Chúng tôi vốn là những người thân thiết nhất, nhưng bây giờ tôi lại cảm giác xa lạ như thế. Chúng tôi giống như đang ở hai thái cực đối lập. Gương mặt của bà ấy dưới ánh đèn nhu hòa trong phòng khách, không hề hiện ra dấu vết của thời gian. Ngược lại, bà ấy so với trong tưởng tượng của tôi thì càng đẹp hơn rất nhiều, cũng có khí chất hơn rất nhiều.
“Tỉnh rồi à?” Bà ấy mở miệng trước, “Ngủ ngon không?”
“À, rất ngon.” Tôi đi xuống nhà bếp rót nước, tay cầm cái ly thủy tinh, bà ấy đi tới, nhìn tôi mỉm cười không nói, ngón tay tôi gõ vài cái lên miệng ly rồi hỏi. “Mẹ, bệnh tình sao rồi?”
“Cái gì? À, rất tốt, mẹ khôi phục cũng không tệ...” Bà ấy còn muốn nói gì thêm, thì điện thoại di động lại reo, vì thế quay lại cười cười với tôi. “Đi ngủ sớm một chút đi.”
“Nhưng con...”
Bà ấy đã lên lầu.
Như vậy là xong rồi sao? Tôi đã từng nghĩ tới khi chúng tôi một lần nữa gặp mặt ít nhất cũng sẽ ôm một cái, bây giờ như vậy là sao? Tôi đột nhiên có một loại dự cảm không tốt. Có lẽ khi tôi ở bên cạnh bà ấy, thì cũng không khác gì so với việc ngày thường, chúng tôi liên lạc bằng điện thoại cả.
Còn tệ hơn là, tôi ở trong điện thoại, còn có thể nghe được giọng bà ấy nhiều hơn một chút.
Ngày hôm sau khi tôi thức dậy thì mẹ tôi đã đến công ty. Krissica ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với bạn của chị ấy. Tôi ngồi một mình trên bàn dùng bữa sáng. Lát sau chị ấy hưng phấn nói với tôi “A, chị làm cho em một party hoan nghênh. Tối nay ở nhà chúng ta.”
“Làm cho tôi à?”
“Đúng vậy, chị có quen một vài người bạn, chị sẽ bảo Vivian dời thời gian học lại thêm mấy ngày, chúng ta sẽ chơi cho thật vui vẻ.”
Krissica làm tôi cảm thấy ấm áp, tôi chân thành nói lời cảm tạ với chị ấy rồi hỏi tiếp. “Ba của chị đâu? Tôi chưa từng gặp ông ấy.”
“A, ông ấy à, ngay cả chị cũng không gặp được ông ấy bao nhiêu lần đâu! Ông ấy rất bận, bay khắp thế giới, bay tới bay lui. Nhưng mà như vậy cũng tốt. Ít gặp nhau thì ít cãi nhau.” Chị ấy giống như con mèo dựa lên đầu vai tôi. “Em có biết không? Chị rất muốn có chị em, ở một mình cô đơn lắm.”
“Chị không có bạn bè sao?”
“Bạn bè đâu có giống, bạn bè đâu thể mỗi ngày đều ở chung với chúng ta được.” Chị ấy bỗng nhiên hưng phấn lên, “Mộ Sanh, nhanh lên, chúng ta đi mua sắm, tối nay em phải xuất hiện một cách thật lộng lẫy đó.”
Tối hôm đó, Krissica trang điểm cho tôi thật đậm. Lại chọn cho tôi một cái váy có thắt eo màu đen ánh kim tuyến lấp lánh. Tôi rất không quen, cho nên nhân lúc chị ấy không chú ý, đã mặc vào một cái áo khoác.
Tôi cho rằng party chính là gọi một vài người bạn của chị ấy đến nhà, rồi cùng nhau xem tivi, nói chuyện tâm sự, thân thiết với nhau hơn một chút. Kết quả là tiếng nhạc ở phòng khách vang lên đinh tai nhức óc, khiến tôi sắp hỏng cả màng nhĩ, mấy chục người cả trai lẫn gái giống như cắn thuốc múa may quay cuồng, còn Krissica thì cũng không biết chạy đi đâu.
Tôi vừa mới ngồi xuống sofa thì một đôi nam nữ đang hôn nhau kích động liền lăn tới bên cạnh tôi. Xin tha lỗi cho tôi chưa hiểu việc đời, tôi hét lên một tiếng, vì thế, Krissica cũng thấy được tôi.
“Ủa, Mộ Sanh, sao em lại không ra nhảy?”
Tôi chỉ chỉ hai người kia, “Cô gái kia lộ cả đồ lót ra ngoài kìa.”
Krissica cười cười, đá đá lên người hai người kia một chút, rồi dùng tiếng Anh lớn tiếng nói, “Nè, đi vào phòng đi!”
Chị ấy lại giật quần áo tôi, “ Sao lại mặc áo khoác vậy, quê muốn chết, cởi ra đi.”
Tôi vội ngăn chị ấy lại, “Thôi đừng mà. Tôi bị cảm, thấy không được thoải mái lắm.”
Đúng lúc có hai cậu trai đi đến, một người tóc vàng ôm lấy Krissica từ phía sau. Chị ấy cười phủi tay anh ta, “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai chị, Ron. Đây là bạn chị, Jerry.”
“Rất vui được quen biết em.” Người tóc đen tên là Jerry nói với tôi, anh ta có bề ngoài rất đẹp trai, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu.
Chúng tôi ngồi trên sofa nói chuyện, tôi vẫn luôn sợ ngồi vào chỗ đôi tình nhân lúc nãy, cho nên cứ lùi về phía sau. Jerry rất tò mò về tôi, anh ta không ngừng hỏi rất nhiều vấn đề. Anh ta nói mình rất có hứng thú đối với Trung Quốc, bây giờ cũng đang học tiếng Trung, chỉ là quá khó, anh ta phải mất rất nhiều thời gian.
Tôi rất lễ phép nghe, nhưng tâm trí lại cứ giống như đi vào một cõi thần tiên nào đó. Tôi nghĩ đến quê hương của tôi, những ngày năm người kia cùng đến nhà tôi, cho dù là làm bài tập, hay chơi game, hoặc là không làm gì cả, chỉ ngồi rạp trên mặt sàn cũng làm cho tôi cảm thấy rất tự nhiên và thoải mái. Còn ở chỗ này, thật sự không hợp với tôi.
Tôi đang nghĩ ngợi tới những điều này thì gương mặt của Jerry lại đột nhiên kề sát tới gần. Tôi vô cùng hoảng sợ vội vàng né tránh, “Anh muốn làm gì!”
Anh ta sửng sốt một chút, ấp úng giải thích, nào là nói anh ta vừa rồi đã hỏi ý kiến tôi, nhưng thấy tôi không trả lời anh ta liền cho rằng tôi đồng ý, nào là anh ta cảm thấy tôi rất đáng yêu blah blah...
Tôi hít sâu một hơi, dùng tiếng Anh nói, “Xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi.”
Tôi xoay người đi lên lầu, đang chuẩn bị vào phòng thay quần áo, thì nhìn thấy mẹ tôi đã quay về, đang làm việc trong phòng của bà ấy.
Tôi gõ cửa đi vào, bà ấy nhìn tôi một cái, mỉm cười, “Chơi có vui không?”
“Cũng tạm được.” Sau khi vào phòng tôi đóng cửa lại. “Có phải chúng con làm ồn không? Tiếng nhạc lớn quá có làm phiền mẹ làm việc không?”
“Không có, Krissica rất có lòng, con bé thích con, cố tình chuẩn bị bữa tiệc cho con.” Bà ấy nhìn tôi, “Con mặc bộ đồ này rất đẹp. Ngày hôm qua, mẹ đã muốn nói, con phải biến thành một cô gái xinh đẹp.”
“Không có đâu.” Tôi cúi đầu cười, lấy hết can đảm đi đến bàn làm việc của bà ấy, “Là như thế này, con vẫn luôn rất lo lắng cho bệnh của mẹ, cho nên đã lên mạng tìm hiểu rất nhiều thông tin. Bây giờ y học phát triển rất hiện đại. Loại ung thư của mẹ, hoàn toàn có khả năng chữa khỏi, cho nên mẹ có thể giảm bớt lượng công việc của mẹ, tiếp nhận trị liệu trước, con sẽ ở bên cạnh mẹ. Được không?”
Bà ấy sắc mặt nhu hòa, “Sức khỏe của mẹ, mẹ hiểu rất rõ, mẹ không sao đâu, mẹ sẽ tự chăm sóc cho mình thật tốt.”
“Không được.” Tôi đóng máy tính của bà ấy lại, “Con muốn đưa mẹ đến bệnh viện. Trước khi cơ thể của mẹ hoàn toàn bình phục, con sẽ không để mẹ tiếp tục làm việc đâu.”
Bà ấy vô cùng bực bội xoa xoa tóc, đứng lên, chống nạnh đi tới đi lui trong phòng một vòng rồi hỏi tôi, “Nếu mẹ đồng ý nhập viện thì con có thể để mẹ tự do làm việc không?”
“Con đương nhiên sẽ ở bên cạnh mẹ.”
Bà ấy chửi thề một câu, sau đó lại xin lỗi, tiếp theo bà ấy đi đến trước mặt tôi, kéo tay tôi. Tôi đã rất lâu, không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mẹ mình, cả người nhìn giống như bị điện giật chấn động một chút.
Bà ấy hít sâu vào một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi nói. “Mộ Sanh à, con nghe đây, dạ dày của mẹ vẫn không tốt, nhưng mà không đến mức bị ung thư.”
Tôi nhìn bà ấy thật lâu, hai tay chậm rãi buông xuống. “Có nghĩa là mẹ gạt con, mẹ và ba cùng nhau gạt con?”
“Không, không phải, ba của con không biết chuyện này, ông ấy vẫn luôn không muốn con đến Mỹ. Ba và mẹ đã cãi nhau rất nhiều lần về chuyện này. Lúc đó bởi vì mẹ bị đau dạ dày, cho nên phải vào bệnh viện. Ông ấy lại gọi điện thoại đến, mẹ vô cùng tức giận, cho nên đã khuếch đại bệnh tình của mình lên.” Bà ấy nhìn tôi, ôm lấy bả vai tôi “Mẹ biết một lời nói dối sẽ dẫn tới rất nhiều hệ lụy, cho nên bây giờ mẹ phải nói thẳng cho con biết. Mộ Sanh, mẹ xin lỗi con bởi vì mẹ đã nói dối, nhưng mẹ không hề hối hận, mẹ biết rằng đây là lựa chọn tốt nhất đối với con. Hơn nữa, mẹ tin rằng bản thân con cũng rất rõ ràng.”
Tôi lạnh lùng nhìn bà ấy, “Mẹ có biết vì mẹ mà con đã từ bỏ cái gì không? Một lời nói dối của mẹ đã hủy họai toàn bộ cuộc đời con.”
“Sao lại gọi là hủy hoại chứ? Con nhìn xem, bây giờ mẹ đã có được mọi thứ, về sau những gì con có được sẽ càng nhiều hơn. Con nghĩ lại một chút đi, bây giờ con ở trong nước đi theo ba con thì sẽ có tiền đồ gì hả? Mộ Sanh, tuy rằng mẹ rất ít nói, nhưng tất cả những gì mẹ phấn đấu ngày hôm nay đều là bởi vì cho con một tương lai tốt đẹp hơn. Cuộc sống của con không thể vất vả khó khăn giống như mẹ đã từng trải qua được. Mẹ sẽ đem tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời này cho con.”
Tôi né bà ấy ra rồi bỏ chạy...