Chương 154

"Mỗi ngày như thế, tôi nhìn tình trạng con bé càng ngày tồi tệ đi, ông biết gia đình tôi khốn khổ chừng nào không, ông cũng có con cái sao ông không biết cảm thông, lại buông lời ác độc như vậy, Sở Viêm, tôi muốn hỏi ông 1 câu, là do ông dễ tin người hay vốn dĩ trái tim ông đã là sắt đá không tình người?"

Bạch Mai Nghi đỏ mắt, giọng run run: "Vậy..con bé, bệnh có chữa được không"

Ngô Phỉ đau khổ tuyệt vọng lắc đầu.

"Bác sĩ nói tình trạng của Tiểu Khiết ngày càng nặng hơn, 1 là con bé tự mình vượt qua, 2 là phải dùng cách thôi miên loại bỏ kí ức khủng hoảng đó, nhưng đối với tôi cách nào cũng khiến con bé đau đớn. Bây giờ bất cứ ai cũng không được đến gần, chỉ cần nghe một tiếng động hoặc nhìn thấy người ngay lập tức sẽ trở nên phòng vệ bản thân, có đồ gì sẽ đập nát đồ đó, con bé còn hay lẩm bẩm nói *đừng chạm vào tôi, đừng đánh tôi, Tiểu Khiết thật bẩn* những lời đó như dao cứa vào tim chúng tôi, thử hỏi chúng tôi còn cách nào chữa nữa hay không"

Bạch Mai Nghi rơi nước mắt, bà tức giận thay Thượng gia và Ngô gia, quay sang chỉ trích Ngao Sở Viêm, lời nói thất vọng: "Ông sao có thể dùng lời lẽ như vậy để nói với một cô bé chỉ mới 17-18 tuổi chứ, ông có hiểu hành động mình bất nhân tính như thế nào không hả? Tôi đã nói với ông rằng việc của Tiểu Vũ cứ để nó định đoạt, sao ông cứ chấp mê bất ngộ như vậy, Tiểu Vũ đã bày tỏ chán ghét Mẫn Phương Kiều như vậy sao ông cứ gắn ghép vào, ông làm như vậy cũng chỉ khiến Tiểu Vũ hận ông thêm mà thôi"

Ngao Sở Viêm bị mắng chửi từ lúc ở Ngao Thị đến nhà mình, không nhịn được căm phẫn hét lớn với Bạch Mai Nghi.

"Bà thì biết cái gì chứ, tôi nói cô ta nó vài câu thì có làm sao, là do nó tự mình không biết suy nghĩ uống bia uống rượu say xỉn rồi đến một nơi mới bị **...cưỡng bức, lỗi cũng không phải do 1 mình tôi gây ra, bà mắng chửi ai chứ. Tuổi của nó còn chưa đủ còn dám uống bia, đã thế không biết suy nghĩ một thân con gái đi vào một nơi vắng vẻ, cũng không phải do tôi, do nó tự mình chuốc lấy, không có ý thức bảo vệ mình, trách tôi cái gì"

Bạch Mai Nghi: "Nếu ông không nói thì tâm lý con bé sao có thể bất ổn buồn bã mà kiếm rượu giải sầu chứ, nguồn cơ là do ông, ông còn dám đem tội lỗi của mình đổ lên đầu một người bệnh, ông sỉ vả con bé cái gì chứ, chính ông là người độc ác còn gì"

Ngao Sở Viêm sôi máu, la hét thất thanh: "Là do nó ngu xuẩn, mới tí tuổi uống rượu uống bia cái gì, điều đó càng chứng tỏ nó hư đốn, không có giáo...d..."

"Tiểu Khiết có giáo dưỡng" Ngô Phỉ lạnh lùng, lời nói rít qua kẽ răng.

"Tiểu Khiết là đứa bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn nhất, con bé biết lòng người, từ nhỏ đã sống theo sắc mặt người khác, đôi lúc bản thân chịu thiệt cũng chưa từng than oán điều gì, hiểu chuyện đến mức đau lòng. Ông biết vì sao con bé lại sống chật vật lơi theo chiều gió như vậy không? Vì từ nhỏ con bé đã phải chịu khổ, bị bế nhầm còn phải sống với ba mẹ tính tình độc ác, ra sức bốc lột, lúc còn rất nhỏ đã biết kiếm tiền mua đồ dùng học tập, đến lúc khoảng mười mấy tuổi đôi tay gầy gò làm hai ba công việc cũng chỉ trả nợ cho người cha người mẹ bội bạc không chút huyết mạch với mình. Trên vai đã gánh không biết bao nhiêu trách nhiệm vô hình nặng nề. Vậy mà lúc được nhận về, cuộc sống hạnh phúc nào có mỉm cười với con bé, đi học bị bắt nạt, bị khinh thường, cái người ông xem trọng - Mẫn gia gì đó, cô con gái Mẫn gia đã từng bắt nạt nó rất nhiều lần, tôi không hiểu sao ông lại dám đặt niềm tin cho một người mưu mô như vậy, tôi có nên thương hại vì ông quá dễ tin người mà bị lợi dụng lúc nào không hay, hay không?"

"Hôm nay tôi đến, một là nói rõ những gì ông gây ra với cháu gái tôi, hai là cho ông biết được rằng cháu gái tôi không yêu vật chất gia thế Ngao gia của ông, con bé rất tài giỏi không như một kẻ vô dụng từ miệng ông nói. Con bé không phải là kẻ vô giáo dục, mặc dù nó chưa từng được sống trong nhung lụa ngay từ nhỏ nhưng nó biết hiếu thảo, ngoan ngoãn lễ phép, có đạo đức hết tất cả những người được giáo dục. Tiểu Khiết không phải là tiểu tam mà ông mặc định, nó là người đến trước và là người Trạch Vũ thương, vì sao một người được yêu thương lại là kẻ thứ ba, con bé đâu có giành giật của ai. Và cuối cùng, Ngao Sở Viêm tôi nói cho ông nghe rõ một lần, Tiểu Khiết không phải là đứa trẻ nghèo khổ, chính con bé không muốn đem danh phận của mình ra khoe khoang đánh bóng danh tiếng mà thôi"

"Ngao Sở Viêm, từ nay trở đi chúng ta không còn là bạn bè nữa. Thân thiết với một người mất lý trí, tôi thực sự thất vọng"

Ngô Tần nói xong không ở lại phút giây này, ông quay người rời đi.

Ngao Sở Viêm, Bạch Mai Nghi thẩn thờ ngồi đó.

"Lão Ngao, ông ác tâm đến mức đó sao, những lời nói đó là phát ra từ miệng một người lớn như ông sao? Đừng nói đến một đứa bé chưa đủ trưởng thành, ngay cả tôi cũng sẽ không chịu được vì những câu nói tàn nhẫn đó. Tôi không biết những đứa trẻ sinh ra ở vùng nghèo khó sẽ có tâm lí gì, nhưng tôi biết chắc tâm lí của những đứa trẻ đó cực kỳ nhạy cảm rất dễ tủi thân, ông thế mà lại đâm vào chỗ đau của người ta, ông có biết rời xa gia đình từ nhỏ thiếu thốn đủ điều không hả!"

Ngao Sở Viêm gầm gừ: "Tôi không biết tôi không hiểu cái gì đó, thì sao? Chẳng lẽ bây giờ chỉ vì phát hiện danh phận thật của nó là tôi sẽ chấp nhận nó sao? Hừ! Bây giờ nó có cái quá khứ dơ bẩn như vậy, cũng không thể gả vào Ngao gia được, mặt mũi Ngao gia sẽ bỏ đâu đây hả. Chuyện tôi đã quyết, sẽ không bao giờ đổi" dứt lời hung hăng đi lên lầu. Bạch Mai Nghi hét lớn sau lưng: "Ngao Sở Viêm, có ngày ông cũng sẽ hối hận với những gì mình đã làm"

*Rầm*

Tiếng đóng cửa cực kỳ mạnh vang lên, Bạch Mai Nghi khóc đến mức nghẹn ngào, chồng bà từ khi nào lại trở nên vô tâm như vậy, có còn tính người hay không, chính ông đã dùng lời lẽ khiến con bé trở nên như vậy, giờ đây ông còn dùng quá khứ tồi tệ phân biệt người ta....

"Dì Triệu, lát dì chuẩn bị một chút thức ăn bổ dưỡng, tôi đi thăm bệnh"

- ------------------

Trong lúc Ngao Trạch Vũ trở về công ty giải quyết, tin tức ngày càng lan truyền cực kỳ mạnh.

Bác sĩ theo dõi bệnh tình của Thượng Khiết My nói với một y tá đang loay hoay lấy thuốc: "Nhàn Tử, cô đi đưa thuốc cho bệnh nhân phòng Vip 02 đi, sẵn kêu 1 người nhà của bệnh nhân đến phòng tôi trao đổi về tình hình chữa bệnh"

Nhàn Tử là một cô y tá có vẻ ngoài còn rất trẻ, là y tá vừa mới được phân phó tới phụ trách bệnh nhân phòng Vip 02. Nghe bác sĩ phân phó, không chậm trễ liền bưng thuốc đi ngay. Nhìn trước cửa phòng bệnh, hai ba người vẫn đứng ở đó, Nhàn Tử thở dài, nhìn đám người đi qua đi lại vô cùng mỏi mắt.

Đi tới khách sáo nói một câu: "một người đi lên phòng bác sĩ trao đổi quá trình chữa trị đi"

Ngô Chử Đồng rời khỏi, chỉ còn Thượng Yến Phi đứng ngay đó. Nhàn Tử liếc nhìn Thượng Khiết My vẫn còn đang ngủ, dáng ngủ cũng không an tâm lắm, co người trên gường, hai tay túm chặt quần áo, đáng thương không tày nào tả nổi.

"Bệnh nhân còn chưa thức, cô nên đi mua chút đồ ăn để lát bệnh nhân ăn thì mới uống thuốc được"

Thượng Yến Phi hơi chần chừ, hôm nay Anna Chư Cầm bị tắt đường, đường phố có một đoạn phải sửa nên phải quay xe đi đường khác, mà con đường khác đó hơi xa, cho nên bây giờ Anna Chư Cầm vẫn chưa thể mang đồ ăn tới.

Nhàn Tử nhìn rõ sự không tin tưởng của người trước mặt, hơi khó chịu, lời nói cũng chẳng dễ nghe: "Chỗ mua đồ ăn cũng không xa, cô sợ tôi không trông nổi bệnh nhân sao?"

Thượng Yến Phi không muốn đôi co với Nhàn Tử, em gái cô rất nhạy cảm chỉ cần tiếng động là thức giấc rồi hoảng sợ, nếu bây giờ gây sự với Nhàn Tử, người bị hù doạ là em gái cô. Thượng Yến Phi chạy nhanh đi, Nhàn Tử liếc mắt bóng dáng chạy hấp tấp kia khẽ nói: "Trông kỹ làm cái gì chứ, còn tưởng người ta không biết mấy người giàu có hay sao, nếu sợ thì mướn vệ sĩ tới đây đi"

Thẳng tay mở cửa trong bực tức, Thượng Khiết My đang ngủ nghe tiếng động liền hốt hoảng ngồi dậy nhìn chầm chầm người đang đi tới, theo bản năng phòng thủ tự vệ co rúm trên gường cả người run rẩy, đôi mắt hoảng sợ như nai con.

Nhàn Tử đặt khay xuống bàn cạnh gường, lực tay cũng chẳng nhẹ nhàng gì, làm cho Thượng Khiết My phải giật bắn người.

Nhàn Tử liếc xéo một cái, đem remote cầm lên thuận thế ngồi xuống sofa vắt chéo chân nhịp nhàng. Cô ta mở tivi, nhấn vào kênh có tựa đề hút mắt.

[Ngao Tổng - Ngao Trạch Vũ và cô con gái bảo bối Mẫn gia sẽ kết hôn vào ba ngày tới, chuyện này làm mọi người đều phải bất ngờ,....]

Câu nói của người đưa tin vẫn chưa dừng lại, từng chữ từng chữ một lọt qua lỗ tai cứ như bom nổ ầm ầm, đặc biệt là cái tên khắc sâu trong lòng Thượng Khiết My, mà Nhàn Tử lại không chú ý tới sắc mặt tái mét của cô, cô ta dẻo miệng cười nói tự nhiên: "Đúng là một cặp trời sinh, đẹp đôi như vậy không kết hôn thì phí của trời"

"T...tắt tắt đi" Thượng Khiết My run rẩy nói.

Nhàn Tử mải mê xem chớ để ý cô bên này.

Ánh mắt Thượng Khiết My thêm thay đổi, kinh hãi càng thêm kinh hãi, cô ôm đầu nói lớn cùng với điệu bộ không kiềm chế được cơn hoảng loạn: "T..tắt đi, tôi nói cô có nghe không, tắt đi, xin cô tắt đi, tôi không muốn nghe nữa, không muốn không muốn"

Nhàn Tử bị phản ứng la lối của cô làm cho giật mình, cô ta vừa mới được điều tới vào sáng hôm nay, xem tình hình bệnh nhân chỉ ghi vài chữ *Tâm lí không ổn định* cô ta đâu có biết phản ứng của cô sẽ kịch liệt như thế này. Nhàn Tử vừa cảm thấy phiền vừa không biết phải làm sao, bên tai lại truyền tới giọng nói không kiềm chế được: "Cô bị điếc sao, tôi nói tắt đi mà, tôi đã nói cô tắt đi mà, tắt đi"

Bỗng dưng bị mắng, Nhàn Tử cáu gắt lên: "Cô mắng ai đấy hả, đừng tưởng nhà giàu thì lên mặt với người khác"

Dứt lời ý nghĩ trong đầu Nhàn Tử loé ra, cô ta thầm nghĩ có phải bệnh nhân này cũng có ý với Ngao Tổng hay không? Ban đầu vào phòng bệnh, thì bệnh nhân cũng chỉ hơi lo sợ nhưng cô ta vừa bật tivi thì bệnh nhân lại phản ứng như thế này, nghĩ thế Nhàn Tử liền chắc chắn suy nghĩ của mình hoàn toàn đúng.

Cô ta nhếch môi, ánh mắt khıêυ khí©h đứng lên đi đến gần gường: "Aa, không phải là cô có tình ý với Ngao Tổng đấy chứ"

"C..của tôi, Vũ là của tôi" Thượng Khiết My trả lời theo bản năng, cái tên *Ngao Trạch Vũ* đó xuất hiện trong đầu cô, nó mặc định cái người có đó là của cô, là của riêng cô.

Nhàn Tử cười xoà, trào phúng vô cùng: "Nằm mơ à, một con bệnh nhân có tâm lí chẳng khác gì con điên như cô mà cũng dám nói câu đó sao?" rồi ánh mắt cô ta di chuyển xuống cần cổ vô số dấu tích, nụ cười khinh miệt châm biếm ngày càng đậm: "Một con điên bị người ta cưỡng bức, mất trong trắng còn dám mơ tưởng, đúng là không biết nhục mà"

Thượng Khiết My mở to mắt, cơn hoảng sợ trong lòng càng dâng cao tột đỉnh, liên tục lùi về sau ôm chặt quần áo trên người hơn, cô sợ hãi nỉ non nói: "Đư..đừng nói nữa, đừng nói, tôi không muốn nghe..."

"Cái gì mà đừng nói chứ, sự thật chính là như vậy, cô nói xem cơ thể dơ bẩn bị người khác chơi qua Ngao Tổng có cần đến hay không, coi chừng ngay cả một cái liếc mắt cũng không có đấy chứ, người ta ngại cô bẩn thỉu hiểu không? Ở đó mà thanh cao, con thần kinh" Nhàn Tử khoanh tay cao ngạo mà nhạo báng.

Thượng Khiết My ôm chặt đầu, hoảng sợ càng thêm hoảng sợ, cô nhìn cổ tay có dấu bầm tím, rồi nhìn đôi chân trầy xước vô số chỗ, cảnh tượng đêm đó một lần nữa khơi gợi ra. Nhàn Tử đứng đó gương môi cười, như một người chiến thắng đứng trên đỉnh cao xem một màn kịch. Kí©h thí©ɧ tinh thần người khác trở nên như vậy, Nhàn Tử cảm thấy rất vui, đặc biệt phấn khởi, định mở miệng công kích thêm nhưng thân ảnh loạng choạng đứng không vững lao xuống khỏi gường chạy về phía nhà tắm.

*Rầm*

Nhà tắm vang lên tiếng đóng cửa cực lớn Thượng Khiết My nhốt mình trong đó như đang ngăn cách cả thế giới bên ngoài nhốt mình vào một l*иg sắt. Cô mở vòi sen, mặc cho nước lạnh ào xuống xối xả vào người.

"B..bẩn quá" Đôi tay yếu ớt, giọng nói không chút sức lực còn có nước mắt hoà quyện vào độ lạnh của nước. Ra sức kì cọ bản thân, càng cố gột rửa cô càng cảm thấy mình thật dơ bẩn, cực kỳ bẩn thỉu.

Cô khóc nấc lên từng tiếng, hai tay không ngừng kì cọ bản thân, thoáng chốc người đã đỏ rực, vài chỗ miệng vết thương chưa khép bị động tác thô bạo của cô làm cho rách ra máu rỉ ra hoà tan theo dòng nước lạnh.

Nhàn Tử hơi bất an, dù sao đây cũng là bệnh nhân cô ta phụ trách nếu xảy ra chuyện gì không hay thì cô ta sẽ bị trách tội. Đứng trước cửa phòng tắm, cố vặn khoá nhưng mãi không mở được, cô ta hơi gấp gáp, tay gõ mấy nhịp lên cánh cửa đóng chặt: "Này, mở cửa ra đi, đừng có như con nít như vậy chứ, cũng chỉ vài câu nói đùa thôi mà, nhưng đó là sự thật"

"Sự thật gì?" một giọng trầm lạnh vang lên, Nhàn Tử giật mình nhìn 3 người đứng ở cửa ra vào, cô ta hơi lo sợ lén nhìn sắc mặt người đàn ông sau lớp khẩu trang. Đứng trước mặt người đeo khẩu trang cô ta cảm thấy đến thở cũng đặc biệt khó khăn.

Thượng Yến Phi vừa mới mua đồ ăn xong, đang đợi thang máy liền thấy Ngô Tần và Anna Chư Cầm đi đến, bọn họ liền lên cùng nhau. Thượng Yến Phi nhíu mày nhìn xung quanh không thấy ai, tâm hơi loạn, sự bất an dấy lên, bỏ hết đồ trên tay cắn răng hỏi Nhàn Tử: "Tiểu Khiết đâu, em gái tôi đâu, cô trông chừng bệnh nhân như vậy sao?"

Nhàn Tử bị quát hơi cáu gắt: "Cô ta ở trong này, tôi nói thế nào cũng không ra"

Ngô Tần đi lên vài bước, vặn vặn cửa không được, hỏi Nhàn Tử: "Chìa khoá dự phòng đâu?"

"Làm gì có chìa khoá dự bị chứ, chỉ có chìa khoá cửa thôi, đâu có ai tự nhốt mình vào nhà tắm nên làm sao có chìa khoá dự phòng" Nhàn Tử đáp.

Ngô Tần hơi lo, dịu giọng khuyên: "Tiểu Khiết à, bác hai đến thăm con nè, con mở cửa có được không"

"...." một mảnh yên tĩnh.

Nhàn Tử hơi bực bội càm ràm, giọng cũng không nhỏ: "Làm gì có ai giở tính con nít như vậy chứ, nói cô vài câu cô liền như vậy, bị cưỡng bức thì cũng đã bị rồi còn làm ra mấy trò con nít như vậy, cô thích Ngao Tổng cũng là điều hư vô, bản thân dơ bẩn không ai cần, đồ bệnh nhân tâm thần"

*Bốp*

Anna Chư Cầm cho cô ta một cái tát vang trời.

Mọi người còn chưa nói, tiếng ầm ầm động trời vang lên trong nhà tắm. Ngô Tần quay sang hét lớn vào mặt Nhàn Tử, hai mắt trừng cô ta tia hồng trong mắt hiện lên: "Câm cái miệng cô lại cho tôi"

"Tiểu Khiết à, mở cửa cho bác hai đi, con..."

"Cô nói ai bệnh nhân tâm thần?" Ngao Trạch Vũ xốc xếch đứng ở cửa, thần sắc lạnh lùng như Tu la, hơi thở gấp gáp lạnh tanh dấy lên nguy hiểm. Đôi mắt tối sầm nhìn Nhàn Tử, hai chân Nhàn Tử bủn rủn.

"T..tôi tôi, tôi chỉ nói đùa thôi, Ngao Tổng Anh đến đây là có việc gì sao"

Dứt lời, một tiếng gương vỡ đổ ầm, Ngô Tần gấp đến mức nghiến răng, dùng sức đạp vào cửa nhưng cửa vẫn không động. Ngao Trạch Vũ không nhìn đến Nhàn Tử, đi đến cùng Ngô Tần phá cửa.

Anna Chư Cầm thô bạo kéo Nhàn Tử đứng sang một bên, âm trầm mà nhìn cô ta: "Nói đùa, cô cũng biết cách biện hộ đấy nhỉ? Cho rằng chúng tôi ngu ngốc tin lời cô sao"

Thượng Yến Phi trừng mắt: "Cô không biết tình trạng bệnh nhân sao còn dám nói kích con bé, đạo đức nghề nghiệp cái chó má gì vậy, tôi sẽ khiến cô nghỉ việc ngay từ giây phút này"

Nhàn Tử cắn môi định phản bác, cửa nhà tắm được mở toang ra, mọi người đồng loạt nhìn vào. Chỉ thấy Thượng Khiết My ngồi bệt dưới sàn, vòi sen vẫn còn mở xối xả xuống thân thể gầy gò ốm yếu không ngừng, tay cô cầm bàn chải dùng để chà gót chân liên tục kì cọ trên mình, cơ thể bị cô làm đến mức đâu đâu cũng đỏ chót, vết dài vết ngắn trên người. Xung quanh là những mảnh gương vỡ nằm rải rác lung tung, bàn chải ly nước ngã lăn ra sàn. Mà Thượng Khiết My không cảm nhận được dòng nước lạnh cùng đơn đau buốt, miệng chỉ lẩm bẩm.

"Sao lại bẩn như vậy"

"Vũ sẽ không cần"

"Vũ sẽ lấy người khác"

"Bệnh nhân tâm thần"

"Con điên không còn trong sạch"

"Bẩn thỉu"

"...."

Ngao Trạch Vũ mặc cho những mảnh kính vỡ nằm dưới sàn, lao vào tắt vòi sen, ôm lấy cơ thể lạnh đến phát run. Đau lòng thủ thỉ bên vành tai, tim Anh đã nát tan: "Khiết Khiết, em không phải như vậy"

"Bẩn, muốn tắm" mặc cho Anh ôm chặt như thế nào, tay vẫn liên tục nắm lấy bàn chải cọ cọ vào người, hốc mắt đỏ ửng đau rát, bộ dạng đáng thương xuyên thấu tim người. Ngô Tần đứng bên ngoài không nhịn được khép chặt mi mắt ngoảnh mặt đi, không dám nhìn.

Ngô Tần vừa hay nhìn thấy Nhàn Tử tái mặt đứng ở một góc. Hoả khí bất đầu cuồn cuộn, hai tay bóp chặt, muốn mắng người nhưng sợ lớn tiếng sẽ khiến Thượng Khiết My giật mình kích động.

"Có chuyện gì vậy?" Ngô Chử Đồng đi cùng bác sĩ tới, nét mặt không hiểu nhìn xung quanh, lướt mắt qua khung cảnh ở phòng tắm, Ngô Chử Đồng nhíu mày bước tới.

"Tiểu Khiết, sao thế"

Thượng Yến Phi nghiến răng ánh mắt liếc qua như nhìn thấy kẻ thù 10 năm: "Cô ta nói kích Tiểu Khiết, khiến em ấy kích động"

"Cô bị điên à" Ngô Chử Đồng trợn mắt quát.

Âm lượng vô cùng lớn khiến Thượng Khiết My giật mình, bắt đầu rục rịch kháng cự không cho Ngao Trạch Vũ ôm mình. Mặt sàn đầy mảnh vỡ, Thượng Khiết My giẫy giụa càng trở nên hăng, Ngao Trạch Vũ sợ hành động này của cô sẽ khiến cô bị thương nên đành buông bỏ cô ra khỏi người mình. Anh lui người về sau cách cô một khoảng nhất định, giọng lo sợ: "Được rồi, Anh buông em ra rồi, em đừng sợ, đừng sợ"

"Đ...đi ra....đi ra ngoài" Giọng nói lí nhí không chút sức lực kèm theo sợ hãi.

Mọi người không dám rời đi, với trạng thái hiện tại của cô, ai dám để cô ở một mình trong tình huống mặt đất đầy mảnh vỡ chứ. Bác sĩ đã chuẩn bị thuốc tiêm nhưng cô nằng nặc không cho ai đến gần, Ngô Tần dỗ dành: "Tiểu Khiết à, hay là con ra ngoài trước đi, con lên gường ngủ một lát sau đó mọi người sẽ ra ngoài không làm phiền con nữa, có được không"

Thượng Khiết My hai mắt mờ mịt, không phản ứng, bác sĩ từ từ đến gần, ống tiêm cách cánh tay chỉ còn 10cm thì một giọng nói đau khổ vô vàng bật thốt.

"Có thuốc nào khiến tôi ngủ thật ngon không"

"...."

"Mãi...mãi đừng tỉnh dậy"

"Không có" Bác sĩ lập tức trả lời.

Thượng Khiết My hé môi cười khẽ thương tâm.

"Quả nhiên phải sống dằn vặt cả đời"

"Với một cơ thể bẩn thỉu này..."

"Không phải, Tiểu Khiết...chúng ta có cách mà, bác sĩ nói có hai cách, hay em thử đối mặt với nó có được không" Ngô Chử Đồng luống cuống nói.

Bên tai nghe tiếng cười khổ: "K..không dám"

Thượng Khiết My rất sợ, chỉ cần nhớ lại kí ức hôm đó khiến cả người cô dâng lên một trận buồn nôn khủng khϊếp, nghĩ đến những bàn tay dơ bẩn sờ soạng lên người mình, Thượng Khiết My lại không có cách nào đối mặt được.

Nhàn Tử đứng một bên, nhỏ giọng chế giễu: "Có bao nhiêu đó cũng không dám, cưỡng bức cũng đã cưỡng bức rồi, còn bày dáng vẻ để người khác sốt ruột vì mình, đúng là mầm bệnh, luôn làm to chuyện"