"Tớ vẫn cảm thấy A Kiều hẳn là phải cùng A Lao ở bên nhau, bọn họ mới là xứng đôi.” Tôi nói.
“Nhưng mà bọn họ cá tính đều rất mạnh, không thích hợp làm vợ chồng, chỉ thích hợp làm bạn bè, Ngải Mỹ mới là thích hợp với hắn nhất.” Lục Minh không đồng ý.
Đại Hoa cũng nói: “Một người muốn lấy chồng giàu có, một người muốn trở thành thành viên của gia tộc Mã Kỳ, vừa đúng là một đôi.”
Khanh Ngữ bổ sung: “Cái này không phải chỉ là tình yêu, cái này cũng là sự trưởng thành của phụ nữ. Đối với A Kiều mà nói A Lao cũng là mối tình đầu của cô ấy, nhưng cô ấy đã sớm biết kết cục của bọn họ, nhất định sẽ tan rã không vui, cho nên nên nhân lúc còn sớm thì cắt đứt.”
Tôi vuốt cằm: “Nhưng tớ vẫn thích A Kiều và A Lao, bọn họ rất xứng đôi cho dù có cãi nhau đi nữa chỉ cần bọn họ thật lòng yêu thích đối phương thì có thể sẵn sàng nhượng bộ cũng chưa chắc không thể hạnh phúc.” Bọn họ không nói nữa, tôi nhìn về phía Tân Đường: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Tớ không thấy gì cả.” Tân Đường mặt ủ mày ê: “Hai tuần một quyển sách thấy thế nào được?”
“Vậy được rồi, hôm nay đọc sách chỉ đến đây, ha ha, kết thúc.” Tôi vỗ tay.
“Từ từ, còn chưa tìm ra kết luận mà.”
“Còn cần kết luận gì chứ, một nghìn người đọc thì có nghìn cái kết luận của Hamlet, mọi người bảo vệ được quan điểm của mình thì được rồi.”
Cùng nhau đọc sách chính là đề nghị của Lục Minh. Cậu ta cảm thấy chúng tôi chơi với nhau vui vẻ thời gian đã quá nhiều, nên dành ra một chút ít thời gian cho sách vở. Cậu ta và Khanh Ngữ đều là con mọt sách. Tôi chỉ biết xem truyện tranh và tiểu thuyết, hai tuần một quyển thì cũng là dư giả. Cho nên bọn họ không có ý kiến gì, ngoại trừ người đối với sách luôn dị ứng là Tân Đường.
“Đúng rồi, lớp các cậu có phải có một bạn học mới tên là Lưu Giai Di không?” Lúc dọn dẹp sách vở, Tân Đường đột nhiên hỏi.
“Cậu quen cô ta à?” Tôi phản ứng nhạy bén.
“Lần trước đánh bóng rổ không cẩn thận làm trúng cô ấy, cũng may cô ấy không nói gì. Cho nên mới quen biết.”
Tôi giọng điệu chua lè: “Chân của cậu mới vừa hết thì đã đi chơi bóng, lại còn cố tình đánh trúng một cô em đáng yêu nữa. ”
“À, là rất đáng yêu. Cô ấy mới vừa chuyển tới lớp các cậu sao? Chắc là rất được mọi người yêu thích.”
“Không biết hay sao mà còn cần phải hỏi!”
Tôi tức giận đứng dậy, đến phòng bếp lộc cộc lộc cộc rót một ly nước đá, Lục Minh xuất quỷ nhập thần đi theo phía sau, nhẹ nhàng nói: “Cậu phải cẩn thận một chút.”
Lúc cùng Tân Đường ở sân thể dục chơi bóng, chưa được một lát thì thân thể đã bủn rủn, bụng nhỏ cũng đau, tôi xua tay nói không được, ngồi nghỉ ở bậc thang.
Tân Đường cho rằng tôi chơi xấu, hắn đã sắp thắng thì tôi đột nhiên nói không chơi nữa: “Trần Mộ Sanh cậu có ổn không, ngày thường cậu đâu có yếu như vậy.”
“Tớ đau bụng.”
“Không có việc gì chứ.” Hắn vứt quả bóng qua một bên ngồi xổm xuống nhìn tôi' “Đến phòng y tế xem đi.”
“Đến phòng y...” tôi đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong đầu nhẩm tính ngày tháng, liền thấy là không ổn rồi. Vội vàng cầm lấy ba lô chuẩn bị rời khỏi, bằng không máu chảy thành sông thì chết chắc.
Tân Đường đoạt lấy ba lô của tôi qua: “Đi đâu vậy, tớ đi với cậu.”
“Không cần.” Tôi ôm bụng: “Thật sự không cần tớ tự về là····”
“Tân Đường!”
Một giọng nói ngọt ngào truyền đến, Lưu Giai Di mặc váy ngắn áo chữ T màu trắng, chạy từ từ đến, nghiêng nghiêng đầu: “Không ngờ cuối tuần cũng có thể gặp được cậu ở trường, cậu đang làm gì... a, Mộ Sanh, cậu cũng ở đây à.”
Tôi suy yếu cười cười, Tân Đường lấy ba lô của tôi đeo lên, xua tay với cô ta: “Ngại quá, cậu ấy thân thể không khỏe, tớ đưa cậu ấy về nhà trước.”
“Không khỏe ở chỗ nào vậy, đến phòng y tế nhìn xem đi giáo viên còn chưa về đó.” Lưu Giai Di thân thiết nói.
“Không cần, tôi về nhà nghỉ ngơi một chút là được.” Tôi không muốn thấy cô ta.
Cô ta nhìn tay tôi đang ôm bụng: “À, không phải là cậu...” cô ta bắt lấy tay tôi, không lộ dấu vết đẩy Tân Đường ra: “Tớ biết sao lại thế này, để tớ đưa Mộ Sanh về nhà là được, Tân Đường cậu không hiểu đâu.”
“Có gì tớ không hiểu? Nhà tớ rất gần nhà Mộ Sanh không cần làm phiền cậu.”
“Không sao, tớ vừa mới chuyển đến nơi này cũng muốn đi khắp nơi nhìn xem. Nếu cậu thật sự muốn hỗ trợ, giúp tớ đóng cửa phòng thể dục là được rồi. Tớ vừa mới quên mất.”
Tân Đường chần chờ tiếp nhận, cô ta lại cười cười: “Yên tâm đi, chúng ta phân công hợp tác, tớ sẽ an toàn đưa Mộ Sanh về đến nhà.”
Tôi nghe được lời này lập tức vô cùng tức giận.
Lúc ra khỏi trường học tôi rút tay khỏi khuỷu tay cô ta: “Không sao đâu, tôi có thể tự mình về nhà.”
“Tớ lúc đến thời điểm này cũng rất đau, nhưng đương nhiên có thể tự mình về nhà rồi.” Cô ta nhàn nhạt nói.
“Cô có ý gì.”
“À, không có gì, tôi làm người tương đối thẳng thắn cô cũng đừng để trong lòng.” Cô ta lắc lắc cánh tay: “Đã sớm nghe các bạn học nói năm người các cô quan hệ rất tốt xem ra thật đúng là như vậy. Nhà ở gần lắm sao?”
“Cái trấn này không nhỏ không lớn, ở gần có rất nhiều.”
“Cũng đúng ha, thật là hâm mộ các cô. Nhưng mà,” Cô ta dừng một chút: “Tuy rằng các cô năm người đều là bạn tốt, nhưng giữa cô và Tân Đường hình như càng đặc biệt hơn một chút.”
“Chúng tôi là hàng xóm từ khi còn nhỏ.”
“Chuyện khi còn nhỏ, bây giờ cũng không có quan trọng gì đâu! Ừ, sau này khi tôi có bạn trai, tôi cũng sẽ không tìm người quá quen thuộc, nếu không sẽ không thú vị đâu.”
Cùng người này nói chuyện cũng có một chút chỗ tốt, có thể phân tán lực chú ý rất lớn của tôi, bụng hình như cũng không còn đau nữa. Tôi trong lời nói của cô ta đến cuối cùng là có bao nhiêu tầng ý nghĩa, cho nên cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ nhìn cô ta thở dài nói: “Cô nói chuyện có thể trực tiếp một chút không, thật là quá cao siêu, người khác nghe đều không hiểu gì cả.”
Cô ta mỉm cười, biểu tình lại có vẻ nghiêm túc: “Sao lại như vậy, cậu khẳng định là hiểu mà.”
- -------------------------------
Rốt cuộc cũng làm xong. Khanh Ngữ lười nhác vươn vai, nhìn thấy Lục Minh đã lấy bút đỏ giải bài thi, cô làm bộ cả giận nói: “Không phải đã nói sẽ cùng nhau giải hay sao? Cậu lại không tuân thủ quy tắc.”
“Ngại quá.” Lục Minh dừng lại: “Cậu viết quá chậm. Tớ đã sửa xong rồi.”
“Vậy vừa đúng lúc, cậu làm dùm tớ đi thầy Lục.” Khanh Ngữ cười đứng lên: “Tớ ra nhà bếp giúp mẹ.”
“À, được.”
Ngây ngốc. Cô cười xinh đẹp, thậm chí muốn duỗi tay sờ sờ cái đầu dày đặc tóc đen nhánh của hắn, lập tức cảm thấy mình gần đây có chút lỗ mãng. Cô cầm lấy cái tay đang rục rịch kia, đi ra khỏi phòng, mẹ đã bưng đồ ăn lên bàn: “Làm xong rồi à? Lục Minh đâu, chờ một chút, còn một món nữa.”
“Cậu ấy giúp con sửa bài thi, ai bảo cậu ấy làm nhanh như vậy.”
“Con đó.” Mẹ Tư Đồ cười trừng mắt liếc cô một cái: “Đừng có ăn hϊếp người ta.”
“Con có làm vậy đâu, ai bảo cậu ấy làm nhanh vậy chứ.” Khanh Ngữ đi đến trước bàn: “Mẹ, sao toàn là đồ ăn chay vậy, cần tây bách hợp còn là món Lục Minh thích nhất nữa, mẹ, không thể nào, không có thịt sao?”
Rất nhanh sau đó khi ngửi được trong phòng bếp có mùi thịt bay ra chính là mùi món sườn chua ngọt mình thích nhất, Khanh Ngữ hài lòng ôm lấy mẹ: “Cũng là mẹ thương con nhất!”
“Con nhìn con xem, thích ăn thịt như vậy, ăn nhiều như vậy mà vẫn gầy, được rồi đừng ôm nữa, mau đi kêu Lục Minh ra ăn cơm đi.”
“Được rồi, nhưng mà trước hết phải hôn mẹ một cái.”
Sau đó cô hài lòng chạy về phòng, vừa rồi không đóng chặt cửa, lúc tay cô đặt lên chốt cửa, thì nghe được người bên trong đang gọi điện thoại, hơn nữa còn là giọng điệu khó chịu mà cô chưa bao giờ nghe thấy: “Con đã nói là con không đi! Mẹ rốt cuộc là muốn gì! Đừng ép con nữa được không? Được rồi tất cả đều là con sai, đừng khóc nữa, đều là con sai, con sai hết!”
Cậu ta áp lực gầm nhẹ, quăng cái di động bịch một tiếng lên bàn, Khanh Ngữ bị dọa đến nhảy dựng, cuống quýt lui ra phía sau vài bước. Một Lục Minh như vậy, cô cảm thấy quá xa lạ.
Ngày hôm sau khi đến trước cổng trường, Tân Đường gọi tôi lại, tôi mới vừa xoay người, hắn đột nhiên trở tay, máng một vật gì đó ở ngoài sườn cặp sách của tôi, sau đó im lặng không nói gì bỏ chạy mất.
Quăng bom cảm tử có lẽ cũng chỉ là tốc độ này. Tôi lấy thứ đồ kia ra là một cái ly thủy tinh, có nắp màu hồng nhạt nhìn không rõ màu của chất lỏng bên trong.
Tôi lấy ra quơ quơ dưới ánh mặt trời rồi mở cái nắp ra, ngửi mùi của nó, có lẽ là...trà gừng đường đỏ, tuy rằng tôi trước nay chưa từng uống qua loại nước này nhưng mà cũng có thể đoán được, trước đây khi bà dì cả tới tôi chỉ có một chữ thôi: Nhịn.
Tôi nếm thử hương vị, quả nhiên rất khó uống, nhưng không biết vì cái gì, độ ấm trên mặt cũng theo thái dương càng lên càng cao, dĩ nhiên là không bằng màu đỏ của nước đường rồi, nhưng mà cũng đủ dọa người.
“Mộ Sanh, tớ có một tin tức trọng đại!” Bạn học Đại Hoa ồn ào.
“Tin gì?”
Lúc trước tôi đều có thể đoán được nhưng mà lần này không muốn đoán.
“Lễ Giáng Sinh năm nay… ủa cậu bị sốt hả? Sao mặt đỏ như vậy?”
“Vậy sao?” Tôi cầm vở quạt gió: “Từ sáng đến giờ đã cảm thấy rất nóng.”
“À, kệ đi. Nhưng mà Lễ Giáng Sinh năm nay tớ đã nghĩ ra muốn tặng quà cho ai rồi.”
“Stop, còn không phải là tớ, Khanh Ngữ, Tân Đường còn có...”
“Không phải là bọn người tầm thường các cậu, có khả năng chính là chân mệnh thiên tử của tớ.”
“Cậu lại tìm được đối tượng để theo đuổi mới à, là lớp mấy, trông như thế nào?”
“Chuyện này là một bí mật, nhưng mà tóm lại rất đẹp trai.”
“Ai rất đẹp trai?” Khanh Ngữ ôm một chồng tư liệu ngồi xuống.
Tôi chỉ chỉ Đại Hoa: “Mục tiêu kế tiếp của cậu ấy.”
“À, chúc cậu thành công.” Khanh Ngữ có chút uể oải ỉu xìu.
“Cậu làm sao vậy?”
“Không có gì, tớ chỉ là muốn biết, một người bình thường rất hiền lành ngoan ngoãn lại còn hơi ngốc nữa, đột nhiên nổi giận thì sẽ như thế nào?”
“Ai mà sẽ không có lúc nổi giận chứ, là người bình thường, thì đều sẽ nổi giận chẳng qua là, phải xem người đó khống chế như thế nào thôi.”
Đại Hoa chỉ tôi: “Nếu vậy năng lực khống chế của cậu khẳng định là vô cùng không tốt.”
“Lúc người đó nổi giận, cậu sẽ đột nhiên phát hiện rằng người đó giống như là một người mà cậu chưa từng quen biết, cảm giác rất xa lạ. ”
Tôi nhàn nhàn nói: “Đó chính là bởi vì cậu tưởng tượng quá nhiều về người đó, cậu dựa vào những gì mà ngày thường người đó biểu hiện, nghĩ anh ta trở thành một người khác, bởi vậy cậu cũng thích cái người trong tưởng tượng của cậu, một khi chân tướng bị bại lộ thì cậu cảm thấy xa lạ.”
Đại Hoa cười tôi: “Cậu nói chuyện cứ như một triết học gia vậy?”
“Ôi, cái người tớ không muốn biết tới kìa”
Lưu Giai Di bước nhẹ nhàng lại đây: “Bạn Khanh Ngữ, đại hội thể dục thể thao ở trường chúng ta có thi đấu bóng bàn không. Tuy rằng tớ biết bây giờ còn rất sớm, nhưng nếu biết trước thì tớ có thể luyện tập nhiều hơn.”
“À, bóng bàn sao? Hẳn là có, tan học tôi sẽ tìm thầy hỏi giúp cậu.”
“Được, cảm ơn nha. A, bạn Đóa Hoa cậu mới cắt tóc à? Nhìn rất đẹp, kiểu tóc này rất đáng yêu đó.” Cô ta che miệng khoa trương đến cực điểm.
“Cuối cùng cũng có người phát hiện ra kiểu tóc của tôi có thay đổi rồi.” Đại Hoa hất hất đầu.
“Không dài không ngắn, thay đổi chỗ nào?”
“Không phải, bây giờ đuôi tóc vểnh ra ngoài, chiều dài tóc cũng đã được cắt tỉa, quả nhiên rất thích hợp với khuôn mặt đáng yêu của cậu.”
“Cảm ơn.” Đại Hoa ngoài cười nhưng trong không cười, tiếp thu cô ta ca ngợi, sau đó nói nhỏ vào tai tôi: “Cô ả này hình như rất ghét cậu đó.”
“Bây giờ chỉ là mới bắt đầu thôi.”