Tân Đường không nói gì, vẫn còn rất giận dữ, tôi đưa cả hai tay lên vuốt mặt hắn, nghiêm túc nhìn, “Em thật sự không sao, anh phải tin em, so với bất cứ ai khác, em là người muốn đi khỏi chỗ này nhất, nhưng em hi vọng trước khi đi, phải giải quyết được vấn đề này một cách rõ ràng. Nếu bây giờ cứ bỏ đi như vậy, thì cô ta vẫn sẽ tiếp tục đến tìm em đúng không?”
“Anh bảo đảm cô ta sẽ không thể...”
“Làm sao anh có thể bảo đảm được? Anh có thể ở bên cạnh em 24 tiếng một ngày hay sao? Nói thật thì, nếu cô ta lại nổi điên lên thì sẽ không ai có cách nào ngăn cản được. Cho nên, anh cứ đi gặp cô ta đi. Em tin là cô ta có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”
Tân Đường vẫn không nhúc nhích, hắn nhìn ta, “Em thật sự muốn vậy sao?”
“Phải, em muốn vậy.”
“Được rồi.” Hắn sờ sờ đầu tôi, “Có lẽ vì lần trước chưa nói rõ ràng với cô ta, lần này phải hoàn toàn giải quyết cho xong.”
Sau khi hắn đi vào phòng bệnh, tôi đột nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, cũng quỵ xuống trên ghế dài, Đại Hoa và Khanh Ngữ vội đỡ tôi, “Cậu bị sao vậy có phải có chỗ nào không khỏe không?”
“Không sao. Chỉ là có hơi choáng váng thôi.” Bây giờ tôi mới nghĩ lại mà sợ, nếu lúc đó sẽ không đυ.ng phải dãy phân cách, thì có phải bây giờ tôi đã ở một thế giới khác không, tôi sẽ vĩnh viễn không còn gặp Tân Đường nữa.
“Tớ đi mua một ít thức ăn cho cậu.” Lục Minh đi ra phía ngoài.
Khanh Ngữ nhìn bóng dáng cậu ta đi, một hồi sau mới có thể thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ lưng tôi, “Cậu đó, bây giờ mới biết sợ sao?!”
“Đúng vậy,” Đại Hoa nói, “Lúc đó còn mạnh miệng cái gì chứ? Đối phó với mấy con ả điên cuồng như vậy, cô ta muốn cái gì thì cứ đồng ý đại đi, sao phải cãi lại cô ta làm gì. Mạng cũng không còn thì nói gì nữa.”
“Tớ biết, tớ biết. Nhưng Tống Linh Hiểu có lẽ là cũng không ngốc như vậy, cho dù lúc đó tớ đồng ý với cô ta thì cô ta cũng sẽ không tin tớ nhất định là không đơn giản như vậy.” Tôi khẽ thở dài, “Thật là, lần đầu tiên tớ mới gặp một người điên như vậy.”
Đại Hoa gật đầu, “Loại người này mới là đáng sợ nhất, cô ta không quan tâm tính mạng của mình, càng không quan tâm đến tính mạng của người khác. Đúng là quái vật.”
Tống Linh Hiểu đã tỉnh, nhưng cô ta cảm giác mình vẫn còn ở trong mộng, cô ta mở mắt ra nhìn khắp nơi, lại nhìn thấy đây là chỗ mà cô ta vô cùng quen thuộc, và cũng vô cùng chán ghét, phản ứng đầu tiên chính là muốn bỏ chạy.
Đáng tiếc là cô ta không có sức lực, chỉ giật mình một chút rồi lại ngã đầu lại trên giường, cảm giác được trên lưng là sự đau đớn khôn cùng, cô ta lại giãy giụa muốn ngồi dậy, đúng lúc này thì cô ta mới nhớ ra, mình đã phạm một sai lầm.
Sai lầm này gần như là không thể tha thứ, cũng không thể cứu vãn được, cô ta che mặt lại, không thể tin tưởng rằng lúc đó mình lại có thể điên cuồng như thế.
Cô ta vốn dĩ không phải muốn đi tìm Trần Mộ Sanh để làm chuyện này, cô ta thừa nhận bản thân mình ghen ghét vì không có được... Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn theo dõi bọn họ, âm thầm quan sát, chờ khi tình cảm của bọn họ xuất hiện vết nứt, bắt đầu phai nhạt, thì cô ta sẽ một lần nữa lên sân khấu.
Đáng tiếc là bọn họ còn thân mật hơn so với lúc ở trường học. Bọn họ không hề ngại ngùng nắm tay nhau trên phố, ôm ấp, thậm chí là hôn nhau, đi dạo trong trung tâm thương mại, đi siêu thị, như là một cặp vợ chồng mới cưới vậy, cô ấy thường thường ngủ lại nhà cậu ấy, lúc lên cầu thang, cô ta thấy cô ấy nhõng nhẽo đòi Tân Đường cõng, cậu ấy cười rồi khom lưng, cô ấy lập tức nhào lên, ở sau lưng còn nhéo lỗ tai cậu ta, hôn má cậu ta, chỉ ba tầng thang lầu ngắn ngủi, bọn họ phải mất hơn mười phút mới bò tới.
Hôm nay khi nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi dự hôn lễ, lúc ra ngoài cô ấy còn ôm một bó hoa trong tay, Tân Đường thì ôm lấy cô ấy, ai nhìn vào cũng đều thấy rằng đây là chuyện tốt sắp đến rồi. Trong khoảnh khắc đó cô ta biết mình không thể chờ đợi nữa.
Nếu cô ta thực sự kết thúc tính mạng của mình và Trần Mộ Sanh, thì Tân Đường sẽ hận cô ta đến mức nào?
Cửa đột nhiên mở ra, hình bóng cô ta ngày đêm mơ tưởng xuất hiện trước mặt, Tân Đường hình như vẫn còn đắn đo xem có nên đi vào hay không, chỉ đứng yên ở cửa một lát, sau đó mới chậm rãi đóng lại.
Sau đó hắn bước tới đứng bên cạnh giường bệnh của cô ta. Tống Linh Hiểu không dám chớp mắt nhìn hắn chằm chằm “Tân Đường, cậu tới thăm tớ sao?”
“Nếu cô có gì muốn nói thì mau nói đi.” Tân Đường quay lưng về phía cô ta, đi đến bên cửa sổ, không muốn nhìn cô ta dù chỉ là một lát.
“Cậu muốn tớ nói gì? Tớ không có gì muốn nói.” Cô ta dùng mắt khắc họa hình bóng hắn từ phía sau, từ hôm cô ta thổ lộ với hắn ở trường học thì hắn đã không còn muốn nói chuyện với cô ta nữa...cho đến hôm nay. Cô ta phát hiện giọng nói của mình có hơi run rẩy.
“Cô không có gì để nói à?” Tân Đường bỗng nhiên xoay người lại, giọng nói vừa giận dữ vừa châm chọc, “Chỉ một chút nữa là cô đã hại chết bạn gái của tôi, hại chết người quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi, vậy mà bây giờ cô nói mình không có gì muốn nói à. Được rồi xem ra Mộ Sanh đã sai rồi, tôi nên báo cảnh sát mới đúng.”
Hắn nói xong liền cất bước định bỏ đi, Tống Linh Hiểu lập tức hét lên giữ hắn lại, “ Cậu cho rằng tớ muốn làm như vậy lắm sao? Tớ chỉ muốn lấy lại những thứ mà tớ đã mất, tớ đã cầu xin cô ta nhưng cô ta không chịu!”
“Thứ mà cô đã mất à?” Tân Đường xoay người lại nhìn cô ta.
“Đúng vậy, chính là cậu đó, không phải sao? Tân Đường, nếu không có Trần Mộ Sanh, cậu nhất định sẽ thích tớ, đúng không? Chúng ta mới là một đôi tương xứng với nhau, tớ hiểu cậu hơn bất cứ ai.”
Tân Đường nặng nề thở dài, hắn ấn tay ấn lên trên giường bệnh, giọng điệu tràn ngập cảnh cáo, “Cô nghe đây Tống Linh Hiểu, lúc trước chúng ta là bạn bè nhưng bây giờ thì không còn gì nữa. Mộ Sanh hôm nay không sao, đó là cô may mắn, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho cô đâu. Xin cô từ nay về sau, cách chúng tôi ra xa một chút, những lời mà cô nói sẽ chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm hơn thôi.”
“Cậu đừng đi!” Tống Linh Hiểu từ trên giường chồm dậy, chạy đến trước mặt hắn, hai tay duỗi ra cản đường hắn, “Tớ xin lỗi hai người có được không? Tớ không nên làm tổn thương cô ta. Tớ sẽ không làm như vậy nữa. Cậu nghe tớ nói hết đi có được không?”
“Cô còn muốn nói gì nữa?” Tân Đường lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách với cô ta.
Tống Linh Hiểu nước mắt giàn giụa, lần đầu tiên của ta mất mặt như thế trước người khác, cô ta muốn mang tất cả những ác mộng mà mình đã trải qua nói cho hắn biết, nhưng cô ta bỗng nhiên nghĩ lại... vậy thì, kết quả sau cùng không phải sẽ được sự thương hại của hắn hay sao?
Hắn sẽ không yêu cô ta, vậy cần hắn thương hại để làm gì? Cô ta chẳng thà chấp nhận ở trong lòng hắn mình vĩnh viễn là một người phụ nữ xấu xa.
“Tân Đường, điều tớ muốn nói chính là tớ rất vui có thể gặp được cậu. Cậu là người xứng đáng có được hạnh phúc nhất trên thế giới này, vốn dĩ tớ đã từng nghĩ rằng, hạnh phúc đó phải nên xuất phát từ chỗ tớ, nhưng bây giờ tớ mới hiểu được tớ chỉ mang lại khó chịu cho cậu mà thôi.”
“Làm ơn đừng có đến gần Trần Mộ Sanh nữa.” Hắn không muốn nói thêm một chữ nào với cô ta nữa, chỉ ném lại một câu này rồi lập tức bỏ đi.
Sau khi từ bệnh viện trở về, Tân Đường vẫn chưa nói lời nào, vừa vào nhà, hắn đã kéo tôi đến trên sofa, kiểm tra một lần tỉ mỉ, cuối cùng phát hiện trên cánh tay tôi có một chỗ bị trầy xước, chỗ đó còn có chút máu chảy ra, cũng không biết là bị đυ.ng vào lúc nào.
Tân Đường đứng dậy lấy hòm thuốc, chấm tăm bông vào cồn, lúc vừa mới chạm vào, tôi đã rên lên một tiếng, Tân Đường rốt cuộc ra tiếng, “Không phải em nói là không hề bị một chút vết thương nào hay sao?”
Tuy rằng giọng nói rét lạnh, nhưng dù sao cũng là dấu hiệu tốt.
“Bình thường em cũng hay bị thương không biết lý do mà.” Tôi cười cười rồi lại nhìn hắn, “Nhưng mà Tống Linh Hiểu đã nói gì với anh vậy.”
“Không nói gì cả.”
“Không nói mới là lạ đó, mặt anh đen như vậy, chắc chắn là cô ta đã nói gì rồi.” Tôi dừng lại một chút, “Chuyện vết thương sau lưng cô ta, cô ta đã nói gì?”
“Vết thương sau lưng?”
“Đúng vậy, bác sĩ nói cho em biết, có rất nhiều vết thương, trong đó một số là vết thương mới. Em cho rằng cô ta sẽ nói với anh, cô ta không nói gì thật sao?”
“Không có, anh cũng không quan tâm. Lúc đó anh rất bực bội cho dù có ta nói gì thì anh cũng không nghe lọt tai đâu.”
“Nhưng mà cô ta...”
“Đừng nói đến cô ta nữa, cho dù cô ta có quá khứ đáng thương đến mức nào, thì đó cũng không phải là lí do để cô ta làm hại người khác. Cho nên anh vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho cô ta.” Tân Đường căm giận cất hòm thuốc vào.
“Được rồi. Không nói đến cô ta nữa, sau này nhìn thấy cô ta, thì em sẽ chạy đi thật xa.”
Hắn một tay ôm tôi vào l*иg ngực, “Thực ra anh cũng rất giận bản thân mình. Nếu hôm nay không phải tại anh bỏ đi, thì em cũng sẽ không gặp phải cô ta. Nếu em thật sự xảy ra chuyện gì đó, thì anh cũng không dám nghĩ...”
“Em sẽ không xảy ra chuyện.” Tôi nhắm mắt lại duỗi tay ra ôm ngược lại hắn, ngửi hương vị quen thuộc trên người hắn, bây giờ mới có thể hoàn toàn thả lỏng tinh thần, hạn chế có một loại cảm giác còn sống thật là tốt.
Một lúc lâu sau, Tân Đường đột nhiên mở miệng, “Mộ Sanh, chúng ta ở chung với nhau đi.”
Tôi cười, “Bây giờ không phải chúng ta đang ở chung với nhau sao, lần trước Khanh Ngữ còn nói rằng người bạn cùng phòng như em còn tệ hơn là vật bài trí, tối nay em phải về thôi.”
Hắn buông tôi ra, nghiêm túc nói, “Ý của anh là em dọn đến đây sống, mỗi ngày chúng ta đều có thể ở bên cạnh nhau.”
“Hả,” Có lẽ là tôi vừa mới bị hoảng sợ không lâu cho nên đầu óc vẫn còn chưa xoay chuyển được, “Ý của anh là, sống chung?”
“Ừ. Dù sao bây giờ chúng ta cũng đã coi như sống chung một nửa rồi, hay là...”
“Quá nhanh đó.” Tôi bỗng nhiên đứng lên, “Em vẫn còn chưa chuẩn bị, một chút cũng chưa chuẩn bị.”
“Chuyện này thì cần phải chuẩn bị gì chứ? Đồ đạc cứ giao cho anh, em chỉ cần đưa người đến là được.”
“Nhưng, chủ yếu là con người của em vẫn chưa chuẩn bị.”
Tân Đường giọng điệu có hơi u buồn, “Em không muốn đúng không?”
“Không phải là em không muốn.” tôi lại một lần nữa ngồi vào chỗ cũ, đưa tay nắm lấy tay hắn, “Chỉ là quan hệ của chúng ta đi đến bước này thì có hơi nhanh chóng, bước đi này không được xảy ra sai lầm gì, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”
“Xem ra, em cần thời gian để suy nghĩ.”
“Phải em rất cần.”
Không ngờ hắn lại đồng ý, “Vậy được rồi, anh không ép em, nhưng sau khi em suy nghĩ kỹ lưỡng, thì phải cho anh một câu trả lời.”
“Thật sao? Anh không giận chứ?”
“Không giận.” Hắn lập tức hỏi lại, “Vậy em cần mấy ngày?”
“Hả?”
“Nhiều nhất ba ngày thôi.”
Tôi vội vàng nói, “Khoan đã, khoan đã, coi như là ba ngày, nhưng nếu kết quả của em là không đồng ý thì sao.”
Hắn lơ đãng nói, “Anh cũng đâu thể ép buộc em.”
“Vậy thì tốt rồi. Anh còn phải bảo đảm là anh không được tức giận nữa, ngoài ra anh phải tin tưởng đây là kết quả mà em đã suy nghĩ cặn kẽ mới có được.”
“Anh không giận.” Hắn rất rộng lượng nói, sau đó lại dùng tay chống đầu, giọng điệu than thở, “Chỉ là, em không phải mỗi ngày đều muốn gặp anh, mỗi ngày vừa mở mắt ra, có thể nhìn thấy anh bên cạnh thì liền cảm nhận được mình vẫn là người hạnh phúc nhất ở trên đời này, em chỉ muốn có cảm giác không có anh mà thôi...”
Tôi: “······”
Đây là thứ mà anh cho là không ép buộc sao?