“Khoan đã khoan đã, chờ một lát.” Tôi gọi cô ta đang chuẩn bị đi lại, cảm thấy cần phải giải thích một chút. “Thật ra cô đã hiểu lầm rồi, tôi và bác sĩ Tư Đồ không phải là loại quan hệ như thế.”
“Đừng lo mà, bây giờ đã là thời đại nào rồi. Hai người thật sự rất xứng đôi, lần trước, tôi còn nhìn thấy ảnh chụp của hai người trên bàn bác sĩ Tư Đồ nữa, tình cảm thật là tốt đó.”
“Không phải đâu, cái đó thật ra chỉ là...”
Ngay lập tức, cô y tá kia lại nhìn về phía tôi bằng ánh mắt càng thêm ái muội hơn.
Tôi hít sâu vào một hơi, “Tóm lại tôi không phải đồng tính luyến ái, tôi đã có bạn trai rồi!”
“Mộ Sanh,” Khanh Ngữ ở bên trong gọi tôi.
Tôi lại trừng mắt nhìn cô y tá kia một cái, khiến cô ta sợ tới mức vội vàng ôm hồ sơ chạy đi.
Lúc đi vào bên trong, Lục Minh vẫn là vẻ mặt như thường lệ, chào hỏi tôi, nhưng tôi thì không có tâm trạng đó, liền trực tiếp hỏi Khanh Ngữ, “Đã ổn chưa? Có thể đi chưa?”
Lục Minh nói, “Tớ có lái xe tới, tớ đưa hai người về.”
Tôi liền nhịn không được tò mò, “Cậu mua xe sao? Khi nào vậy?”
“À, là xe công ty.”
Khanh Ngữ lại nhàn nhạt nói, “Không cần đâu, anh đi làm đi, bọn em tự đón xe về là được.”
Lục Minh thần sắc có hơi xấu hổ, cậu ta nhìn tôi, rồi lại nhìn Khanh Ngữ, trong nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Tôi xua tay nói, “Được rồi, cậu bận rộn như vậy thì cứ đi làm đi, Khanh Ngữ giao cho tớ là được rồi.”
Sau khi Khanh Ngữ xuất viện, đã hồi phục được tâm trạng rất nhanh, cô ấy nghỉ phép ở nhà. Tôi cũng không hỏi rốt cuộc là cô ấy muốn nghỉ bao nhiêu ngày, chỉ là mỗi lần tôi tan học trở về thì cô ấy đều sẽ làm những món ăn rất ngon chờ tôi, đôi khi là tôi và Tân Đường. Cô ấy giống như một người mẹ hiền từ chăm sóc cho cuộc sống ăn uống hàng ngày của chúng tôi. Lúc Tân Đường tới ăn cơm, cô ấy thường ngại ngùng chắp tay lại nói, “Khoe khoang trước mặt đầu bếp chuyên nghiệp rồi, xin chỉ giáo nhiều hơn nhé.”
“Làm gì có chứ, chủ yếu là tớ chỉ nấu món Tây, cậu làm món Trung Quốc ngon hơn tớ nhiều lắm.” Tân Đường vội vàng nói, rồi lại dùng khẩu hình hỏi tôi “Cậu ấy làm sao vậy?”
Tôi nhún nhún vai tỏ vẻ không biết, hỏi Khanh Ngữ, “Sức khỏe của cậu đã đỡ hơn chưa? Không cần phải cố tình nấu cơm cho bọn tớ đâu, như vậy rất vất vả.”
“Tớ thích mà, cảm giác mỗi lần nấu nướng sẽ có thể quên đi rất nhiều chuyện không vui.”
Tôi khựng lại một chút, “Cậu còn bao nhiêu ngày phép? Có muốn ra ngoài chơi mấy ngày không?”
“Chuyện đó... đi du lịch mệt lắm. Ôi, để một lúc nào đó, mấy người chúng ta cùng đi, hình như chúng ta còn chưa từng đi chơi xa với nhau bao giờ.”
“Được, đến lúc đó chúng ta tính kỹ hơn.”
Rồi lại qua hai ngày sau, cuối cùng Khanh Ngữ cũng không ở nhà mà ngơ ngẩn nữa, tôi và Tân Đường đều nhẹ nhàng thở ra. Cũng là thời điểm đó, kỳ nghỉ hè yên lặng đến, bọn Tân Đường sau khi đi làm đương nhiên là không nghỉ hè, chỉ có một mình tôi rảnh rỗi, cho nên cũng dự định tìm công việc gì đó để làm thêm.
Đúng lúc này Lâm Vĩ Trạch hỏi tôi có muốn cùng đi làm với anh ta không, là ở quán bar mà anh họ anh ta mới mở, tôi có thể học pha chế rượu.
“Cậu mà cũng cần đi làm thêm à?” Tôi lấy làm lạ hỏi.
“Tôi đương nhiên không phải vì tiền, đơn giản là vì thích thôi. Thế nào, có muốn cùng đi làm không?”
Sau cái hôm anh ta đến dùng bữa ở nhà Tân Đường thì chúng tôi cũng ít khi nói chuyện, cho dù là cùng học chung một lớp, cùng sinh hoạt trong một hội nhóm, nhưng chỉ cần không muốn thân thiết thì cũng rất dễ dàng. Cậu ta cố ý giải thích với tôi, “Tôi thật sự thích cậu nhưng cậu không hiểu nhiều về tôi, tốc độ mà tôi thích một người, so với thay một bộ quần áo còn nhanh hơn.”
Tôi vẫn luôn cảm thấy hứng thú đối với việc pha chế rượu, cho nên nghe thấy lời đề nghị này thì lập tức dao động, bartender, thoạt nhìn có vẻ là một công việc rất ngầu.
“Được thôi. Tôi đồng ý.”
“Anh không đồng ý.” Tân Đường nhíu mày nói, “Những chỗ như quán bar rất phức tạp, em chỉ là một cô gái, rất không an toàn. Hơn nữa lại còn đi làm cùng với tình địch của anh nữa.”
“Thực sự em rất tò mò mà, hơn nữa cái tên Lâm Vĩ Trạch đó đã không còn thích em nữa đâu. Anh ta có mục tiêu khác rồi.”
Tân Đường rất hoài nghi, “Là anh ta nói sao?”
“Đúng vậy.” Tôi kéo tay hắn lắc lắc, “Em chỉ muốn trải nghiệm một chút thôi. Nếu em phát hiện bên trong thật sự quá phức tạp, thì em sẽ lập tức không làm nữa được không?”
“Đến lúc đó phát hiện cũng đã muộn rồi.” Tân Đường ôm lấy vai tôi, “Em cần tiền xài à? Ở đây anh có một ít, nếu không đủ thì tiền lương tháng này cũng sắp phát rồi... Em chờ...”
“Ôi sao anh lại có thể nghĩ là em thiếu tiền được, em có hai vị phụ huynh đều cho em rất nhiều tiền đấy, chỉ là em cảm thấy rất hứng thú đối với nghề pha chế rượu thôi. Em muốn đi học hỏi một chút.”
Tân Đường buông tôi ra, “Nhưng anh vẫn không yên tâm. Thời gian đi làm là lúc nào?”
“Chuyện này...đi làm rất trễ, tan tầm cũng rất trễ, anh cũng biết rồi đó, quán bar mà, ban ngày ban mặt thì đâu có ai đi uống rượu đúng không...?” Tôi chột dạ giải thích.
“Trần Mộ Sanh!”
“Được rồi được rồi, em chỉ làm thử một tuần thôi được không? Em chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ thôi, sau đó em sẽ không làm nữa được chứ?”
“Em khẳng định là lòng hiếu kỳ của em dễ dàng thỏa mãn như vậy chứ?”
“Không thỏa mãn được thì cũng chỉ một tuần thôi.”
Trong lúc tôi hưng phấn bắt đầu công việc đầu tiên trong cuộc đời, thì Khanh Ngữ lại tìm kiếm niềm vui khác trong cuộc sống, cô ấy đến tiệm cắt tóc cắt đi mái tóc dài mà từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chăm chút, anh thợ cắt tóc phải hỏi lại một lần nữa, “Cô à, thật sự muốn cắt sao? Tóc đẹp như vậy, cắt đi thì rất đáng tiếc, cô chắc chắn không?”
Cô cười, đột nhiên nhớ tới cô công chúa trong phim “Roman Holiday”, lúc cô ấy đến tiệm cắt tóc thì thợ cắt tóc cũng mang bộ mặt tiếc rẻ như thế. Cô nhìn mình trong gương rồi nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, anh cắt giúp tôi đi.”
“Được rồi.”
Mái tóc dài bay bay tỏa sáng chính là thương hiệu của cô, đã mất một thời gian dài để bảo dưỡng chăm sóc, kết quả là lúc muốn cắt đi, thì không cần dùng đến 20 phút.
Sau khi làm kiểu tóc mới xong, cô lại nhìn mình trong gương, có hơi kỳ quái, tóc của cô bây giờ rất thô, rất cứng, có một ít tóc vụn còn dính lại trên cổ, đâm vào da thịt khiến cô thấy không thoải mái. Nhưng mà lại có một cảm giác nhẹ nhàng trước giờ chưa từng có, cô tươi cười, nói với anh thợ cắt tóc, “Cảm ơn, tôi rất hài lòng.”
“Không ngờ là sau khi cắt xong cũng đẹp như vậy, à, tôi nói kiểu tóc thôi nhưng mà cô cũng rất xinh đẹp...” anh thợ cắt tóc mặt hơi đỏ lên, “Cô có thể cho tôi số điện thoại liên lạc được không? Chỉ là... những điều cần thiết về việc chăm sóc và bảo dưỡng tóc sau này, chúng tôi có thể nhắc nhở cô.”
“Không cần, cảm ơn.”
Khanh Ngữ mang theo kiểu tóc mới của mình đến cửa hàng MacDonald mua một cây kem ốc quế, sau đó đứng ở trạm tàu điện ngầm, vừa ăn kem vừa nhìn một biển quảng cáo trên tường, đó là một phòng tập thể hình, có vẻ rất sống động và đầy quyến rũ.
Cô dựa theo địa chỉ trên đó tìm tới, là một phòng tập vừa mới khai trương, cô nhân viên tiếp tân tươi cười thân thiết nói, “Chào cô, phòng tập chúng tôi vừa mới khai trương, có ưu đãi 80% khi làm thẻ. Cô muốn tập theo chương trình gì?”
“Lấy chương trình hơi mạnh một chút.” Khanh Ngữ nhìn lướt qua các chương trình học trên bàn rồi chỉ vào một cái trong đó, “Chọn cái này vậy.”
Ngày đầu tiên đến quán bar, ngay cả tài liệu về rượu tôi cũng còn chưa được đυ.ng tới, chỉ đảm đương vai trò của một người phục vụ bàn, sau khi tan tầm tôi đã ồn ào với Lâm Vĩ Trạch, anh ta nhún vai tỏ vẻ bản thân mình cũng phải vậy.
Cho nên tình trạng như thế duy trì được một tuần, phần lớn những người đến quán bar đều say khướt, tác dụng của cồn khiến cho du͙© vọиɠ sâu trong lòng con người được phóng đại lên rất nhiều lần, có lẽ những người này ngày thường áo mũ chỉnh tề, nhưng khi có vài chén rượu vào bụng thì không khác gì so với đám lưu manh.
Lúc bưng rượu tới, tôi thường xuyên gặp phải tình huống bọn họ vừa cầm chén rượu đã cười xấu xa nói: “Em gái thật là xinh xắn, anh mời em uống một ly rượu được không...?”
Nếu chỉ là nói miệng thì tôi cũng có thể làm bộ không nghe thấy, nhưng có một số người lại còn động tay động chân, bàn tay to rộng cứ thuận thế muốn sờ vào hông tôi, tôi vội trốn tránh, ông ta lại cười ha hả rồi đứng lên, “Đừng có ngại ngùng như vậy, anh đây chỉ muốn làm bạn mà thôi.”
Lúc bàn tay tôi còn chưa tát lên mặt ông ta, thì khuôn mặt đó đã bị một loại chất lỏng làm lễ rửa tội, quay đầu nhìn lại, Lâm Vĩ Trạch xanh cả mặt, trong tay còn nắm chặt một ly bia thủy tinh trống không.
Người đàn ông kia hơi ngẩng ra một chút, sau đó dùng tay lau mặt, rồi miệng bắt đầu tuôn ra những lời không sạch sẽ: “Đứa nào không có mắt thế hả...? Mày con mẹ nó bị bệnh sao, mày có biết tao là ai hay không hả...?”
Nhưng ông ta còn chưa nói xong thì đã nhận lấy một cú đá của Lâm Vĩ Trạch, lập tức nằm bò ra mặt đất, lúc ông ta trở mình lại, hai tay theo phản xạ có điều kiện chụp lấy chân kệ đỡ ly, kết quả là làm cho một đống ly thủy tinh loảng xoảng hy sinh, gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về bên này.
Anh họ của Lâm Vĩ Trạch vội vàng chạy tới, anh ta kéo em họ mình ra sau, giọng bất đắc dĩ: “Chuyện gì nữa vậy hả đại thiếu gia, sao em lại đánh người ta thế?”
“Anh hỏi ông ta mà xem, con mẹ nó, lá gan lớn quá nhỉ, dám động tới người của em!” Lâm Vĩ Trạch quay lại đá lên mình người đàn ông kia, “Nếu lần sau mày còn dám tới đây, tao thấy một lần sẽ đánh một lần!”
Người đàn ông kia có lẽ là bị té đau nhưng ngoài miệng vẫn lẩm bẩm không tha.
Lâm Vĩ Trạch kéo tôi, rồi quay lại nói với anh họ anh ta, “Chỗ này giao lại cho anh, em về trước đây.”
Anh họ anh ta che mặt thở dài, “Tất cả mọi chuyện đều là do anh sai, anh không nên thỉnh Tôn Đại Phật như em tới đây làm gì!”
Đúng ra bên ngoài, tôi ra hiệu cho Lâm Vĩ Trạch buông tay ra, anh ta thả lỏng rồi lại sờ sau gáy mình, “Xin lỗi cậu, vì tình huống cấp bách nên quên mất.”
“Cảm ơn cậu.” Cổ tay bị anh ta nắm đến phát đau, tôi lắc lắc, “Nhưng mà vừa rồi cậu không cần ra tay đâu, tự tôi cũng có thể giải quyết được.”
“Cậu à?” Anh ta nhìn tôi một cách đầy hoài nghi, “Cậu chỉ là một cô gái thì định giải quyết như thế nào?”
“Tuy rằng tôi sẽ không đánh nhau được như cậu. Nhưng loại người này tôi cũng có thể đối phó được. Chỉ là mặc kệ là ai ra tay đi nữa thì công việc cũng không còn.”
“Xin lỗi, vốn dĩ đã nói sẽ cho cậu học pha chế rượu.”
“Không sao, nhưng mà tiền lương của một tuần này vẫn sẽ nhận được chứ?”
“Ừ đương nhiên là được, tôi sẽ nói với anh họ tôi.” Anh ta lại hỏi, “Bây giờ cậu thiếu tiền lắm sao? Hay là để tôi đưa trước cho cậu.”
“Không phải, chỉ là có một vài thứ muốn mua thôi.”
“Mua cái gì?”
“Mua quà.” Tôi cười cười, “Tôi đi trước đây, chào cậu.”
Anh ta đột nhiên giữ chặt cặp sách của tôi lại rồi một hồi sau mới nói, “Dù sao bây giờ đã nghỉ việc rồi. Có nên đi chúc mừng một chút không?”
Tôi gật đầu, “Đúng rồi, tôi về nhà chúc mừng.”
“Cậu thật là nhẫn tâm, ít nhất cũng phải đi ăn một bữa cơm với tôi chứ.”
“Tôi không muốn ăn, tôi muốn về ngủ bù.” Tôi giãy giụa.
Anh ta kéo lấy cặp sách của tôi đi về phía trước, “Ngủ gì mà ngủ, sau này có cả khối thời gian để ngủ, đi thôi, anh đây mời cậu ăn thịt nướng.”