- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thanh Xuân Thân Ái
- Chương 24
Thanh Xuân Thân Ái
Chương 24
Cho đến khi nhiệt tình của đám người đối với năm mới đã dần dần thối lui, xung quanh tiếng ồn ào từ từ nhỏ lại, tôi mới có phản ứng, ho khan một tiếng: “Nè nè, tay, tay ······”
“À.” Cậu ta nhanh chóng buông ra, lại không được tự nhiên xoay đầu: "Lục Minh, Lục Minh bọn họ đi đâu rồi?”
“Đúng vậy, vừa rồi còn ở đây mà.”
Cậu ta lại nhìn tôi một cái: “Cậu, cậu đừng hiểu lầm, tớ chỉ là bởi vì lúc đếm ngược quá kích động, nên, muốn tìm người chia sẻ một chút... liền, liền mơ màng hồ đồ nắm, nắm...”
Tôi gật đầu: “Ừ, năm mới vui vẻ!” Vẻ mặt của cậu ta trở nên ôn nhu trở lại.
Mùng ba Tết, tôi gây ra họa.
Tất cả các gia đình đều đi chúc tết nhau, trên phố ngược lại rất thưa người, tôi mượn xe điện của Đại Xuyên lắc lư trên phố, đi ngang qua siêu thị, liền muốn ghé lại mua sữa bò về.
Con phố này rất hẹp, lối đi bộ cũng không có đèn đường. Tôi cần phải đi xuyên qua đường lớn, vừa qua giữa đường thì một cái xe máy lao nhanh đến, tôi sợ tới mức vội vàng dừng lại, đáng tiếc đã quá chậm. Chiếc xe kia đυ.ng vào đầu xe tôi, tôi nghe “rầm” một tiếng, hai người trên xe máy liền té xuống đất.
Mắt tôi dại ra, phản ứng đầu tiên là suy nghĩ có nên bỏ chạy không, trên chiếc xe máy kia là hai người già, ông lão bò dậy từ trên mặt đất, ra dấu bảo tôi xuống xe, lòng tôi lộp bộp một chút, dựng xe vào sát bên trong, tay ôm mũ bảo hiểm, bước từng bước đi qua.
Người ngồi phía sau là một bà cụ tóc đã hoa râm, bà ấy thoạt nhìn bị thương có vẻ nặng, quần bị rách một lỗ to, máu chảy ra ào ạt, không đi được, ông lão đỡ bà ấy ra ven đường ngồi xuống, rồi vươn ba ngón tay ra với tôi.
“Bà, bà không có việc gì chứ.” Lòng tôi áy náy vô cùng, vội vàng cúi đầu hỏi thương thế của bà ấy.
Ông lão kia đẩy tôi một cái, tiếp tục đưa ra ba ngón tay, lúc này tôi mới hiểu được ông ta đang đòi tiền: “Ba, 300 sao?” Ông ta gật gật đầu.
Tôi sờ sờ túi tiền: “Nhưng trên người cháu không có mang nhiều tiền như vậy, chỉ có mấy chục đồng thôi.”
Ông ta mặt mày ngang ngược: “Không bồi thường đủ số, thì mày đừng hòng đi được!”
“Được rồi. Hay là để tôi đến ngân hàng rút đi, tôi có mang theo thẻ, tôi đi rút tiền cho ông!”
Tôi đang định xoay người, ông ta bỗng nhiên giữ chặt tôi lại: “Mày chạy mất thì làm sao bây giờ!”
“Tôi, tôi không chạy, tôi chỉ đến ngân hàng đối diện thôi, xe của tôi còn ở đây mà.” Tôi lắp bắp mở miệng.
Ông ta suy nghĩ một chút, bỗng nhiên móc điện thoại di động từ trong túi, rồi ra lệnh cho tôi “Mày chờ ở đây.”
Xung quanh người qua đường đều nhìn qua chỗ này chỉ trỏ, rồi lại từng người từng người bỏ đi, tôi ngồi xổm xuống tiếp tục hỏi thăm thương tích của bà lão kia, bà ta vẫn luôn cúi đầu, một câu cũng không nói.
Dường như đã qua rất lâu, một chiếc Minibus dừng lại ở trước mặt tôi, một người đàn ông cao gầy nhưng rắn chắc bước xuống, chạy đến bên cạnh ông lão, thần sắc hoảng loạn: “Ba làm sao vậy? Mẹ, lại bị như vậy!”
Ánh mắt nghiêm khắc lại bắn về phía tôi, tôi cúi đầu, lại nghe thấy một giọng nói lớn tiếng “Ông lão này bị người ta đâm trúng, chính là con bé đi xe đạp điện này!”.
Người đàn ông gầy nhưng rắn chắc nhìn thương thế của mẹ mình, vô cùng hung dữ, nói với tôi “Mày chạy xe kiểu gì thế! Không biết nhường người già à!”.
“Thực xin lỗi.” Tôi nhìn anh ta nói: “Ông đây muốn bồi thường 300 đồng tiền, tôi chuẩn bị qua ngân hàng bên kia lấy.”
“Bồi thường cái gì chứ! Thân thể của ba mẹ tôi là chuyện lớn, phải đến bệnh viện khám, hơn nữa 300 đồng thì đáng bao nhiêu chứ! Mày đυ.ng trúng người khác đưa 300 đồng thì có thể đi à!” Anh ta rống lên.
“Tôi không có, là ông đây nói muốn 300 đồng.”
“Được rồi” người đàn ông lớn tiếng vừa rồi đi tới, thân hình vừa cao vừa béo: “Con bé này vừa nhìn đã biết là học sinh, nó thì biết gì chứ? Như vậy đi nhóc con, mày đó, đích xác là đã đυ.ng vào người khác, bọn tao không vu oan cho mày, bọn tao sẽ đến bệnh viện kiểm tra. Nếu thân thể của ông bà đây không sao, thì coi như là dễ xử lí. Nếu có việc gì thì mày phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
Tôi lúc này mới phát hiện chuyện nghiêm trọng hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều, chỉ ngơ ngác gật đầu, theo bọn họ lên xe.
Dọc theo đường đi, tôi im lặng không nói, lái xe là người đàn ông lớn lớn tiếng, là một người nhiều chuyện huyên thuyên, không hỏi được gì về tôi, cuối cùng cười cười: “Mày cũng hay lắm, đυ.ng phải hai người già. Nếu người ta muốn ăn vạ, thì mày đi không được đâu.”
Lúc tới bệnh viện kiểm tra, hai người đó đều chỉ bị vết thương ngoài da, nhưng bà lão kia mới nhìn có chút nghiêm trọng cho nên bác sĩ hỏi có muốn chụp X quang không, người đàn ông vóc dáng gầy liếc tôi một cái kêu lên: “Đương nhiên rồi, đương nhiên là phải kiểm tra, phải bảo đảm hoàn toàn là không có việc gì mới được."
Trong quá trình chụp X quang, người nhà của hai ông bà đó không ngừng kéo tới, ước chừng có khoảng mười mấy người bao vây tôi lại, khiến tôi có cảm giác hít thở không thông. Lúc này, tôi mới phát hiện đã chọc phải đại họa, chỉ biết cúi đầu nghe bọn họ trách mắng.
Người đàn ông lớn tiếng đẩy tôi một cái “Ôi, con nhóc, mày học lớp mấy rồi? Đã thành niên chưa?”
“Cao nhị. Vẫn chưa tới 18 tuổi.”
“Học ở trường nào?”
“Đồng Phong Nhất Trung.”
“Là trường giỏi nha, lần đầu tiên phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy đúng không.” Ông ta lại trêu ghẹo tôi.
Tôi không cười nổi dù chỉ một chút, ngơ ngác gật đầu.
Ông ta lại sờ sờ cằm: “Nếu là như vậy, để tao nói cho mày biết một chút tình huống đi, mày nhìn hai người già đó là như vậy, nhưng ngoài bồi thường tiền thuốc men ra, thì mày khẳng định phải cho thêm một chút tiền nữa.”
“Chuyện đó là đương nhiên rồi!” Đại khái là con gái của hai ông bà đó đột nhiên lên tiếng “Đây là chuyện gì chứ, Tết nhất mà phải đến bệnh viện, thật là đen đủi!”
“Được được, các cô cậu đừng xen mồm vào, để tôi nói chuyện với con bé này.” Ông ta kéo tôi qua một bên: “Mày thấy rồi đó, con cái của hai ông bà này không dễ gì bỏ qua đâu. Người ta cũng già cả lớn tuổi bây giờ ở bệnh viện này kiểm tra thì không có vấn đề gì. Nhưng ai có thể đảm bảo về sau sẽ không có chuyện? Lỡ như sau này sinh bệnh bởi vì chuyện này, mà mày lại không ở đây nữa, thì bọn tao phải tìm ai để bồi thường? Cho nên, mày phải lấy giấy chứng minh ra viết cho bọn tao một tờ giấy cam đoan, nè nè, con nhóc này mày đừng khóc. Tao không phải đang ăn hϊếp mày, tao đang thương lượng mọi chuyện rõ ràng với mày...”
Tôi chùi nước mắt đột nhiên rơi xuống, gật gật đầu: “Chú nói đi.”
“Thì chính là như vậy. Nếu mày muốn giải quyết riêng, thì đưa tiền bồi thường và viết một tờ giấy cam đoan, để phòng ngừa sau này không tìm thấy mày. Còn nếu mày cảm thấy bọn tao ăn hϊếp mày, giải quyết như vậy là không công bằng với mày, thì mày có thể báo cảnh sát để cảnh sát xử lý. Nhưng mà tuổi mày còn nhỏ, nếu đến sở cảnh sát sẽ để lại tiền án tiền sự, như vậy thì không tốt cho mày đâu. Dĩ nhiên nếu mày không sợ, thì chúng ta cứ báo cảnh sát xử lý thôi.”
“Không cần báo cảnh sát, trách nhiệm của tôi, tôi sẽ gánh.”
“Đúng là một đứa trẻ tốt nha! Nhưng mà mày vẫn còn là vị thành niên. Như vậy đi, mày gọi người nhà của mày tới đây một chuyến, chúng ta hai bên ngồi xuống, đem chuyện này nói cho rõ ràng...”
Tôi là lập tức nức nở nói “Đừng báo cho người nhà tôi biết được không? Chú muốn bao nhiêu tiền tôi bồi thường cho chú, không cần kêu người nhà tới.”
“Nè nè đừng khóc, người khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng tao ăn hϊếp mày, mày là trẻ vị thành niên, không có người nhà không được đâu, ba mẹ mày không ở đây à.”
“Bọn họ đều không ở đây, mẹ tôi sống ở Mỹ. Ba tôi đi công tác rồi.”
“A, mày còn nhỏ mà đã biết nói dối rồi à, một người ở Mỹ, một người đi công tác, ba mẹ mày còn bận hơn so với tổng thống nữa.”
“Là thật mà, đúng là bọn họ đều không ở đây nhưng mà tôi có thể gọi bạn bè tôi đến.”
Ông ta kéo kéo đôi tay “Bạn của mày à? Cũng là vị thành niên sao?”
“Nhưng bọn họ có thể làm chứng cho tôi, chúng tôi đều học cùng một trường. Nếu bọn họ tới ông cũng có thể tin tưởng tôi hơn.”
Ông ta nghĩ nghĩ, rồi lấy điện thoại đưa cho tôi “Được rồi, mày phải gọi ở tại chỗ này, gọi ai cũng được, nhưng tốt nhất phải là ba mẹ mày, xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù có ở Mỹ cũng phải lập tức bay về!”
Khi nhìn thấy bốn người bọn họ tôi lập tức có một loại cảm giác có người để nương tựa, Khanh Ngữ ôm lấy tôi: “Làm sao vậy, làm sao vậy, trong điện thoại cậu không nói rõ ràng gì cả, làm bọn tớ lo lắng muốn chết.”
“Cậu không sao chứ? Tớ vừa mới nghe được, cậu hình như là...”
Tân Đường vội vàng kéo tôi qua, nhìn từ trên xuống dưới, giọng điệu hoảng loạn không rõ ràng: “Cậu có bị thương không? Có cảm thấy chỗ nào bị đau không? Có chỗ nào không thoải mái không? Dù sao cũng đã tới bệnh viện rồi, hay là chụp X quang kiểm tra nhé...”
Lớn tiếng cười cười: “Nè các cô cậu, bây giờ không phải là lúc quan tâm bạn bè của mình, con bé này đυ.ng phải hai người già rồi, các cô cậu tính làm thế nào đi chứ.”
Lục Minh đi lên, rất có lễ phép nói: “Chào chú, chúng tôi là bạn của Mộ Sanh, tình huống hiện tại chúng tôi còn chưa nắm rõ, chú có thể nói lại một cách tỉ mỉ kỹ càng cho chúng tôi biết không?”
“Cái gì tỉ mỉ, kỹ càng chứ? Chính là con nhóc này, đυ.ng trúng vào người ta, đủ kỹ càng chưa.”
“ Vậy xin hỏi vụ việc xảy ra ở đâu?Trên con đường đó có camera theo dõi hay không? Chỉ là lỗi của một bên hay là hai bên đều có trách nhiệm? Tôi cảm thấy phải nói rõ ràng về vấn đề này, thì bồi thường mới dễ giải quyết.” Lục Minh vẻ mặt bình tĩnh nói.
Lớn tiếng sửng sốt một chút, tiện đà ngồi xuống: “Được rồi. Nói cho rõ ràng một chút, để chúng mày không nói là tao khi dễ con nít.”
Đang trong quá trình đàm phán, thì tôi thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, đang vội vàng chạy tới, liền đứng lên từ chỗ ngồi: “Ba, sao ba lại tới đây?”
Trong tay ông còn xách theo một tập hồ sơ đi đến trước mặt, sờ đầu tôi, xin lỗi nói: “Thật ngại quá các vị, tôi đã tới chậm, tôi là ba của Trần Mộ Sanh, có vấn đề gì cứ nói chuyện với tôi. Trách nhiệm của con gái tôi, tôi sẽ gánh hết.”
“Ồ, người cha bận rộn đi công tác của mày đã trở về rồi à? Được thôi, mấy đứa nhóc này muốn biết gì thì tôi đã nói hết rồi, bây giờ nói chuyện với anh mới là quan trọng.”
“Phải phải phải, là con gái của tôi đi xe không cẩn thận, hai ông bà kia thân thể như thế nào rồi, đã kiểm tra chưa?”
“Chuyện đó thì không thành vấn đề, vấn đề là chúng ta nói tới tiền bồi thường và giấy cam đoan.”
Tôi cúi đầu, ba tôi kéo tay áo tôi “Mộ Sanh à, mọi người ngồi như vậy đã lâu rồi, con đi mua một chút thức uống về đây.”
“À, dạ.”
Lúc tôi đi ra bên ngoài bệnh viện, thì vừa vặn gặp được Lục Minh đang đi vào, trong tay cậu ta còn xách theo một túi nước khoáng: “Cho cậu đây.”
Tôi không có nhận, hỏi cậu ta: “Là cậu gọi điện thoại cho ba tớ à?”
“Phải.”
“Tại sao?”
“Cậu cảm thấy cậu có thể giải quyết sao?”
“Nếu bọn họ cần tiền thì tớ sẽ...”
“Bọn họ không chỉ muốn tiền, còn muốn cậu hứa hẹn. Cho dù tạm thời có thể dùng tiền giải quyết, thì về sau nếu xảy ra vấn đề gì, cậu cũng vẫn có thể chịu trách nhiệm sao?”
Tôi không xác định, trong lòng tôi đến bây giờ vẫn rất bối rối.
“Có phải cậu sợ ba mẹ cậu thất vọng không? Mộ Sanh, cậu còn chưa thành niên, ba mẹ cậu phải có trách nhiệm với cậu. Loại chuyện này, vẫn nên để người lớn giải quyết tương đối thích hợp hơn, đây không chỉ là vấn đề tiền.”
Tôi thở dài: “Nhưng tớ thật sự không muốn để ba tớ biết, ông ấy đã rất mệt mỏi, tớ không muốn lại gây thêm rắc rối cho ông ấy.”
“Trẻ con không gặp rắc rối mới là không bình thường đó.”
Câu này nếu là người khác nói, khả năng thuyết phục có lẽ sẽ lớn hơn một chút, nhưng nếu là Lục Minh, cậu ta có bao giờ gây họa đâu, cậu ta còn ngoan hơn so với người lớn.
“Vậy còn cậu? Cậu là đứa trẻ không bình thường sao?”
“Tớ?” Cậu ta mỉm cười: “Tớ là người không thể gặp rắc rối.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thanh Xuân Thân Ái
- Chương 24