Cứng cứng, nóng nóng!
Anh có cơ bụng.
Sau này anh sẽ giữ khoảng cách với cô ta."
"Còn giận anh sao?"
Anh ôm tôi vào lòng nhẹ nhàng nói vào tay tôi.
Không khí mập mờ sẽ làm người ta ván đầu, tôi cảm thấy xấu hổ sắp nổ tung, nhịp tim điên cuồng tăng nhanh.
Bạch Tự anh rất được.
Còn có thể giận được sao, sớm đã bốc hơi hết cả rồi.
20.
Cuối tuần tôi và Bạch Tự hẹn nhau ở cửa hàng sách.
Hai người chúng tôi ngồi đối diện nhau.
"Thầy Bạch, mấy câu này có hơi khó, em có thể không làm được hay không?"
Tôi giả vờ điềm đạm đáng yêu nói.
"Nó thật sự khó như vậy sao?"
Tôi liều mạng gật đầu, hy vọng anh có thể đại phát từ bi cho tôi làm ít đi mấy bài.
Anh cầm vở bài tập của tôi lên lật qua lật lại xem "Vậy hôm nay học trễ một chút."
Hả? Đã học cùng anh cả buổi chiều rồi, còn muốn học thêm bao lâu nữa đây....
"Thầy Bạch, thời gian của ngài quý giá, không cần lãng phí quá nhiều thời gian cho kẻ hèn này như vậy đâu...."
"Không lãng phí."
"Vậy để em thử lại xem sao, có thể hiện tại não hoạt động không quá tốt thôi." Tôi giả vờ cam chịu nói.
"Hiện tại anh giải cho em luôn cho tiết kiệm thời gian."
Anh tiến lại gần tôi, bày ra đáp án trước mặt tôi.
Một tay anh chóng lên bàn, một tay anh cầm bút đỏ ghi đáp án cho tôi.
Giọng nói trầm thấp giải thích đáp án truyền vào tay tôi.
Ánh tịch dương màu quýt chiếu qua cửa kính rơi trên người anh.
Trong chốc lát tôi cảm thấy trong mắt mình chỉ duy nhất có phong cảnh trước mắt này mà thôi.
Tia nắng màu vàng phát họa ngũ quan sắc xảo nổi bật của anh, từ trán đến mũi đến môi đến cằm....
Nói thật, một trong những nguyên nhân làm tôi kiềm chế không đổi chỗ ngay từ đầu chính là tướng mạo của anh.
"Vậy để em thử lại xem sao, có thể hiện tại não hoạt động không quá tốt thôi." Tôi giả vờ cam chịu nói.
"Hiện tại anh giải cho em luôn cho tiết kiệm thời gian."
Anh tiến lại gần tôi, bày ra đáp án trước mặt tôi.
Một tau anh chóng lên bàn, một tay anh cầm bút đỏ ghi đáp án cho tôi.
Giọng nói trầm thấp giải thích đáp án truyền vào tay tôi.
Ánh tịch dương màu quýt chiếu qua cửa kính rơi trên người anh.
Trong chốc lát tôi cảm thấy trong mắt mình chỉ duy nhất có phong cảnh trước mắt này mà thôi.
Tia nắng màu vàng phát họa ngũ quan sắc xảo nổi bật của anh, từ trán đến mũi đến môi đến cằm....
Nói thật, một trong những nguyên nhân làm tôi kiềm chế không đổi chỗ ngay từ đầu chính là tướng mạo của anh.
Tôi nhìn đến sững sờ, hoàn toàn không biết anh nói cái gì.
Anh dùng tay gõ nhẹ lên đầu tôi một cái "Nghe cẩn thận vào."
Tôi hoàn hồn, mỉm cười với anh, điều chỉnh tốt trạng thái và lắng nghe anh giảng.
Mạch suy nghĩ của anh luôn rất rõ ràng, với lại anh có thể nắm bắt vấn đề tôi không hiểu rất nhanh, sau đó dùng phương pháp dễ hiểu để giảng giải cho tôi.
Điều này mới làm cho tôi nể phục tài hoa của anh.
"Hiện tại nghe hiểu chưa?"
"Ừ Ừ."
"Vậy em không nhìn đáp án giải thích lại một lần cho anh nghe."
.........
Một ngàn con ngựa dẫm đạp qua trái tim tôi.
Hừ.
May mắn tôi vẫn còn giữ lại một chiêu.
Mặc dù vẫn chưa được nghe, nhưng loại đề mục này rôi đã sớm nghe người khác giải rồi.
"Liên kết trước, sau đó..."
Nghe đến một nửa, anh đã cau mày nhẹ rồi đặt bút xuống.
"Ai dạy em cái này?"
"Phương pháp này, anh không phải anh dạy em?"
........
Tim tôi đập lỗi một nhịp.
"Em....hỏi học ủy. Học ủy giảng qua cho em một lần em lập tức nhớ luôn, hihi."
Mặt của anh bỗng nhiên kề sát lại gần tôi.
"Hửm? Đứng nhất toàn khóa ở bên cạnh em sao em không hỏi?"
"Không phải lúc nào anh cũng có thời gian mà."
Tôi nhướng mày.
"Em không biết bạn gái luôn có đặc quyền đặc biệt sao?"
"Chỉ cần em mở miệng, anh sẽ đều vì em mà phục vụ. On call 24 giờ."
Bỗng nhiên anh dùng lực kéo khăn quàng cổ của tôi, tôi không chút phòng bị va phải anh đúng lúc môi chạm vào nhau.
"Đáng ghét, anh đánh lén."
Tôi cũng không chịu thua.
"Ôm em."
Tôi dựa vào vai anh, nhẹ nhàng nói.
Anh ôm eo cúi xuống nhìn tôi.
Tôi chạm nhẹ vào trán anh, mũi anh, môi anh, cuối cùng rơi xuống yết hầu của anh.
Tôi tiến lên mυ"ŧ nhẹ một cái.
Âm thanh trầm thấp của anh bị bóp nghẹn, lông mi rung nhẹ, yết hầu bất giác trượt lên một cái.
Tôi không kìm được trực tiếp cười ra tiếng.
"Đi, đi ra ngoài mua cho anh một chiếc khăn quàng cổ."
Vừa mới muốn chạy, lại bị anh kéo trở về "Thả thính xong rồi muốn chạy, hửm?"
Xong rồi!
Tôi còn chưa kịp nói gì, nụ hôn của anh đã bất ngờ rơi xuống.
21.
Thi xong môn cuối cùng, học kì cuối của năm 12 đã kết thúc như vậy.
Bạch Tự vẫn là người đứng nhất khối, mà tôi lại không giống, rớt khỏi top 20 xếp thứ 23.
Điều này hoàn toàn không làm cho tinh thần tôi bị ảnh hưởng gì cả, nhưng mà mẹ tôi thì lại rất khẩn trương.
Cho dù kỳ nghỉ đông của lớp 12 ngắn ngủi đến đáng thương, bà vẫn báo danh lớp cảm hứng và lớp luyện thi cho tôi.
Không biết bên cạnh tôi đã xuất hiện bao nhiêu vị đại lão rồi nữa.