống

Hàng Hàng cảm thấy mình đã đánh giá anh ta quá cao, ý tưởng xưa cũ như

thế này mà còn đem ra khoe khoang, coi cô là sơn dương trên núi mặc

người chém gϊếŧ chắc…

Trần Tiêu tự động không để mắt đến bạn học

Đổng Nhạc Mai bên cạnh Tống Hàng Hàng, đi tới phía Tống Hàng Hàng, nâng

lên đóa hoa hồng, thâm tình khẩn thiết mở miệng: "Hàng Hàng, hãy làm bạn gái anh đi!"

"Trần sư huynh… Nhưng tôi đã có bạn trai, thật xin lỗi." Tống Hàng Hàng tận lực nói chậm lại.

"Hàng Hàng, anh biết thời gian chúng ta quen nhau không lâu lắm, nhưng kể từ

lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi, tâm ý của anh được nhật

nguyệt ngoài kia làm chứng, hy vọng em đừng hoài nghi, tiếp nhận anh

đi!"

Rất rõ ràng đối phương bỏ ngoài tai lời nói của cô, còn nhật nguyệt chứng giám nữa chứ…

"Rất xin lỗi đã cô phụ tâm ý của ah, nhưng tôi là người toàn tâm toàn ý, thật sự tôi đã có bạn trai, thật xin lỗi!"

Như thế là được đi, nếu như đối phương vẫn liều chết dây dưa, vậy thì thật

sự không biết thời thế rồi. Cô kéo Đổng Nhạc Mai xoay người muốn rời đi.

"Hàng Hàng." Không ngờ đối phương không chịu lùi bước, nắm lấy tay cô.

"Anh làm gì thế!" Tống Hàng Hàng tức giận, hơi dùng sức tránh thoát kiềm chế của đối phương, nhưng không nghĩ vỗ tới lại va vào bó hoa hồng trên tay Trần Tiêu, bó hoa hồng đỏ lập tức rơi trên mặt đất

Ánh đèn chợt

sáng lên, Đổng Nhạc Mai giật mình bụm miệng, Tống Hàng Hàng cũng sợ hết

hồn, thì ra bên trong nhà hàng Tây không chỉ có mấy người bọn họ, một

đống nam sinh đứng ở cuối, hiển nhiên một mực quan sát bọn họ.

Mà trên bàn nhà hàng Tây, hoa hồng tứ tán nhìn rất ghê người.

Tống Hàng Hàng có chút nghi ngờ. Đây là tình huống gì?

Chỉ có Trần Tiêu tự mình biết, lần này, anh ta đã mất hết thể diện rồi.

Tống Hàng Hàng chỉ thầm nghĩ: mặc kệ nó, chỉ cần cuối cùng Trần Tiêu ngừng miệng là tốt rồi.

Khi Tống Hàng Hàng sắp bước ra cửa chính nhà hàng Tây, cô nghe thấy sau lưng truyền đến một câu nói.

"Tống Hàng Hàng! Anh nhất định sẽ theo đuổi được em! Em hãy chờ đó!"

Chuyện cười! Tống Hàng Hàng thầm cười nhạo, tốt, vậy Tống Hàng Hàng cô sẽ mỏi mắt mong chờ rồi!